“Cộc cộc”
Hắn đưa tay lắc nhẹ trống nói
- Được rồi, các ngươi có việc thì cứ đi. Nên nhớ là đừng tìm ai mà trả thù, ta nói là làm.
Thu hồi khí tràng, bỏ ra sự áp chế với Vũ Long, hắn nhẹ nhàng quay lưng bước đi. Mọi chuyện đã giải quyết trong yên bình, hắn cảm thấy là vậy. - Ngươi là ai?
Khó khăn đứng dậy sau khi bị trấn áp khá lâu, Vũ Long tuy rất hậm hực, tức giận thế nhưng đứng trước mặt là một người thần bí với thực lực kinh dị, hắn phải đè nén mà bình thường hỏi. - Không cần, ta chỉ là người tập tẹ làm người tốt mà thôi, danh tính nào có đáng nhắc.
Đan không quay lưng, hắn vẫn tiến bước đến một cái cua nghẹo nhiều hẻm đằng trước bên phải.
Đứng nhìn Đan khuất bóng, nắm tay Vũ Long siếc chặc, đối với Đan, hắn đích xác muốn băm ra thành trăm mảnh, nhưng vì thực lực không bằng người, hắn chỉ có cay đắng áp chế. - Hừ.
Hung dữ đảo mắt nhìn mọi người, đặc biệt là dừng lại trên người Lâm Nguyên khá lâu
- Chúng ta đi.
Mang theo bốn tên binh lính, hắn chạy nhanh rời đi khỏi chốn này, vì nơi này đã rất gần mục đích, hắn không cần ngựa nữa mà chạy thẳng một mạch.
Không nói đến chuyện gấp của bản thân liên quan đến đứa con yêu quý, hắn ở lại đây càng lâu liền chỉ càng nhục nhã, rời đi sớm cho bản thân cảm thấy bớt nhục.
Không lâu sau, mọi người nhanh chóng giải tán, con đường lại trở về hoàn cảnh hoạt động như củ, khác biệt duy nhất, có lẽ là người dân lại có thêm câu chuyện để kể.
Hơn 10 phút sau, Đan từ con hẻm lúc trước rời đi mà quay lại, không còn mang mặt nạ, hắn lẫn vào dòng người tiếp tục thú vui dạo chơi.
Chiều tà chẳng mấy chốc giáng xuống, Đan cũng đã khá gần với cửa phía Nam, hắn đã đi qua con hẻm của Lâm gia hơn 20 phút, hắn hiện tại là đang đứng ở một cái quầy hàng vắng người đang bày bán những thứ linh tinh. “Cái này rõ ràng là một cái linh thiếc, thế quái nào nó lại ở nơi khỉ ho này, nơi này đâu đủ điều kiện để linh thiếc hình thành”
Đan ngắm nhìn một cục sắc màu đen to chỉ chừng bằng hai nắm tay hợp lại mà suy tư.
- Chưởng quầy, cái cục sắc này ngươi mò từ đâu mà có được hay vậy?
Hắn hỏi một trung niên chừng 43 tuổi đứng quầy nhỏ này.
- Cục sắc này hả? Muốn biết thì…
Chưởng quầy liếc mắt nhìn hắn với một bộ mặt đầy gian thương, cái này rõ là đang đòi tiền hắn. Nhưng mà hắn làm gì mà có tiền mà đòi.
- Ờ, cái này được không?
Đan vội móc ra cái mặt nạ mỹ nhân đưa cho chưởng quầy. Lão lắc đầu.
“Con bà nó, tên này không có tiền?”
Thấy vậy, Đan vội gãi gãi đầu như bí, phút chốc hắn cười gượng như xấu hổ nói
- Con mẹ nó, ngươi nói hay muốn bị ta làm thịt, trả lời đi.
Lời nói của hắn phát ra rất lúng túng nhưng về ngữ nghĩa của câu lại là mang tính đe dọa.
- Tiểu tử hỗn láo, nếu đã không có tiền thì cút mau.
Chưởng quầy tức giận hét lên.
Ngay lập tức khí tràng Luyện khí tầng 1 của Đan phát ra sơ sơ áp về phía chưởng quầy khiến vị này lập tức run người lên như cầy sấy.
- Cục này ta lấy, nói mau, ngươi lấy nó từ đâu, không trả lời tốt thì ngươi liền hiểu.
Cầm cục sắc trong tay, Đan một bộ hung ác không còn ngây thơ thiếu niên ngượng nghịu như vừa rồi nữa, hắn chính là đang táo bạo cướp của giữa ban ngày ban mặt.
Chưởng quầy sợ hãi run run nói gấp
- Cái…cái này, ta…ta không biết từ đâu mà đến.
- Mẹ ngươi, cái này là ngươi bán mà ngươi lại không biết từ đâu mà đến, giỡn mặt ta?
Đan nhăn mặt, bộ dáng lúc này mười phần tàn ác.
- Cái này là ta lụm được.
Sợ Đan không rõ, hắn lại cố nói
- Ba ngày trước tại bên ngoài cửa phía Nam, một tên thiếu niên ngu dốt cứ lắc mông chọc tức một con yêu thú hình dáng như vượn, như khỉ khiến nó tức quá liền cầm cục sắt này ném chết tên nhóc đó, ta là từ xác hắn lụm về bán. - Đó đó, ngươi nhìn vết đỏ thẩm khô kia, đó là máu tên ngu đó.
Chưởng quầy vội chỉ vào một góc của cục sắc trên tay Đan để làm bằng chứng là câu chuyện hắn kể là thật.
“Yêu thú, lắc mông, cửa phía Nam? Thú vị”
Hắn phải nhanh chóng đến đó một lần cho biết, yêu thú nếu đã tồn tại vì sao lại không tấn công cái trấn nhỏ này, đã thế còn bị một tên nhóc lắc mông trước mặt chọc tức, chuyện này…có ẩn khuất. - Được rồi, tiệm rèn nằm ở chỗ nào, ngươi biết không?
- Thiếu gia cứ đi thẳng đường này một chút nữa liền gặp.
- Coi chừng ta.
Bỏ lại một câu hâm dọa, Đan lê bước rời đi, thế nhưng chỉ chốc lát hắn lại quay lại, điều này làm chưởng quầy hoảng hốt, hắn phát khóc trong lòng.
“Đồ thì ngươi đã lấy, ngươi còn quay về làm chi, sao không đi nhanh nhanh cho ta nhờ”
Đan bước đến bên cạnh chưởng quầy đang cứng người vì không biết làm gì, hắn hơi chút cười gian.
“Đừng nha, đừng hiếp ta, ta còn mẹ già con thơ a” lão gào thét trong lòng. Cái này mà để Đan biết được chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem.
- Xin lỗi ngươi, ta trước giờ không thích lấy không đồ của người khác, cho nên cái này…
Lấy cái mặt nạ mỹ nhân đeo lên gương mặt co rụt, không dám làm hành động gì khác thường của chưởng quầy, Đan tấm tắt khen ngợi
- Đẹp, rất đẹp, ngươi thật ra dáng thiếu nữ a.
- Ha ha ha ha…
Sau đó, hắn cười lớn rồi rời đi.
Trong khí đó, chưởng quầy được hắn đeo mặt nạ cho liền cứng ngắc như đá, trong đầu không ngừng gào thét những suy nghĩ không tốt đẹp về hắn.
“Cái gì, hắn đeo cái mặt nạ này lên mặt ta là để lấy hứng?”
“Hắn cười, giọng cười thật dâm tà, ta, ta không xong rồi”
“Nương tử, ta xin lỗi nàng, hôm nay có lẽ ta sẽ bị cưỡng hiếp a” ….
Đứng trước cánh cửa tiệm rèn to lớn duy nhất của Ô Long trấn tại trong một cái hẻm khá vắng người nhưng rộng rãi, Đan không tiến vào.
“Luyện khí tầng 12”
Từ bên ngoài, nghe những âm thanh đinh đinh buồn tẻ do việc rèn đúc không được khấm khá (do thiếu nguyên liệu), Đan cảm ứng được tu luyện giả tồn tại, nghĩ lại thì cũng phải, nơi có thể rèn đúc ra vũ khí có thể tăng lên thực lực cho Luyện khí giả, người thường không thể quản được.
Đan tính toán chút, hắn không có tiền thì làm sao mướn chỗ để rèn, vào lấy khí tràng chèn ép người ta thì không được, trừ phi hắn hạ tên Luyện khí tầng 12 kia, điều này hắn có thể thực hiện trong một cái chớp mắt nhưng làm vậy không phải quá gian ác đi. “Haizz, lại phải kiếm tiền”
Thở dài một cái, hắn rời đi, đơn nhiên là không phải đi kiếm tiền, trời đã chuyển sắc tối, hắn tìm chỗ ngủ qua đêm rồi tính, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy tốt nhất là không nên về Lâm gia, nơi đó rắc rối khá lớn về chỉ mắc công, cứ đợi kỳ gia tộc tổng kiểm tra rồi về.
Một giờ, hai giờ, sau khi trấn lột một bữa ăn miễn phí, cuối cùng hắn kiếm đến một cái cây thụ lớn mà nằm lên giữa đêm tối vắng người bước đi.
Trong cái trấn này không có người vãng lai, thế thì lấy đâu ra nhà trọ, phòng trọ mà nằm, hắn chỉ đành vào khách sạn ngàn sao mà ngủ.
Nằm trên cây, hắn cũng không ngủ hẳn, hắn đang nhớ về dáng điệu xinh đẹp kia, nhớ về gương mặt không được đẹp kia…
…..
- Cút.
Sáng sớm, hắn ngay lập tức hướng về một quầy bán tranh vẽ mà đá đít một lão già tội nghiệp đang kiếm kế sinh nhanh qua một góc, hắn ngồi vào thay thế vị trí, hắn quyết định sẽ bán tranh để kiếm tiền, tất nhiên là tranh do chính hắn vẽ.
Một đời tu tiên, mười ba kiếp trải nghiệm nhân sinh, trên đời này còn có thứ nào mà hắn không thể làm.
- Cái này ta lấy.
- Đưa cho ta.
- Cút.
Liên tục rời ghế đi xung quanh ăn cắp vài thứ cần thiết, Đan rốt cuộc cũng có một cái bàn dài hơn 3m, rộng chừng 1m.
“Vù”
Quăng cuộn giấy trắng trải dài lên bàn.
“Phụt”
Uống một ngụm nước rồi bất giác phương sương bên không trung để từng giọt, từng giọt nhỏ rơi xuống bức tranh chưa có hình, hắn cứ để bức tranh được phơi nắng, lúc này hắn chưa vội để vẽ gì lên.
Ngồi vào ghế, cầm lên một cái kéo cắt cuộn tranh khác thành những trang giấy trắng, hắn cầm bút lên vẽ.
“He he, cái vui chỉ bắt đầu” hắn cười dâm một cách quái đản khiến người qua lại nhìn thấy cũng phải tránh xa.
Trưa đến,
- Phù.
Nhìn ba mươi quyển sách đã được hoàn thành từ những trang giấy đầy hình ảnh nhộn nhịp của hai thân ảnh nam nữ là chủ yếu, hắn hài lòng, giờ chỉ còn việc đặt trên sách nữa là bán được. - Mười quyển này sẽ là “Dã Ngoại Tiên Đình”
- Mười quyển này sẽ là “Giúp Đỡ Lẫn Nhau”
- Cuối cùng, năm quyển này là “Cách ăn trái cây” và năm quyển này là “Hải sản nên ăn như thế nào?”.
- Ha ha ha ha ha…
Đặt xong tên, hắn đột ngột cười to một cách bỉ ổi, đê tiện.
- Tên điên.
Ngươi xung quanh chợt giật mình, quay qua nhìn thấy hắn liền chửi thầm mà bỏ đi.
“Ọc ọc” bụng hắn kêu lên.
Hắn nhanh chóng di chuyển qua quầy hàng bán mì xào kế bên mà ăn “miễn phí” một bữa.