Đan!

Chương 24 - Anh Hùng.

- Đủ rồi, súc sinh.

“Hự”

Câu nói vừa kết thúc, Vũ Long tức khắc cảm thấy cơ thể nặng tựa núi, hai chân không chống chịu được mà ngã nằm trên đất bẹp dí.

Thân thể nhiễu đầy mồ hôi, hắn khó khăn liếc nhìn xung quanh, hắn muốn biết ai là người gây lên chuyện này, chẳng lẽ là giả chủ Lâm gia ra tay, nhưng mà cái giọng khá trẻ này làm sao có thể là Lâm Vĩnh Khang. Hắn nghi hoặc, cũng có chút hoang mang thực lực kẻ này, đây chắc chắn là khí tràng của Luyện khí tầng 12.

Cùng lúc đó, mọi người nơi đây đều bình phục lại hành động bình thường, Vũ Long bị áp chế, khí tràng của hắn cũng tan biến. Mọi người tuy không hiểu chuyện gì, họ vẫn cố tò mò tìm về nơi phát ra âm thanh bá đạo dám mắng cả Vũ Long, một tu luyện giả mạnh mẽ, bọn họ không nhân cơ hội này mà rời đi. Lâm Nguyên cũng nằm trong đó. “Cộc cộc…”

Xuất hiện trong tầm mắt họ là một nam tử đang đeo mặt nạ có họa hình mỹ nhân xinh đẹp, trên tay hắn, một cái trống nhỏ xíu được hắn xoay qua trái, qua phải nhằm tạo ra âm thanh ngộ nghĩnh. Nam tử này vừa từ một góc khuất sau cái quầy bán đồ chơi cho trẻ nhỏ bước ra.

Đan vẫn lắc trống, đôi mắt hắn đảo qua một vòng rất nhiều thân ảnh có hiếu kì, có hoang man, cũng có sợ hãi nhìn hắn, hắn thản nhiên nói

- Ai về nhà nấy, nơi này không phải chỗ cho các ngươi dòm ngó.

Dự là Đan không có hành động cứu người, nhưng bản thân nghĩ lại, hắn chôm đồ của người ta mà lại thấy chết không cứu thì trái với đạo làm người quá, hắn đành ra ta.

Không biết có ai nghe thấy lời hắn hay không mà nơi này vẫn không có ai rời đi, điều này khiến hắn thần sắc khó coi.

- Các người còn đợi ta tiễn sao?

Khí thế bốc lên, dưới chân hắn hiện ra vài vết nức gạch đá, sau đó khí tràng hơi chút lan rộng, áp lên từng người nơi đây theo kiểu hù dọa.

Rốt cuộc, người nơi đây mới như tỉnh ngủ mà hoảng sợ nhanh chóng chạy ra ngoài xa, sự hiu quặng đang ùa về.

Thế nhưng, ngoài Vũ Long bị áp chế dưới dất, bốn người lính kề cạnh đã không còn bị áp chế vẫn sát cánh mà nhìn Đan lạnh lùng, nơi này hiện tại vẫn còn 6 người, Vũ Nguyên, ba đứa trẻ mang thường thế đang được nam tử bảo hộ trong lòng và thiếu phụ.

Vũ Nguyên thì Đan hơi khó đoán, nhưng về phần năm người kia, hắn biết bọn họ sợ Vũ Long trả thù bằng cách giết cả nhà nên không dám rời đi, vì gia đình, họ phải ở lại chịu trận. - Các ngươi cũng về đi, ta có thể đảm bảo, tên súc sinh này không dám đến tìm tới nhà các ngươi.

Hắn bình đạm nói

Thiếu phụ và nam tử liếc mắt nhau, sau đó nam tử quỳ xuống nói với vẻ mặt sầu khổ.

- Cảm tạ đại nhân đã cứu mạng, cái ân này bọn ta suốt đời không quên, thế nhưng bọn ta không dám đi.

- Chúng ta biết ngài là người tốt, nhưng thế lực Vũ gia rất lớn và vô cùng mạnh mẽ. Ta khuyên ngài mau chóng rời đi trước khi có người Vũ gia khác biết, nếu không e rằng… Thiếu phụ cũng xen miệng vào, hai người là không muốn Đan gặp khó khăn, bất trắc vì chuyện của bọn họ, hai người chỉ là dân lương thiện.

- Buồn cười, Vũ gia chó má gì chứ?

Đan lộ vẻ không vui khi hai người cứ kèo nhèo, không chịu rời đi, giờ hắn nhớ ra, làm người tốt trăm phần trăm là khổ.

- Các ngươi nhìn cái ban tay ta đây.

Hắn giơ lên bàn tay phải hấp dẫn chú ý hai người (ba đứa trẻ yếu quá rồi, đang nhắm mắt bất tỉnh). Sau đó…

Vận dụng một lượng lớn khí vào tay rồi bắn ra dưới dạng vô hình đến một cái quầy bán hàng tạp nham không xa

“Đùng”

Cái quầy hàng nhỏ nhắn đó trong phút chốc nổ ra thành từng mảnh trước ánh mắt ngây dại của mọi người.

Hiện tượng xảy ra trước mặt họ thật rất kinh khủng.

Cùng lúc đó, Đan nói lên với giọng điệu dữ tợn

- Đụng ta, ta diệt cả nhà, Vũ gia nếu có gan thì cứ đến, khu rừng mà có nhiều yêu thú gì đó rát thích xác người a.

Sau đó hắn lại quay về phía thiếu phụ và nam tử

- Các ngươi có ba giây để cút, nếu không đừng trách ta vô tình.

Giọng nói lạnh lùng, sát khí ẩn dật khiến cho người không biết đến nó cũng cảm thấy lạnh thấu xương, cái dạng mà cứ câu giờ của hắn, hắn không thích. Nếu cùng trường hợp này, nhưng là với tâm tính ngày xửa xưa của hắn, hắn em rằng một tát chụp chết, người ta mạnh mẽ bảo sao thì cứ làm vậy, thắc mắc, lo lắng làm chi. - 1…

Hắn lạnh lùng bước ra một bước mạnh mẽ, viên gạch được lót bên dưới vỡ vụn

- 2…

Lại chuẩn bị bước ra một bước, thiếu phụ và nam tử cố gắng ép run sợ, bọn hắn lập tức cuối đầu nói tiếng “cảm tạ” liền ôm ba đứa nhóc nhanh chóng rời đi, họ cần tìm đại phu gấp. “Haiizz, cuối cùng cũng đuổi đi được” Thu hồi mấy cái ý lạnh hay sát ý, Đan thở nhẹ trong lòng, nếu mà bọn hắn thật không rời đi, Đan cũng chẳng làm gì, kệ thôi, rãnh thì cứ ở lại, ba đứa nhóc chết rồi liền không liên quan đến hắn.

Vẫn áp chế Vũ Long nằm sấp mặt, Đan bước về thanh niên mặt heo (vì bị tát sưng mặt) Lâm Nguyên đang có đôi mắt đầy kính sợ nhìn hắn, đặt tay lên vai “kẻ cảm tử” Đan nói - Tiểu tử, cái lòng tốt đầy chính nghĩa của người rất là được, nhưng mà sau này có thích làm anh hùng thì làm ơn dùng cái não suy nghĩ chút, bản thân có hay không đánh lại người ta, chứ cứ lao đầu ra như kẻ ngu thế kia thì ta cũng thua.

Nghe xong, Lâm Nguyên liền có chút khó chịu phản pháo Đan.

- Tiền bối, ta thà như vậy còn hơn là bất lực nhìn từng người vô tội chết trước mặt.

Giọng nói của Đan có phần trẻ tuổi, nhưng vì thực lực cao cường, kì dị, Lâm Nguyên vẫn gọi một tiếng “tiền bối”, đằng sau chiếc mặt nạ mỹ nhân kia, có lẽ là một lão giả cũng không chừng.

Đan khóe môi giật giật, câu phản lại này của Lâm Nguyên dường như hắn đã nghe ở đây đó vào cái thời xa xôi ngày trước, câu nói này rõ là chỉ có mấy kẻ “anh hùng” dỡm mới nói ra được. “Thôi, lỡ làm người tốt lần này, ta lại sẽ giúp ngươi một hồi” hắn cảm thấy bản thân có chút bất đắc dĩ

- Được. Vậy giờ ta hỏi ngươi, ngươi đứng ra trợ giúp người khác là vì cái gì?

Hắn hỏi Lâm Nguyên.

- Không vì gì cả, họ cần giúp đỡ, ta có liền ra sức.

Lâm Nguyên bình tĩnh đáp.

“Câu này cũng đã từng gặp qua”

- Ta hiểu, tóm lại là vì bản thân ngươi thích giúp người, có sức mạnh liền muốn bảo vệ kẻ yếu, dù kẻ địch có mạnh hơn ngươi?

Lâm Nguyên suy tư thoáng chốc liền đáp

- Phải

Đan cười nhẹ một cái nói

- Ngươi chỉ là một kẻ giả tạo bản thân anh hùng, đơn giản là vậy.

Lâm Nguyên nghe vậy liền sắc mặt khó coi, hắn là định phản bác nhưng bị Đan cản lại

- Không vội, để ta phân tích vì sao ngươi lại là một kẻ giả tạo anh hùng.

Lâm Nguyên nghe thế liền đè nén lại tâm tình, hắn cố bình tĩnh lại tâm tình nghe thử người đeo mặt nạ nói thế nào.

- Anh hùng có chia làm hai loại, một cái là anh hùng rơm, một cái là anh hùng thứ thiệt.

- Anh hùng rơm tức là những kẻ mê mẫn cái việc làm anh hùng, cứ thấy có người kêu ca liền xông vào mà chẳng biết tình hình ra sao, kẻ địch thế nào. Trong đầu trước khi chết lại vẫn luôn nghĩ rằng “ta đã làm tròn số phận, tất cả đều là do ta không đủ mạnh”. Ngươi chính là một người trong đó. - Anh hùng thứ thiệt tức là người thích giúp đỡ kẻ yếu, nhưng lại có tính toán về tình hình, kẻ địch nhằm đưa ra sách lược hợp lý nhất có thể, anh hùng dạng này sẽ chấp nhận mạo hiểm nếu thấy bản thân có cơ hội, còn nếu không thấy cơ hội, họ sẵn sàng từ bỏ. - Hai anh hùng này khác biệt duy nhất chỉ có năm từ “số lượng người cứu được”. Anh hùng rơm sống chưa được mấy đôi tuổi liền hi sinh một cách ngu đần, anh hùng thứ thiệt nhờ vào sự tính toán, họ sống dai dằng và số người cứu được là rất đông, đó mới là anh hùng đúng nghĩa. - Ngươi hiểu cái vấn đề ta nói rồi chứ?

Cuối cùng Đan hỏi.

Lâm Nguyên đầu óc như chợt bừng sáng, nghe Đan nói vài câu này, hắn cảm thấy bản thân như đốn ngộ một điều mới, trước giờ chưa làm, nhưng hôm nay gặp Vũ Long, hắn đã làm sai cách thức “hành hiệp trượng nghĩa”, vị tiền bối mặt nạ rõ là đang cho hắn một bài học về sau.

Vài giây trôi qua, Lâm Nguyên đột ngột quỳ xuống khấu đầu với Đan.

- Cảm tạ tiền bối chỉ dạy.

Đan nhìn Lâm Nguyên đang dưới chân, hắn chợt lạnh nhạt nói

- Cho ngươi ba giây để cút, nếu không thì bỏ lại hai cái chân.

Chỉ dạy đã đủ, hắn đuổi người đi cho đỡ mệt.

Không giống như hai người kia, đợi Đan đếm số mới rời đi, Lâm Nguyên vừa nghe hắn nói liền khấu thêm một cái mới nhanh chóng mà rời đi, tiền bối không muốn hắn ở lại, hắn liền không nên ở. - Cuối cùng là bọn người các ngươi rồi.

Đan nhìn về phía năm người với bốn trên căng thẳng và một dưới đầy vẻ mệt nhọc.

Bình Luận (0)
Comment