Đan!

Chương 35 - Lại Gặp Kẻ Múa Đao.

- Ủa, cái gương mặt đẹp trai trẻ tuổi này hình như quen quen.

Đi đến một con đường cách không xa tiệm rèn, Đan chợt nhìn lên cái bảng thông báo gần đó mà nghi hoặc khi nhìn thấy tấm chân dung rất to lớn của một thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú.

Bức chân dung này nhìn nó nét tựa tựa như gương mặt hắn hay soi ở dưới nước khi rửa mặt (hắn thường xông vào nhà người ta xài ké).

Dưới bức ảnh có ghi vài dòng chữ

“Lâm An Tường, con cháu của Lâm gia”

“Thưởng ngay 300 lượng bạc nếu ai biết nơi trốn hoặc hỗ trợ người Lâm gia, Vũ gia, Thiệu gia tìm được người”

- Cái đệch, chỉ vừa mới 1, 2 ngày vậy mà đã tra ra được tên tuổi của ta, thật là con mẹ nó xui.

Bất ngờ một tiếng, Đan lập tức dùng cái quạt đang phe phẩy mà bản thân vừa chôm được của một quầy hàng che lên mất nửa khuôn mặt, hắn vội đi ra khỏi chỗ bảng thông báo càng lúc càng có người đến xem.

Hắn cũng khá là thú vị với việc cả ba đại gia tộc to bự trong trấn lại liên kết với nhau đồng loạt tìm hắn, nhưng mà nghĩ kĩ lại cũng đúng, Lâm gia thì hắn dập Vĩnh Phúc, Vũ gia thì hắn chơi Vũ Long, Thiệu gia thì hắn “hiếp” Hương Thiên quán, cưỡng Tam trưởng lão Thiệu gia, hắn bây giờ là tâm điểm của trấn. - Đến thì đến, giờ ta tới tiệm rèn để mài cục linh thiết này trước rồi tính sau.

Sờ trong ngực một cục nhìn giống như sắt dài khoảng 22, 23cm, rộng chừng 10cm, Đan nhanh chóng hướng tiệm rèn trước mặt.

Đường xá ngày một lúc đông, Đan lại luôn lấy cái quạt phe phẩy che mất nửa khuôn mặt nên người dân xem đến bảng thông báo không thể nhận ra được hắn, hắn chẳng mấy chốc đã thuận lợi đứng trước cửa tiệm rèn khi trước. “Lại có thêm một cái Luyện khí tầng 10?”

Đứng ở ngoài cảm nhận đôi chút, Đan lại hơi khó chịu, ngày trước hắn rõ ràng chỉ cảm ứng được một tên Luyện khí tầng 12, sao giờ lại lòi ra một cái Luyện khí tầng 10?

Một hai ngày trước xem như còn đỡ, bây giờ nhắm chừng các Luyện khí giả trong trấn đều biết cái bản mặt của hắn, hắn mà vào thì thế nào cũng sẽ “Ra là cái thiếu niên anh hùng, tuấn tú đẹp trai cực ngầu trong bảng thông báo, người đâu nhanh xích chó hắn lại lấy tiền thưởng” Hắn sẽ bị một đống người vây quanh.

Nếu mọi chuyện không ổn như thế, hắn cũng đã dự là sẽ dập luôn tất cả người bên trong, sau đó âm thầm rèn cục linh thiết rồi bỏ đi, giờ có thêm một Luyện khí tầng 10, hắn lại phải tốn thêm 1 giây thời gian để giải quyết, hắn khó chịu chính là vậy.

Theo dự tính, hắn còn phải ra cửa Nam chơi vì nghe nói có yêu thú làm càng, mạnh mẽ không ai dám ra, rồi là giải quyết hai anh em Bình Thường, vui đùa một chút cái hội so tài giữa ba gia tộc, cuối cùng là xử đẹp mấy tên tọa ngoài cửa Bắc rồi đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, một giây bị mất là niềm tiếc nuối của hắn. “Nhưng mà hình như một giây là bằng cái chớp mắt thì phải?”

Đan suy nghĩ trong đầu một câu cổ quái.

- Chơi tới bến.

Thả lỏng người cho mọi trường hợp, Đan bước vào tiệm rèn, lần này tính cách của hắn sẽ không còn lăng xăng, la cà như thằng bụi đời như mấy ngàu trước, hắn bây giờ chính là một cái chính nhân quân tử, mang theo khí thế dũng mãnh đầy tính nam nhân mà bước vào.

Đâu phải ai cũng ăn cơm sườn hằng ngày, lâu lâu họ cũng phải đổi thành cơm trứng, gà hay lạc xưởng chứ. Hắn muốn có chút thay đổi.

Tiệm rèn khá rộng và được chia làm ba khu chính yếu. Khu đầu tiên là cái sân được lát gạch với chiều dài nối đến khu thứ hai là 30m. Khu thứ hai là một cái phòng nghỉ ngơi, uống trà hay bàn chuyện phiếm không có cửa trước cửa sau, nó như điểm nối thông suốt giữa khu một và khu ba. Khu thứ ba là nơi để rèn, nằm cách xa khu thứ hai đến 50m sau bên trong.

Đan bước vào sân mà đi vài bước thì hai người đang bàn chuyện với nhau tại khu thứ hai lập tức xoay người nghi hoặc nhìn Đan.

“Người đâu, xích chó đâu, đến đây đi ta chấp hết”

Bề ngoài hắn vẫn bình thường tiến về phía hai người để chuẩn bị nói chuyện, bên trong thì không ngừng cảnh giác xung quanh, tại mọi ngóc ngách. Đặc biệt là khi hắn nhìn rõ hình dáng hai người. “Con mẹ nó oan gia ngõ hẹp, cái này chắc chắn sẽ đánh nhau a”

Hai người đang nghi hoặc nhìn Đan không ai khác chính là Ngọc Lan vẫn mang khăn lụa và tên trung niên múa đao trước mặt hắn ngày hôm qua.

- Tiểu tử ngươi là ai, đến đây có việc gì?

Đan tiến đến gần hơn khu hai thì vị trung niên lên tiếng hỏi, câu hỏi này quả thật khiến Đan ngớ người chốc lát.

“Tên này vẫn chưa biết mặt ta? Vô lý quá vậy”

Đêm đến vị Tam trường lão Thiệu gia mới tỉnh lại từ Hương Thiên quán mà chạy về Thiệu gia báo cáo sự việc, sau khi thảo luận vấn đề tróc nã “kẻ đeo mặt nạ”, Thiệu Cố (vị trung niên) mệt mỏi quay về lại tiệm rèn túc trực, tối qua có nhiều việc biến đổi, hắn vẫn chưa biết “kẻ đeo mặt nạ trắng” chính là Lâm An Tường của Lâm gia.

Ngọc Lan cũng giống hắn đôi chút, nàng không có tham gia quá trình tróc nã Đan, vì phải học y thuật nên nàng đến tiệm rèn ở tạm.

Sáng sớm, hai người là đang uốn trà bàn luận vài thứ kiểu như Ngọc Lan có ưng ý được tên con cháu nào chưa, rồi lại bàn qua đến kẻ đeo mặt nạ hôm qua, chuyện luyện võ,…Người Thiệu gia vẫn chưa tiến đến báo cáo tình hình thay đổi. - Tại hạ Lâm An Tường, kính chào hai vị.

Đan xếp quạt lại, hai tay chấp với nhau mà lễ độ chào hỏi. Nếu chưa ai biết gì thì hắn cứ diễn, diễn chừng nào lộ thì trở mặt.

Thiệu Cố gật đầu, đối với Đan xem như có chút hảo cảm.

Ngọc Lan vẫn ngồi ghế, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về Đan có vẻ hiếu kì, trong lòng nàng tự hỏi Đan đến từ đâu, sao nàng chưa gặp qua. Trai trong trấn ở độ tuổi thiếu niên lại có gương mặt tuấn tú thì nàng dám cá rằng bản thân đã gặp qua hết, chỉ riêng tên trước mặt này.

Đan không muốn cho người khác biết hắn là tu luyện giả thì sẽ chẳng ai biết, trừ phi họ có tu vi ở một đẳng cấp nào đó. Thiệu Cố và Thiệu Ngọc Lan vẫn đang tưởng hắn là người bình thường. - Chẳng biết hai vị có phải là chủ tiệm rèn đây không?

Đan vẫn giữ khí độ là kẻ có học thức.

- Chúng ta chính là chủ tiệm này.

Ngồi trên ghế, Thiệu Cố khá điều đạm khi nói chuyện với một người có học thức, lễ độ.

- Vậy thật tốt quá.

Cười nhẹ, Đan lập tức lấy ra cục linh thiết giấu bên trong ngực

- Tại hạ hôm nay đến đây là muốn mượn lò một chút để rèn đúc cái cục thiếc này thành một món vũ khí phòng thân, không biết là có được không? Nếu được thì cũng cho tại hạ xin một cái giá cả để còn đong đếm. - Ha hả, ta lại còn tưởng là như thế nào. Đây vốn là tiệm rèn, ngươi chỉ cần có đủ tiền liền muốn rèn đúc hay mượn lò đều được.

Thiệu Cố lập tức giãn mặt cười, ra là tiểu tử này muốn mượn lò để tự rèn, hắn lại còn tưởng là một tên ái mộ Ngọc Lan mà giả bộ tìm cớ đến.

- Nhưng mà ngươi quả thật là muốn xác định mượn lò để rèn chứ không đưa cho bọn ta rèn giúp?

Hắn có nghi hoặc rất lớn khi Đan nói ra yêu cầu. Rèn đúc là một công việc nặng nhọc thường kéo dài vài chục tiếng đồng hồ, có khi là vài ngày liên tiếp mới ra được một món vũ khí, tiểu tử trước mặt là một tên bình thường lại là dạng như “thư sinh” hắn sức đâu mà tự rèn.

Thiệu Cố không thể thấy được cái cơ thể đầy những cơ thịt rắn chắc đằng sau lớp áo vải thô màu xanh nhạt hắn đang phủ lên người của Đan.

- Không cần, tại hạ có thể tự lo liệu được, ta cũng không dám làm phiền công sức các vị vì kinh phí khá là eo hẹp.

Không có tiền thì nói là không tiền, cho dù nơi này có gái Đan cũng như vậy, hắn không cần quan tâm kẻ ngoài cuộc nghĩ gì.

- Ta hiểu rồi. Vậy nếu ngươi mượn lò để tự đúc thì giá cả ta tính theo giờ, cứ một giờ là tốn 20 lượng bạc, các công cụ cần cho việc hỗ trợ đúc là miễn phí.

Thiệu Cố biết ý tứ Đan nói gì, hắn cũng không ép buộc hay chèn ép hoặc vì một tia hảo cảm sự lễ độ của Đan mà giảm giá thành.

- Ngươi cảm thấy được thì đi theo ta vào trong.

Vị trung niên chỉ ra đằng sau, nơi mà từ xa vẫn có thể thấy được lửa đang cháy hừng hực mặc dù không có tiếng “nên” của việc rèn đúc hay bóng dáng quá nhiều người. - Giá cả rất tốt, tại hạ sẽ đi vào trong mượn lò.

Đan mỉm cười rồi xòe quạt ra phe phẩy trước ngực, hắn tiến về phía vị trung niên đang đứng lên chuẩn bị dẫn Đan vào trong.

Lần này, hắn có chút liếc qua nhìn Ngọc Lan đang có ánh mắt tựa vẻ cáu giận để mỉm cười một cái, hắn quay người lại, theo đuôi Thiệu Cố.

Từ lúc đến đây, hắn nãy giờ chỉ nhìn Ngọc Lan đúng có hai cái mà không nhìn nhiều, đơn giản là vì hắn sợ linh cảm phụ nữ, sắp yên bình trôi qua mà lại bị lộ thì không hay.

Bình Luận (0)
Comment