- Ừm, ừm, đúng, đúng.
Đi qua đi lại ở một bên đám người, dõi theo từng câu nói, từng cái bắt mạch, từng loại dược liệu được liệt kê ra để trừ bệnh, Đan không ngừng gật đầu khen tốt.
Nhìn một tên y sĩ cầm tờ giấy ghi dược liệu rời đi đến tủ thuốc, hắn vội chen ngang cuộc bắt khám bệnh của vị y sư
- Dừng lại một chút nghe ta nói đi.
Giọng hắn vẫn bình đạm như trước.
- Vâng.
Vội thu tay về, vị y sư lễ phép đáp. Trừ đi mấy thứ khác, chỉ riêng về ngành Y, hắn quả thật rất bội phục Đan.
Những người khác cũng tò mò chú ý đến.
- Nhờ ngươi coi giùm cái lão già kia, khi nào lão tỉnh thì để lão về, đừng gây khó dễ cho lão, hiểu không?
Đan chỉ lão già tội nghiệp nằm ở cái bàn sát góc đằng xa kia.
- Vâng, ta nào dám gây khó dễ.
Vị y sư bên ngoài lộ vẻ không dám đáp, bên trong lại hiện lên suy nghĩ “tên này là sắp bỏ trốn?”, hắn chợt có hai cảm xúc hiện hữu trong nội tâm, một là thở phào khi Đan sắp rời đi, Đan còn nơi đây gây áp lực cho “tiểu đệ” của hắn rất lớn, hai là nóng lòng, vội vả, hắn tự hỏi vì sao đến giờ mà cao tầng Thiệu gia còn chưa đến giúp, hai tên lính bên ngoài rõ là đã được hắn huấn luyện thuần thục rồi mà. - Lão mà có mệnh hệ gì thì ngươi mua sẵn hòm cho cả gia đình đi là vừa.
Hâm dọa vị y sư một cái, hắn lại quay qua 7 người có bệnh nhân, có người thân nói
- Còn mấy người này, ngươi có chữa tiếp hay không thì tùy sở thích, ta đi trước.
Hắn lập tức quay người mà đi nhanh ra trước cửa Hương Thiên quán trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Bất quá…
“Đùng”
Hai cánh cửa phòng đột ngột bị bay ngược vào bên trong, một thân ảnh cao to oai hùng hiện ra ngay trước của.
“Đùng”
Một cánh cửa phóng về phía Đan khiến hắn phải hơi lùi vài bước mà đưa ra một quyền phá toái đi vật thể này.
- Tên nghịch tặc nào dám làm càng tại nơi đây.
Đang phủi phủi bụi gỗ do cánh cửa bị phá nát để lại, Đan liền nghe đến một giọng nói trầm trầm rất có lực, hắn nhìn kĩ về phía trước.
Xuất hiện tại nơi đó là một vị trung niên hơn 50 tuổi, thân thể to cao cơ bắp cuồng cuộn, nếu so sánh thì chắc hắn chỉ bự bằng ½ vị trung niên này, trên tay trung niên là một đại đao dài đến 2m, nhìn vào quả thật rất là kinh người. - Hây da, quỷ hà, làm người ta hết hồn luôn á.
Nhận rõ vị trung niên là một Luyện khí tầng 12, Đan liền giở chứng bệnh hoạn của bản thân, giọng hắn chợt chuyển qua âm lượng hơi the thé như đàn bà nói, bản thân cử động cũng tạo ra dáng uyển chuyển, điệu đà.
Trung niên thoáng cái giật mình khi nhìn hắn, còn một đám người phía sau thì hoàn toàn đứng hình, bọn hắn thật là không thể tin được rằng bản thân đang thấy cái gì diễn ra trước mặt.
Tên này không quá lâu trước rất là hùng hổ, dữ tợn, sao giờ trong chớp mắt đã nhìn như một tiểu thư đài cát yếu đuối?
- Hây da, đừng có đứng chặn đường, để người ta đi đó.
Lắc lắc cái mông, Đan nhẹ nhàng tiến đến phía trung niên.
“Vù vù” giơ đại đạo lên
“Phập”
Trung niên cắm thanh đao ngay vào cánh cửa, chặn luôn cả cái lối ra duy nhất Hương Thiên quán
- Ngươi là kẻ gây rối?
Mặc kệ bản thân tên mặt nạ trước mặt là cái giống gì, trung niên vẫn phải gắt gao chú ý, tình hình bên trong hắn chưa có nhìn kĩ lắm.
- Phải, phải, đúng là tên mặt nạ trước mặt thưa Tam trưởng lão.
Hai tên lính lúc trước quỳ xấp mặt tự dung xuất hiện sau lưng trung niên mà chỉ rõ Đan, lúc trước khi Đan vào phòng, áp chế được hắn buông bỏ nên bọn trai tráng cũng như hai tên lính gác ngoài cửa đều cử động bình thường trở lại.
Sau khi ló cái bản mặt của hai người nhìn vào Hương Thiên quán để xem kẻ ngang tàn là ai, bên trong xảy ra truyện gì, bọn hắn liền vội chạy lại tiệm rèn không xa gọi Tam trưởng lão, đường về Thiệu gia quả thật rất xa, bọn hắn không về báo vì sợ mất thời gian. - Chính hắn thưa Tam trưởng lão, chính hắn là người gây sự và hạ thủ với tiểu thư, ngài mau nhìn ở kia kìa.
Ngoại trừ vị y sư không lên tiếng, tất cả năm vị y sĩ đều có gan lạ thường, trực tiếp chỉ mặt Đan rồi chỉ về phía sau, nơi có 3 ba thân ảnh thanh niên nằm một bên, thiếu nữ xinh đẹp lộ mặt nằm một bên.
Lúc này họ nhìn lại cũng phát hiện sự kì lạ, không phải lúc nãy bốn người nằm chung một chỗ, sao giờ lại có điểm sai sai, chẳng lẻ…
- Hắn, hắn đã sàm sỡ tiểu thư.
Một tên tài lanh chợt run giọng kêu lên, điều này lập tức khiến mọi người nơi đây biến sắc, bao gồm cả Đan.
“Sao thằng này thấy được, rõ ràng lúc nãy ta đâu thấy ai nhìn đâu?”
Đan kì quái trong lòng.
- Ngươi hôm nay phải chết.
Nghe được tình tiết này lại nhìn hình ảnh Ngọc Lan, vị trung niên lập tức tối sầm mặt lại, khí lực nhanh chóng chảy xuôi tới lui khắp từng thớ thịt trong cơ thể, khí tràng phút chốc áp thẳng về phía Đan.
Ngọc Lan là ai, Ngọc Lan là con gái cưng của gia chủ Thiệu gia, là tầng lớp trẻ tuổi có thiên phú kinh người nhất Thiệu gia, là người có khả năng tiến nhập hàng ngũ Linh sư trước 30 tuổi nhờ sự dạy giỗ của lão tổ Thiệu gia, là người có khả năng khôi phục lại hưng thịnh của Thiệu gia ngày xưa, ấy vậy mà tên có giọng điệu “bóng cái” đằng sau chiếc mặt nạ giấy này lại dám sàm sỡ, dám đụng chạm vào cái thân thể tinh khiết, xinh đẹp đó. “Tên này phải chết” chính là việc mà trung niên mong muốn nhất bây giờ.
Khí tràng của hắn áp đến Đan nhưng sẽ chẳng bao giờ có tác dụng mặc dù khí lực của hắn đạt 2743 cân, hơn hẳn Đan 100 cân, đơn giản là vì khi tràng chỉ là một áp lực về diện tâm lý, nó như là một thứ được kết nối đến một quy tắc nào đó tồn tại trong thế giới, người không biết và có tâm lý không vững chắc mới sẽ chịu ảnh hưởng từ thứ quy tắc này cũng như bị khí tràng ảnh hưởng.
Đan hắn là ai? Trên thế giới này sẽ không bao giờ có thứ tác động tâm lý gì có thể ảnh hưởng được hắn cho dù là huyễn thuật, hay không chế, khống hồn này nọ.
- Được rồi, ta biết ngươi muốn giết ta, ra ngoài đi, trong này không thích hợp.
Trở lại bản thân một bộ bình đạm như ngày nào, không còn ẻo lả, hắn nhạt nhẽo ngăn chặn lại thế tấn công của trung niên, trong này quá chật hẹp lại có thường dân, đánh nhau là đều không nên đối với một “người tốt” như hắn.
Hơi chút biến sắc khi Đan không bị ảnh hưởng bởi khí tràng, trung niên nhìn căn phòng, lại nhìn người bên trong, từ đây đầu hắn hiện lên rất nhiều nghi hoặc về bản thân tên đeo mặt nạ này. - Được.
Hắn vác đại đao dài 2m to lớn của bản thân dẫn đầu đi ra trước.
Khí tràng không ảnh hưởng tên đeo mặt nạ chỉ có thể giải thích rằng, tên này mạnh ngang ngửa hắn hoặc mạnh hơn hắn, không gian thoáng đảng bên ngoài sẽ rất thuật lợi cho những đường đao của hắn, phần chiến thắng của bản thân tăng cao, hắn có ngu mới không ra.
Đan hơi gãi lưng một chút, hắn cũng theo sau.
Từ sau khi Đan thu khí tràng, tất cả trai tráng đều hoảng sợ bỏ chạy, cái hẻm này ngoài vài người bệnh nhân bị Đan kêu người đóng cửa không cho vào thì vắng vẻ lạ thường, sau này khi Tam trưởng lão đến đuổi đi thì đã không còn một bóng người, nơi này giống như bị phong tỏa, rất là yên bình cho một cuộc đổ máu.
Đứng tại bên ngoài có gió thoang thoảng thổi vào, Đan hơi buồn
“Hắn đứng che cái lối đi rồi, thật tiếc”
Dự là đi ra rồi kiếm đường mà chạy, không ngờ vị trung niên cũng có đầu óc, cầm đại đao che mất cái đường đi ra đường lớn.
Hắn chỉ đành đứng lắc, mông, lắc eo, lắc tay, lắc chân,… khởi động trước khi đánh nhau.
“Phập”
Đứng cách Đan hơn 40m, cắm đại đao xuống đất, gương mặt dữ tợn nhìn Đan hỏi
- Ngươi là ai, từ đâu đến được Ô Long trấn này?
Một Luyện khí tầng 12 lại có giọng nói trẻ tuổi, trong trấn vốn dĩ không từng tồn tại một người nào, kẻ trước mặt này là một kẻ cực kì đáng nghi, có lẽ là người của thế lực đó. - Không cần, thắng ta, ta khai hết, ừm, còn nếu ngươi đỡ được ba chiêu của ta, ta sẽ báo danh tính.
Đan lắc lắc cái đầu mà bình đạm lên tiếng.
- Hừ, nếu ngươi không lên tiếng thì cũng không còn cơ hội nữa.
Hừ lạnh một tiếng, trung niên dậm mạnh chân xuống đất nhằm nảy đại đảo lên một ít, hắn cầm đại đạo nhanh chóng lao vụt về phía Đan. Đan đã không nói thì đồng nghĩa là người của thế lực đó, hắn cứ giết không cần quan tâm đến hậu quả. “Rẹt rẹt rẹt…”
Kéo lê thanh đại dao trên đất tạo nên một đường vết cắt sắc bén kéo dài, Trung niên với tốc độ bàn thờ lao thẳng đến Đan
- Nạp mạng đi.
Rống lên tiếng, khí lực, tâm lý, sự quan sát lập tức đè nặng lên thân thể của Đan, Đan chỉ cần di chuyển, hắn sẽ biết bản thân nên làm gì tiếp theo để đối phó.
Luyện khí càng cao, đánh nhau lại càng phải cẩn thận, đơn giản chỉ bởi sức phòng thủ của bản thân không thể mạnh mẽ bằng khí lực ra đòn, đồng tầng thứ nhưng chỉ cần trúng một quyền của đối phương sẽ bị thương, cuộc chiến sẽ càng ngày càng tệ.