Đêm đến, Đan lại phải trèo lên một cái cây gần đó mà nghỉ ngơi, sẵn tiện hắn cũng có thể quan sát được tình hình cuộn giấy trắng vẫn đang nằm chải dài hơn 3m trên một loạt các cái ghế hợp lại.
Hắn để cuộn giấy ở đó cũng không phải do bản thân rãnh rỗi hay là làm màu, hắn chỉ là đang cho cuộn giấy hấp thu tinh hoa của đất trời, đợi đến khi đủ 13 ngày hắn sẽ vẽ tranh, một bức tranh không đơn giản, lúc đó chắc chắn ở Ô Long trấn sẽ rất thú vị.
Thú vị vào 12 ngày sắp tới như hắn nói không biết ra sao, nhưng ngày mai, ở Ô Long trấn có rất nhiều chuyện náo nhiệt sẽ xảy ra, tiểu biểu có thể kể đến hai nhà Thiệu gia và Vũ gia, Lâm gia thì cũng có nhưng không lớn bằng.
Tại Vũ gia thì có hai vấn đề nghiêm trọng.
Thứ nhất là tin tức con trai Vũ Lực của Vũ Long cùng tên người hầu chết tại một nơi hoang vắng không tìm ra người hạ thủ đang dần lang tràn. Thứ hai là tin tức một người nhìn đeo mặt nạ thần bí với thực lực cao cường giằng mặt Vũ Long ngay giữa chốn đông người.
Nguyên một ngày hôm nay, Vũ gia đã rất cất công dắt người đi đến Thiệu gia và Lâm gia để tra hỏi xem có kẻ nào tình nghi giết Vũ Lực thế nhưng kết cục đều là không tra ra được gì hay nghi ngờ ai, mà cho dù có thì họ cũng chẳng có bằng chứng để buộc tội.
Đêm nay, cao tầng Vũ gia sau khi bàn luận, đã đột ngột từ hai điều trên mà liên kết lại với nhau, đưa ra một giả thuyết kinh người, người giết Vũ Lực và người “xỉ nhục” Vũ Long là cùng một người. Đêm nay, Vũ gia đã đưa nhân thủ tọa vị ở hai cửa Nam và Bác, tuyệt đối không để ai ra ngoài, ngày mai họ sẽ dùng thế lực và nhân thủ tra rõ từng người đang ngụ trong trấn, họ phải tìm ra cho được tên sát nhân kia.
Về Thiệu gia, vấn đề nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thiệu gia từ vài trăm năm trước đã di cư từ bên ngoài Ô Long trấn đến đây và trú ngụ, phát triển cho đến hiện tại. Đối với Vũ gia, Lâm gia vốn đã có quan hệ “bà con” từ trước, họ chưa một lần hiềm khích hay tranh đua gì, họ sống rất yên lặng, bình đẳng, lý do đơn giản là vì họ mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với Lâm, Vũ hai nhà. Họ ngay khi đến Ô Long trấn liền tự cho rằng bản thân là chủ nên phải đối tốt với người bên trong, chỉ như vậy. Năm tháng trôi qua, có lẽ Vũ gia và Lâm gia cũng đều hiểu được Thiệu gia biểu hiện, họ chỉ có thể bất lực mà đành chấp nhận.
Vài trăm năm trước thì không có chuyện gì, nhưng hơn 100 năm nay, từ bên ngoài cửa Bắc của trấn đột ngột xuất hiện một thế lực tặc tử chuyên mai phục để cướp của giết người từ trấn đi ra ngoài cũng như từ ngoài muốn định vào trấn. Thiệu gia mang danh là Chủ trấn nên phải ra tay giúp đỡ.
Cứ ngỡ giải quyết sẽ dễ dàng, nào ngờ sau vài trận đánh, binh lính cũng như Luyện khí giả của cả ba nhà chết khá nhiều, Thiệu gia đành phải mời Lão tổ xuất lực. Chẳng mấy chốc một trận chiến kinh khủng xảy ra.
Trận chiến diễn ra vừa tròn một ngày thì ngưng, Lão tổ Thiệu gia mang theo trọng thương về trấn, sau đó dặn dò con cháu từ nay khi ra ngoài cửa Bắc phải có ít nhất là hai vị Luyện khí tầng 12 đi theo, nếu không hậu quả không thể tưởng, lão từ đó chỉ im lặng ở trong Thiệu gia, rất ít ra ngoài cho đến khi đứa cháu gái có thiên phú kinh người Ngọc Lan chào đời, lão mới một lần nữa lộ mặt. Cuộc chiến năm đó, lão không được phép kể cho ai biết.
Đan mang theo mặt nạ kì quái tấn công Hương Thiên quán, cao tầng Thiệu gia lại cứ ngỡ là thế lực tặc tử bên ngoài đưa vào làm gián điệp xem xét tình hình trấn để tính kế xâm lược. Họ ngay khi được Tam trưởng lão tỉnh lại báo cáo điều không tốt liền giăng người khắp lối mà cùng với người Vũ gia chặn cửa, điều duy nhất khác với Vũ gia chính là Thiệu gia ngay trong đêm xét nhà khắp từ đầu trấn đến cuối trấn.
Riêng Lâm gia, ban đầu chuyện Đan đánh bại Vĩnh Phúc quả thật khắp Lâm gia rất kinh động, họ đã rất nhanh chóng chia người ra mời Đan về hỏi rõ, thế nhưng không thấy, sau đó chuyện Vũ gia đến tìm người rồi nói này nói nọ lại khiến Lâm gia tạm dẹp chuyện Đan qua một bên để cảnh báo con cháu Lâm gia không cho ra ngoài dù chỉ một bước. Đêm hôm sau, Thiệu gia đến nhờ phối hợp, Lâm gia bắt đầu có cảm giác không yên, người quái lạ tại sao bỗng dưng xuất hiện trong trấn nhiều như vậy, họ dần bị Vũ gia và Thiệu gia khuấy động.
Thế là cả ba nhà đều gấp gáp chặn cửa và phối hợp truy tìm người.
- Mở cửa, mở cửa, chúng ta là người Thiệu gia đến đây khám xét kẻ lạ.
Một vài căn nhà gần chỗ Đan bị một nhóm người gõ cửa liên hồi.
- Chúng ta theo lệnh Vũ gia đến đây để tra hỏi, các ngươi có gặp một trong hai kẻ này chưa?
Một người nam tử đưa lên bức chân dung gương mặt của Đan khi đeo mặt nạ mỹ nhân.
Một người nam tử khác cũng song song đưa lên chân dung của Đan khi đeo mặt nạ bằng giấy.
- Các ngươi có gặp người này chưa?
Người của Lâm gia rất thông minh, lanh lợi, hắn là đưa chân dung của Lâm An Tường ra, hắn dựa theo gia chủ phân phó mà tranh thủ cơ hội tìm Đan về. Thế nhưng tên này cũng như gia chủ Lâm gia làm không đúng lúc, đưa ảnh này ra lại khiến Đan càng thêm nhanh chóng bị tóm, có rất nhiều người gần chỗ quầy mỳ thấy rõ kẻ đeo mặt nạ bằng giấy chính là Lâm An Tường.
Trăng trên bầu trời khuyết, không mấy sáng, chỗ cây Đan nằm lại là khá cao với chùm lá nhiều và sum sê nên cũng chẳng ai để ý rằng trên cây lại có một thằng “tự thủ”, điều họ thấy chắc cũng chỉ là một cuộn giấy trắng nằm không xa dưới cây. “Không xong ta rồi, chắc mai kiếm ít đồ giả dạng”
Bây giờ đã gần 12h đêm, bề ngoài thì hắn ngủ đến chảy dãi nhưng sẽ chẳng có thứ gì bất thường qua được tai và mắt hắn, hắn chẳng mấy chốc suy luận ra vấn đề nghe được.
Hắn không biết trong ba người có một kẻ đưa chân dung hắn ra, nhưng hắn vẫn biết bản thân bị lộ mặt với rất nhiều người, muốn yên ổn hắn phải ghé qua vài tiệm vào sáng sớm mai.
Nghĩ vậy, hắn hơi đưa tay xuống gãi gãi hạ bộ môt chút rồi tiến vào trạng thái ngủ.
Hắn không biết rằng, dù giả đi đâu thì Lâm An Tường đã không thể tránh được mớ rắc rối này khi đoàn người mò tới nhà chủ quầy mỳ xào.
….
Vừa sáng tinh mơ hôm sau,
Đan nhảy xuống cây mà duỗi lưng một cái dễ chịu, hắn nhìn phố xá ít người di chuyển liền lập tức bước đi hướng về một vị trung niên đang mang vài dụng cụ thăm đồng ở ngoài cửa Nam. - Vị đại thúc này, ta có việc cần trao đổi chút.
Hắn chặn đường trung niên lại mà cười cười.
- Việc gì?
Trung niên chất phát hỏi.
- Là thế này, đây là 50 lượng bạc.
Hắn móc ra trong ngực một cái túi nhỏ, đổ ra trên tay một nhúm bạc vừa đủ 50 cục, hắn chỉ lại phía cuộn giấy nằm ở đằng kia.
- Nếu đại thúc chịu thủ hộ cuộn giấy kia, không để ai chạm vào trong một ngày, 50 lương bạc này là của đại thúc.
- Ngươi nói là thật?
Kinh ngạc đến làm rớt luôn cả cái cuốc xuống đất, trung niên một ánh mắt trợn lên nhìn Đan lại nhìn nhúm bạc lấp lánh trên tay Đan. 50 lượng bạc đối với một nông dân nghèo như hắn là cả một gia tài dành dụm gần một năm trời mới được, tự dưng có công việc vừa dễ lại vừa tiền nhiều, hắn còn đang tưởng là mơ. - Tất nhiên.
Đan gật đầu một cái, sau đó nhét thẳng 50 lượng bạc vào tay trung niên dù cho vị trung niên nông dân này chưa hề nói nhân việc.
- Đại thúc cứ thong thả, chúc một ngày tốt lành.
Đan cứ thế nói một câu mà rời đi bởi vì hắn biết trung niên sẽ làm, tiền luôn là một cái hấp dẫn chí mạng nhất là đối với người nghèo cơm ngày ba bữa không đủ (hắn cũng chỉ ăn có một ngày 2 bữa chứ mấy).
Đi khá xa, hắn hơi chút quay lại để nhìn, thấy trung niên đã nhanh chóng ngồi vào vị trí thủ hộ, hắn mới rốt cuộc yên tâm rời đi.
Đan đâu phải lúc nào đoán cũng đúng, biết đâu được tự dưng vị trung niên có ý nghĩ rằng Đan ăn trộm tiền rồi giả bộ đưa cho hắn, hắn sợ quá cầm tiền mà chạy, không túc trực bên cuộn giấy thì Đan liền khổ. Hắn không thể di chuyển cuộn giấy vì “quy tắc” bắt buộc như vậy thì tranh mới thành.
Hắn hiện giờ đi cũng không phải đi đến mấy cái tiệm gì đó để mua đồ nghề giả trang, hắn là đi thẳng đến tiệm rèn.
Hắn đâu có rãnh rỗi như vậy, mặt hắn sẽ không lâu đều được cả trấn biết tới, rắc rối đến rồi cũng sẽ đến, hắn không muốn phải giấu diếm cái gương mặt tuấn tú này cả khoảng thời gian khi hắn còn ở Ô Long trấn sau lớp giả trang, bởi vậy hắn đã sẵn sàng đón nhận điều đang đến, hắn chơi hết.
Còn việc hôm qua hắn suy nghĩ, tính toán này nọ thì cũng chỉ là lúc hắn tự kỉ, đừng bao giờ tin hắn lúc đó. (đừng rủa Tác, tác ban đầu đã nói main tính tình thất thường, lúc này lúc khác, chịu thôi).