Ngọc Lan nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của Đan, gương mặt đằng sau chiếc khăn lụa của nàng không được vui vẻ.
“Ta không thể thu hút được ánh mắt của hắn?”
Dù nàng đã trang bị khăn lụa để che đi dung nhan kiều diễm, nam tử trong trấn vẫn bị hút hồn đến say đắm, điên đảo, thế nhưng trường hợp thiếu niên hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác bỏ qua, không hề ngó đến, cái cảm giác là lạ cứ thế xuất hiện trong nàng khiến nàng bực bội, khó chịu.
Nàng khẽ tru mỏ nhỏ xinh lên, đứng dậy lê bước đi theo, nàng muốn xem tên “yếu đuối” này tự rèn như thế nào, có hay không vừa cầm búa tạ liền rớt xuống bể móng chân. - Hi hi.
Nghĩ đến quan cảnh Đan nhảy cẩn lên vì đau đớn khi bị búa đè chân, nàng chợt che miệng cười nhỏ khúc khích.
Tiếng cười như chuông bạc của nàng không lớn nhưng đủ để Thiệu Cố và Đan nghe được, hai người vội quay lại xem xét.
“Con bé này không lẽ là…”
Hình ảnh đập vào mắt Thiệu cố đầu tiên khi quay lại chính là ánh mắt hí hửng lò của Ngọc Lan nhìn chằm chằm tên tiểu tử đến thuê lò, hắn ngay chốc liên tưởng đến một điều thường xảy ra với thiếu nữ tuổi mới lớn khi gặp được người nam nhân mà bản thân để ý. Tuy nhiên hắn vẫn không dám chắc, còn cần phải quan sát thêm một đoạn thời gian mới rõ. - Tiểu thư hôm nay rất vui vẻ nhỉ?
Khác với trung niên, Đan quay lại thấy nàng nhìn chằm chằm hắn cười đắc ý, hắn không mấy biểu hiện khác lạ, bề ngoài chỉ là mỉm cười chút ít hỏi thăm.
- Hừ, ta chẳng thấy vui chút nào.
Mặt hơi có chút đỏ lên sau chiếc khăn, nàng biến giọng thành lạnh nhạt nói, tiếp đến cũng không nhìn Đan hay Thiệu Cố, bước đi vượt qua hai người vào bên trong khu rèn. - Haiizzz
Thiệu Cố lộ ra một tiếng thở dài rồi cũng theo sau nàng bước vào.
Đan vẫn duy trì tính chính nhân quân tử, nho nhã lễ độ đi theo, trong lòng hắn có chút hoảng loạn
“Chết mẹ rồi, cỏ non như ta hình như đang bị một con trâu già dòm ngó. Nhìn nàng ta điện nước đầy đủ thì chắc là khoảng 17 tuổi, hơn ta đến tận 2 tuổi, ta thật không muốn lái máy bay bà già đâu a”.
Cái này mà để nam nhân thiên hạ biết thì sẽ tiểu ra một bãi dìm chết hắn, ngươi già hay người ta già, tự hỏi lại bản thân đi tên vô sỉ?
Khu rèn đúc khá rộng và có tổng cộng ba cái lò rèn được phấn tán theo dạng chiều ngang gồm trái, giữa, phải. Hiện giờ thì chỉ có một cái lò được nung đỏ xem như là phòng bị, hai lò khác đều nguội lạnh. - Xe ta ăn Pháo ngươi, chiếu tướng.
- Mẹ, ta hạ sĩ chặn.
- Tham kiến Tam trưởng lão và Đại tiểu thư.
Kế cạnh lò rèn thì không ai khác chính là thợ rèn, thợ rèn ở đây chỉ có 4 người, khi có nguyên vật liệu khó khăn nhập từ bên ngoài về thì họ có việc rèn đúc, còn khi không có như lúc này thì họ ngồi chơi cờ tướng với nhau ở một bên, tránh xa cái lò đang cháy đỏ rực. Ngọc Lan và Thiệu Cố đến họ mới vội đứng dậy thi lễ. - Lò ở đó, các dụng cụ như kìm, búa lớn, nước,…đều ở ngay bên cạnh, ngươi cứ tự nhiên.
Thiếu Cố mặc kệ đám người, hắn chỉ về phía cái lò đang cháy nói với Đan.
Đan liền vội tiến đến lò xem xét.
- Dụng cụ khá tốt.
Kiểm tra kéo, búa, kìm, bồn nước cũng như nơi để đặt nguyên liệu bị nung đỏ lên mà dập thành hình dạng, Đan gật đầu, hắn quay người lại với Thiệu Cố
- Tại hạ bây giờ sẽ rèn, các vị tốt nhất là nên tránh xa ra bởi vì âm thanh sẽ khá là âm ĩ. Đặc biệt là vị tiểu thư đây, nhiều khi còn có vài thứ không thích hợp cho tiểu thư nhìn.
Rèn linh thiết khá khác biệt so với thiếc bình thường nên hắn có lòng tốt nên nhắc nhở chút, lỡ xảy ra chuyện thì không hay, nhất là đối với bốn tên nam tử thường nhân kia. - Không sao, chúng ta đều là dân rèn đúc nhiều năm nên âm thanh keng kẽng đến mấy bọn ta cũng chỉ xem như là chuyện nhỏ, vì thế ngươi cứ tự nhiên.
Thiệu Cố cười lên, những thợ rèn khác nhìn Đan cũng cười, ý vị thì không biết là gì.
Ngọc Lan vẫn ra vẻ hầm hừ làm như không nghe thấy Đan nói gì mà ngồi một bên gần đó không xa.
- Nếu vậy thì tùy các vị, có việc gì xảy ra đừng trách rằng ta chưa cảnh báo.
Họ đã muốn vậy thì Đan đành chịu, hắn lập tức móc cục linh thiết dài 23 cm và rộng 10cm ra ném thẳng vào cái lò đang nóng rực kia. (kinh nghiệm ko có, tả đại cảnh rèn theo cảm nghĩ, mọi người thông cảm) Mọi người đưa mắt dõi theo từng hành động của hắn cho đỡ chán, trong đó Ngọc Lan là người tập trung nhiều nhất cùng với các ý nghĩ Đan bị “tróc vẩy” khi rèn. “Rột”
Trong thời gian chờ đợi cho cục linh thiết nóng đỏ, Đan vội cởi áo ra để thoáng khí, gần lò lửa quả thật rất nóng.
Hắn ngồi xuống theo kiểu chấp bằng, nhắm mắt lại như rơi vào trong trạng thái gì đó, mọi âm thanh hắn đều như bỏ qua bên tai.
- Cơ thể rất là săn chắn, tên tiểu tử này hẳn đã rèn luyện thân thể thường xuyên một cách đầy chăm chỉ.
- Tốt cho một cái thân thể.
Nhìn bộ lưng đầy thịt không mỡ của Đan sau khi cởi áo, bốn tên nam tử thợ rèn tấm tắt khen ngợi.
“Cái gì đây? Ta ban đầu cứ tưởng hắn là tên thư sinh yếu nào ngờ…ta lại sai lầm” Thiếu Cố lắc đầu với bản thân trong lòng.
Ngọc Lan thì ánh mắt cứ thế dán chặc từng miếng thịt trên đó không rời, mặt đang dần đỏ lên.
Một giờ, hai giờ, bốn giờ trôi qua, Đan vẫn ngồi nơi đó không rời hay cử động gì thêm. Bốn người thợ rèn lại quay về đánh cờ, Thiệu Cố và Ngọc Lan cũng ngồi một bên ăn bánh, uống trà mà bàn chuyện như lúc đầu.
Rèn đúc là một vấn đề cần thời gian khá nhiều.
- Tiểu Lan, ngươi hôm nay không định đến Hương Thiên quán để tham khảo y thuật tiếp sao?
Qua thêm một hồi nói chuyện, Thiệu Cố có hiếu kì hỏi vì thường ngày, ở cách đây một giờ, nàng đáng lý đã có mặt ở Hương Thiên quán.
- Ờ, ờ, có lẽ hôm nay cháu không đến y quán, việc hôm qua khiến cháu còn sợ, chắc mai cháu mới quay lại.
Ngọc Lan có chút lắp bắp nói lý do, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn Đan đang ngồi bất động.
“Thật sự là để ý đến tiểu tử kia”
Quan sát ánh mắt và phán đoán chiều hướng, Thiệu Cố đã khẳng định ra được vấn đề, trong lòng hắn chợt có chút thở dài.
Là trai Thiệu gia thì có thể cưới con gái bình thường bên ngoài, nhưng là nữ tử Thiệu gia thì sẽ không bao giờ gã cho nam nhân bình thường, nếu cháu hắn đã lỡ thích tên “thư sinh mạnh mẽ” này thì cuối cùng chỉ là một hồi đau thương. Nói không chừng là khi cha nàng biết, cao lắm là ba ngày sau tên tiểu tử này sẽ biến mất trên thế gian.
Gần đến giờ ăn trưa, khoảng gần 5 giờ sau khi Đan ngồi xuống.
- Nhìn, hắn động.
Một tên thợ rèn rãnh rỗi chú ý đến Đan liền kêu lên, mọi người lập tức hướng ánh mắt đến.
Đan đứng dậy, hắn tiến đến chỗ để dụng cụ lấy ra một cái kẹp dài, đưa kẹp vào lò hắn lấy ra một cục gì đó có màu đỏ hồng rực lửa.
Đặt cục linh thiết lên bàn được làm bằng thiết đặc đầy cứng cáp.
- Lần cuối tại hạ nhắc nhở, thường nhân cách xa trăm mét, tu luyện giả nên lùi 20m.
Vừa cầm một cái búa tạ cỡ lớn, Đan vừa bình đạm nói, đôi mắt không nhìn một ai mà chỉ tập trung lên cục thiết đỏ hồng.
Người có mặt tại đây đêu kì quái trước lời Đan, bọn hắn không hề rời đi.
“Thường nhân, tu luyện giả? Làm sao tên tiểu tử này biết được, không lẽ hắn là…” Thiệu Cố cực kì nghi hoặc trong lòng.
Ngọc Lan chỉ bĩu môi ở một bên vì tưởng Đan ra vẻ hù dọa.
- Tại hạ không thể chờ thêm quá năm giây, tốt nhất thì nên lui.
Dù đã cố gắng làm người tốt đến đó, thế nhưng chẳng ai rời đi.
- Ngươi là một tu luyện giả?
Không để ý Đan nói gì, Thiệu Cố nhăn mặt hỏi một câu khá điên rồ, tiểu tử này không lộ ra xíu gì về khả năng khí lực có được nhờ tu luyện thì đơn nhiên là người thường, hỏi câu trên làm gì. - Thời gian đã hết. Mọi chuyện cứ để sau rồi lại nói.
Đan bỏ mặc lời Thiệu Cố, hắn cứ thế mà cầm búa tạ nặng gần 50 cân như cầm một nhánh cây khô nhỏ xíu giơ lên trên không.
Do linh thiết khá là dễ dàng trong việc tạo hình cũng như rèn đúc nên lúc này khí lực Đan dồn vào trên cái búa là không nhiều, nó chỉ bình thường như mấy thợ rèn thường nhân bên kia.
Búa bình nhẹ đi xuống, đè hẳn lên trên cục linh thiết
“Binhhhh~~….”
Một âm thanh quái đản không như nguyên liệu thiếc bình thường vang lên.
Phụt…
Ngay lập tức, bốn tên thợ rèn bình thường phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra sau như một đoạn xa như bị ai đó đánh, họ cứ thế nằm bất tỉnh trên đất.
- Hự.
Dù bản thân là Luyện khí tầng 10, Ngọc Lan khi nghe âm thanh này liền vẫn phải trào ra một tia nhỏ máu ở hai lỗ tai xinh xắn và miệng, nàng biến sắc nhìn thân ảnh Đan bình đạm nơi xa.
Trong đám người “lỳ lợm” không chịu rời đi như hắn nhắc nhở, chỉ có Thiệu Cố là không xảy ra chuyện gì ngoài việc khí huyết hơi chút loạn nhịp, sôi tràn. Hắn kinh sợ nhìn về chỗ Đan. "Âm thanh quỷ dị gì đây? Tên tiểu tử này đang làm cái gì"