Đan!

Chương 33 - Tiếp Tục Khốn Nạn.

- Hắn không hề phản ứng, hắn là đang xem thường ta sao?

Khoảng cách giữa hai bên đang được rút ngắn còn hơn 30m, thân mang đại đao, trung niên nhìn Đan vẫn một bộ đứng tại chỗ sờ trán như chẳng có chuyện gì xảy ra mà kinh ngạc vạn phần, thế rồi chốc lát hắn đã giận dữ nay càng dữ giận, hắn biết cái thái độ đó của Đan là gì. “Ngươi sẽ chết không toàn thây”

Hắn gào thét lên trong lòng, tốc độ ngày một tăng mà tiến đến, hắn muốn nhanh chóng lấy mạng Đan để hả cơn giận nãy giờ.

“Rẹt rẹt ret…”

Tiếng kéo lê của thanh đại đao không ngừng vang lên, nó khá là nhức tai với mọi người quan chiến cũng như Đan ở hướng đối diện.

Khoảng cách còn hơn 20m, trung niên nhìn thấy Đan gãi cầm thờ ơ nhìn hắn.

Khoảng cách còn hơn 10m, trung niên nhìn thấy Đan gãi gãi mông có lẽ vì bị ngứa.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần thế nhưng Đan cũng không có làm hành động gì khác thường, hắn đơn giản chỉ là chớp chớp mắt nhìn trung niên như một con ngựa khùng lao đến.

Ở Luyện khí cảnh nếu không nói chém thì hắn đã là tồn tại bất bại cho dù đối phương có khí lực vượt xa hắn cả ngàn cân, vì vậy nên hắn cũng không quan tâm vị trung niên đang làm cái khỉ gì trước mặt bản thân, bởi nó chỉ giống như là ai đó đang múa rìu qua mắt thợ. - Lãng Đao trảm.

Trung niên chạy đến chỗ cách Đan 5m, nhìn Đan đang thọt tay dưới mặt nạ mà quấy quấy lỗ mũi, hắn liền nhảy mạnh lên không trung, hai tay cầm đại đao đưa ra sau lưng rồi chém thật mạnh về phía trước, theo tính toán cũng như việc luyện tập thường xuyên thì khi lưỡi đao vừa chạm đất, tên mặt nạ này sẽ bị chia ra làm hai nửa. “Phập”

Bay lên nhanh, hạ xuống cũng nhanh, chỉ một giây sau khi hắn nhảy lên không trung, lưỡi đao sắc bén của hắn đã chạm xuống đất mà phân chia thân ảnh của tên đeo mặt nạ ra làm hai.

Trung niên hạ xuống đất trong sự dữ tợn đầy hả giận, chính bản thân hắn còn không ngờ rằng giết tên mặt nạ trắng lại dễ như vậy.

Nhưng mà đúng lúc này, hai tay hắn đang nắm lấy đại đao cắm mạnh trên đất đột ngột như bị thứ gì đó nắm lại, hai tay hắn cùng với đại đao bị mắc kẹp, không thể cử động, hắn ngước mắt nhìn lên để tìm tòi liền đứng hình. - Hình như ngươi chém không có đúng chỗ, ta đứng ở bên này mới đúng.

Một giọng nói truyền ra ngay bên cạnh hắn, Đan vừa bị chém nay chợt đứng sát người hắn, tay Đan đang đè hai tay và đại đao trung niên xuống không cho di chuyển.

Hắn rõ ràng đã chém Đan ra làm hai nửa, thế tại sao tên mặt nạ trắng lại xuất hiện ở đây, cái thân thể bị chia ra làm hai nửa nằm ở dưới đất là sao?

Nghĩ lại thì hình như trung niên vẫn chưa có thấy máu bắn ra hay là thân thể ai đó bị chia ra làm đôi ngả ra dưới dất, hắn chỉ thấy một cái thân ảnh bị đại đao chém thẳng từ trên xuống dưới. - Là một Luyện khí giả, ta không có ngờ là ngươi lại bị lé đó, chém không khí mà cứ tưởng chém trúng ta, thật là tại hạ bội phục vạn phần.

Đang ngớ ngẩn vì không thấy xác ai nằm dưới đất, giọng nói bình đạm lại có ý nghĩa chế giễu của Đan tiếp tục truyền đến, hắn lại một lần nữa ngước lên nhìn thân ảnh sát cạnh. - Xuống dưới âm phủ mà mua thuốc chữa bệnh mắt đi.

“Bốp”

Trung niên vừa đưa đầu lên, Đan cũng vừa đưa ra một quyền không biết mạnh yếu đánh vào thái dương của trung niên, không gian xung quanh từ trời chiều bỗng lâm vào cảnh đêm đen bất tận. “Bịch”

Vị trung niên ngã xuống nằm dài trên đất, không biết là có chết chưa nhưng mà nếu theo tính cách của Đan lúc này thì hẳn là không, hắn đang muốn làm một người tốt. - Phù.

Thở ra một hơi, Đan lập tức xàm sỡ trung niên từ trên xuống dưới, cuối cùng lấy ra được một cái túi bạc khá nặng liền hài lòng mà bỏ và ngực bản thân, tiếp đến hắn liền chỉnh hình cho vị trung niên từ nằm hình chữ C thành hình chữ Y.

Xong xuôi mọi chuyện, hắn đứng dậy.

- Các ngươi hãy nhìn cho kĩ.

Đan nhìn mười mấy người quan chiến nói

- Kẻ phạm ta phải chết.

Lộ vẻ giận dữ, Đan ngay tức khắc rút thanh đại đao được cắm từ dưới đất lên, hắn giơ đại đao lên trời một cách nhẹ nhàng.

- Lúc này là trời chiều, nắng đẹp tỏa nắng ấm, ta chỉ muốn làm một cái người tốt giúp đỡ người khó khăn gặp nạn, vậy mà các, vậy mà các ngươi ép ta, các ngươi ép ta!!!

Hắn gào lên vô cùng, nước mắt cũng có chút rơi ra một hai, bất quá chỉ chưa đến một giây sau, biểu cảm của hắn thay đổi một trời một vực.

- Ờ, thì đại khái là ta sẽ chém tên này để thị uy.

Hắn thờ ơ nói ra, sau đó cũng không cần nói thêm gì, đại đao được hắn đưa lên trên không trung dần hạ xuống, vị trí đúng là ngay cổ của vị trung đang yên tĩnh nằm đó. - KHÔNG!

Một giọng hét đầy bi thương cùng bất lực vang lên, một nử tử xinh đẹp không biết lúc nào đã đi ra đến cửa và nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu nàng chợt nổ ra một mớ hỗn độn bao gồm cả hình ảnh nàng nhỏ bé vui đùa bên thân trung niên đang nằm dưới kia.

Nàng đang cố chạy đến.

Nhưng mà đã quá trễ, Đan ra tay vốn không bao giờ để người khác kịp ngăn lại. “Kẽng”

Đại đao chỉ cách cổ vị trung niên chừng 10cm, Đan lập tức quăng nó qua một bên mà bỏ đi

- Hù các ngươi thôi, ta là một cái người tốt nên không có làm mấy cái chuyện ác vậy đâu.

Để lại một câu, hắn lắc lắc cái mông rời đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra đường lớn rồi nhạp vào dòng người mà biến mất.

???????

Một ngàn cái dấu chấm hỏi cũng như kinh ngạc đều hiện hữu tại nơi này.

- Cái mông của hắn rất là đẹp ha.

Một cái giọng nói không biết của ai bỗng thốt lên trong đám người.

….

“Từ nay cái mặt nạ bằng giấy thân yêu của ta sẽ khó được hiện diện lần nữa”

Đi giữa dòng người, Đan thở dài mà vò cái mặt nạ giấy quẳng sang một bên không biết.

Trong cái trấn này dựa theo thông tin ông ngoại hắn đưa thì kẻ mạnh nhất là Luyện khí tầng 12, giờ có một cái Luyện khí tầng 12 biết hắn đeo mặt nạ, hắn không dẹp đi thì rắc rối tìm đến là không ít. - Ê nhóc.

Nhìn một bé trai chừng 9 tuổi đang đi trước mặt, trên tay đứa trẻ là một nhánh hồ lô kẹo, hắn vội tiến đến vỗ vai bé trai, một tay khác đã không biết từ lúc nào nhét năm cục bạc vào người thằng nhóc. - Có gì sao ca ca?

Gương mặt non nớt, ngây thơ của đứa bé quay lại hỏi

- Mẹ ngươi là người đằng trước đúng không, bả đang kiếm ngươi kìa.

Đầu Đan gật ngược từ dưới lên, ý chỉ đứa bé hãy nhìn ra sau lưng.

Ngạc nhiên quay người lại vị trí cũ, đứa trẻ đảo mắt tới lui, trái phải vẫn không có thấy mẹ của bản thân đâu, hắn bĩu môi quay lại định trách móc Đan nhưng Đan đã hoàn toàn biến mất, phía sau hắn như chưa từng có người nào trẻ tuổi, tuấn tú.

Ngơ ngác một hồi, đứa trẻ đưa nhánh hồ lô kẹo xuống ăn thì phát hiện chẳng còn cái gì để ăn, đứa trẻ một bộ phát khóc không rõ lý do.

….

- Hé lô, khỏe không?

Đan quay về nơi quầy vẽ lúc trước, hắn nhìn ông chủ tiệm mỹ xào mà chào hỏi. Chủ quầy mỳ chỉ lộ vẻ có chút khó chịu nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục xào mỳ cho vị khách quan đang ngồi chờ. Đan đến khiến hắn chẳng vui lên nổi.

Đan không có quan tâm lão tâm trạng thế nào, ra sao, thoáng nhìn cuộn tranh đang phơi vẫn bình yên nằm nơi đó, lại nhìn sắc trời sắc nhá nhem về đêm, hắn vội ngồi xuống quầy mỳ xào. - Cho ta một tô mỹ xào hải sản, à không, một to mỳ xào trứng thêm chút rau cải nữa là được.

Cái nơi này không có gần biển, lại cũng chẳng giao du mấy bên ngoài nên đồ biển như cua, tôm, cá, ngao, sò,… không có, hắn không thể kêu mỳ xào hải sản.

Đan không cần lên tiếng, hắn chỉ vừa ngồi xuống thôi là đã đủ để khiến chủ quầy mỳ khóc không ra nước mắt, tên khốn nạn này lại đến ăn trực, hắn lại lỗ thêm một phần mỳ. - Đừng có khóc vậy chứ.

Đan nhìn sắc mặt của chủ quầy cũng hiểu, hắn nhanh chóng lấy 10 lượng bạc ra đặt trên bàn.

- Một tô mỳ của ngươi chỉ có 30 đồng, giờ ta đưa 10 lượng bạc trả luôn cho cả lúc hồi sáng và bây giờ, ngươi hài lòng chứ.

Đan trề môi mà nói, may là hắn vừa chôm được tiền của vị trung niên kia, nếu không hắn một đồng cũng không đưa, mai hắn còn đi tiệm rèn, không biết phải tốn nhiêu tiền làm sao dám chi tiêu bậy bạ. - Tất nhiên là hài lòng chứ, quý khách ngài thật là một quyền tốt đẹp đó, tim ta ái mộ ngài vạn phần.

Vừa thấy mười cục bạc lấp lánh hiện ra, chủ quầy mỳ lập tức là một đôi mắt sáng mừng rỡ không thôi nhìn Đan mà liên tục khen ngợi, giá trị 10 cục bạc này là gấp rất nhiều lần tiền bán một tô mỳ, nó là bằng cả nửa năm thu nhập bằng việc bán mỳ xào của lão. Lão vui đến muốn phát khóc, tên khốn nạn này sao lại đột ngột lại tốt đẹp vậy chứ.

Thế là trong suốt quá trình Đan ngồi nơi đây, hai người cứ hở chút là nhìn nhau cười, cười đến nỗi mà mấy người khác ngồi ăn cũng phải ớn lạnh.

Bình Luận (0)
Comment