Đan!

Chương 40 - Tàn Ác.

- Đến đây được rồi.

Trong giây lát khi nắm đất của tên Đệ chỉ còn cách đầu người thanh niên “xâu số” 20cm, một giọng nói khá non trẻ vang lên, bàn tay tên Đệ bị giữ lại, không cách nào có thể đi xuống dù chỉ một tí tẹo. - Là kẻ khốn khiếp nào.

Tên Đệ nhăn mặt, hắn bỏ tên thanh niên be bét máu qua một bên, kêu lên đầy hung tợn mà quay lại.

“Chát”

Mặt hắn vừa quay lại, chưa kịp nhìn ra hình dáng người nào liền bị ai đó tát đánh lên mặt, cái đầu hắn đang quay ngược lại bị ngược quay trở về quá hơn vị trí cũ. - Ngươi không có quyền quay lại.

Giọng nói khá trẻ lại vang lên với giọng điệu lạnh nhạt.

- Chó má tên tạp chủng nào.

Khóe miệng chợt trào ra một tia máu nhỏ, tên Đệ đoán được bản thân đang bị ai đó chế trụ, gương mặt hắn lại càng thêm hung tợn mà cố cựa quậy la hét, đầu hắn thêm một lần nữa quay về phía sau.

Dường như hắn không có đủ thông minh để tự hiểu rằng người chế trụ được hắn có thể là tu luyện giả.

“Chát”

Lai một bạt tai dán đến trên mặt khiến hắn không thể biết được người phía sau là ai, hắn nôn ra một ngụm máu có xen lẫn hai cái răng, cái tát lần này mạnh hơn cái tát trước đó. - Đệ, ngươi đừng nên chống….

Tên Đại đứng xem kịch từ đầu đến cuối, biết Đan, người bị “truy nã” là người đang chế ngự tên Đệ thì liền hô lên nhằm khuyên bảo tên Đệ để hắn không còn chống cự, miễn ăn thiệt thòi, hai cái tát đã quá đủ. Thế nhưng hắn chưa nói hết câu thì - Câm miệng.

Đan liếc tên Đại một cái, sau đó bàn tay vung ra, khí công thành hình nhanh chóng ập đến, đập thẳng vào mặt tên Đại khiến hắn bay đi một đoạn nhỏ

“Ầm”

Thân thể tên Đại trào máu rồi va chạm vào một quầy bán lồng đèn bên đường khiến nó tan nát, hắn mất sức, không thể cử động,

Không để tâm đến tên Đại, Đan sau lưng tên Đệ lại lên tiếng

- Ngươi có biết ngươi vừa phạm vào một tội thuộc danh sách cấm kị của ta không?

Bất quá tên Đệ lúc này đã không có chú ý đến lời Đan nói sau lưng, hắn hiện tại đã hoảng hồn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống khi chính mắt bản thân nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của tên Đại nằm im re trong đống đổ nát gần trước mặt, hắn đã hiểu người phía sau là người như thế nào.

Vài giây trôi qua, hắn rụt rè lên tiếng

- Đại nhân, ta…ta không biết, xin ngài tha cho…cho ta.

Hắn không cần biết la nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần là tu luyện giả hắn liền gọi một tiếng đại nhân.

- Để ngươi ra đi mãn nguyện, ta sẽ cho ngươi biết nguyên nhân.

Đan cũng không cần chú ý tên Đệ nói gì, hành động sao, hắn chỉ cần làm gì cần làm.

Tên Đệ nghe hai từ “ra đi” thì ngay tức khắc ướt nhẹp quần, cơ thể run lên như cầy sắp mà không ngừng kêu lên

- Không, không đại nhân, tha ta, ta không có làm gì sai, ta không có làm gì sai, tên này là hắn đánh ta trước, là hắn kiếm truyện trước.

Cho dù là hoảng loạn, hắn vẫn còn duy trì một tia “họ đổ tên thừa”, không khai ra sự thật.

Mà cho dù hắn có nói sự thật đi nữa thì Đan đã quyết, “Nhị Côn” và hai anh em “Bình Thường” đều có chung một kết cục, đã phạm hắn vào điều cấm kị của hắn chỉ có một con đường để đi hoặc liên lụy người khác đi cùng, thường thì là một gia tộc hay tông môn. - Đồ vật ta đã cho ai thì người khác tốt nhất đừng nên đụng vào, cho dù là người đó chết, trừ phi hắn tự nguyện đưa ra.

- Đại nhân, tha ta, ta sai, ta biết sai rồi, ta sẽ trả lại số tiền đó mà…

Một tia cuối cũng biến mất, bây giờ tên Đệ chỉ cầu mạng sống, nước mắt nước mũi cũng chẳng ra tèm nhem trên mặt.

- Nếu đã phạm vậy thì…

Bình thường nói một câu, tay Đan từ trạng thái chặn tay tên Đệ chợt chuyển đến bóp ngay sau gáy hắn, Đan vận chút khí lực đưa cơ thể trai tráng có phần dưới ướt nhẹp đầy mùi khai lên trên không, rời khỏi mặt đất hơn 20cm.

Thân thể của Đan tuy chỉ 15 tuổi, nhưng do là Luyện khí giả nên cơ thể phát triển hơn bình thường, chiều cao đạt đến 1m75, cao hơn tên Đệ 3cm, vì điều đó nên hình ảnh hắn từ phía sau nâng thân hình của tên Đệ lên rất là hiên ngang, oai hùng, nó cứ như là một tên tướng quân đang nâng cơ thể địch nhân bằng một tay trên chiến trường.

Xung quanh mọi người chỉ là một mãnh tĩnh lặng, không một ai dám gây ra tiếng động.

- Ta tiễn ngươi một đoạn.

- Hu hu, Đại ca cứu ta, đại ca…Đại nhân, xin người, van xin người tha ta một mạng, ta có làm trâu làm ngựa cũng được.

Mặc tên Đệ la hét, mặc tên Đệ kêu gào, mặc tên đệ cựa quậy tứ chi mãnh liệt trên không trung trong nước mắt. Một tay còn lại của Đan từ từ lùi ra sau…

- An nghĩ đi

“Vù” tiếng gió do tốc độ tạo thành

“Sột”

Bàn tay Đan đã đâm sâu vào lưng của tên Đệ, một dòng máu tươi nhanh chóng tràn ra.

“Phộc”

Đưa tay vào chưa được 1 giây, bàn tay Đan lại rút ra, thế nhưng lần này có cầm theo một vật thể đỏ tươi, đó là một quả tim đang đập thình thịch, thinh thịch dần nhỏ yếu đi, chỉ 2 giây, quả tim ngừng đập, thân thể của tên Đệ cũng buông xuôi, nằm gục trên tay hắn.

Tên Đệ đã chết.

- Oẹ….ọe…

- Á aa aa…

Tình cảnh này diễn ra quả thật quá kinh hãi, quá tà ác, nó ngay lập tức khiến những người dân yếu đuối nôn tháo, la hét ngay tại trận, một số người không chịu được cũng nhau chóng rời đi, rời khỏi nơi ghê rợn này.

Người vây xem sự tình dần ít đi, giờ còn lại chỉ là đa số những nam tử đã trải sự đời hoặc trung niên thấy nhiều sự việc chết chóc. Đoạn đường dần thoáng đảng, mùi máu huyết lây lan, người từ xa đi đến không dám lại gần. - Tiếp theo là đến ngươi.

Nhẹ nhàng nhìn về hướng quầy lồng đèn sụp đổ, Đan quẳng thi thể tên Đệ lên trời. Chốc lát khi thi thể rơi xuống, tay hắn tụ khí đưa ra một quyền nhằm thẳng vào cái xác. “Đùng”

Thi thể chia năm xẻ bảy, một trận mưa máu nhỏ cùng ít nội tạng dính lên người hắn khiến quần áo của hắn chớp mắt đã thành một màu đỏ thẫm.

- Hơ…hơ…

- Qúa…quá….

Lần lượt là một số người dù gần hay xa, miễn thấy được tình cảnh này thì đôi chân chợt mềm nhũng, cơ thể không đứng vững mà ngã ngồi trên đất hoảng sợ ngây người nhìn Đan có thân hình mang màu huyết.

Hất đi một ít nội tạng dính trên đầu, Đan bước đến cái quầy đổ nát, nơi mà có tên Đại đang mang trọng thương kinh sợ hình những hình ảnh xảy ra trước mắt, háng hắn cũng là một luông nước tiểu đi ra. - Đại nhân tha ta, đại nhân tha ta, làm ơn đi, làm ơn tha ta, ta đã biết lỗi.

Ánh mắt run rẩy nhìn Đan, tên Đại không ngừng đầy nước mắt hối lỗi, hai bàn tay hắn liên tục tát vào bản mặt mình như thể hiện điều đó.

Đan lắc đầu nhẹ.

- Không, đừng mà, đừng mà, tha cho ta, ta là đầy tớ của Vũ Hưng thiếu gia, nếu đại nhân không tha ta, Vũ Hưng thiếu gia sẽ nổi giận, Vũ gia sẽ nổi giận, lúc đó e là ngài sẽ không ổn ở trong trấn này, làm ơn tha ta.

Hắn vội bò nhanh đến ôm chặc lấy chân của Đan mà nói ra mọi thứ lý do có thể giúp hắn sống sót.

Vũ Hưng chính là người thuê hắn đến trực ngoài cửa Lâm gia để xem có tên công tử nào ra ngoài hay không nhằm tập kích. Biết Đan là tu luyện giả nhưng lại không hiểu về tu luyện giả nên hắn chỉ có thể cầu may về việc nói khoác mối quan hệ với Vũ Hưng cũng như Vũ gia, nếu Đan sợ thì hắn sẽ sống. - Để ta giúp ngươi một đoạn.

Không để ý lời nói tên Đại, Đan hơi cuối xuống nắm lấy cổ áo rồi lôi tên Đại đứng lên.

- Thượng lộ bình an.

Trong ánh mắt “ướt át” đầy mông lông, bàn tay Đan chụp vào đỉnh đầu tên Đại sau đó nhấn mạnh xuống, mạnh thật mạnh.

- A aaa…

Tên Đại chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết liền im lặng, đầu hắn cứ thế di chuyển lún xuống cổ, lún xuống ngực, lúng xuống bụng và nằm yên ngay tại đó, thân trên của hắn bị chia làm hai. “Phụt”

Máu từ cơ thể hắn bắn ra từng tia, từng tia ướt đẫm thân thể của Đan.

Vút mặt máu một cái, hắn lại quăng thi thể tên Đại lên không trung.

“Đùng”

Một cước đầy khí công đưa ra, cái xác dị hợp tan nát, từng mẫu thịt bắn phá bay đi khắp nơi, rơi ra đầy đất, nằm ngay trước mặt từng người quan sát.

Im lặng, hết sức im lặng, chẳng một ai còn có thể bình tĩnh để lên tiếng.

- Á aaaa …..

Một tiếng hét đầy kinh hoảng vang lên, một nhóm gồm 5 người đầy lực lưỡng chỉ vừa theo chân một tên dân thường đến nơi này hòng mời Đan về Thiệu gia uống trà nào ngờ thấy hình ảnh đang diễn ra liền tiểu cả một bãi ra quần mà la toáng lên bỏ chạy, bọn hắn thấy Lâm An Tường ác ma thế này thì nào còn có can đảm mời người ta đi theo về nhà, nói không chừng còn bị giết. Chạy đối với họ là phương án tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment