Đan nhìn thoáng lên bầu trời giữa trưa đầy chói tran vài giây, hắn tựa thở dài rồi di chuyển lại vị thanh niên đang thở yếu ớt từng hơi nằm trên mặt đất.
Hôm nay, hắn mang danh là một lão quái vật lại phải giết chết hai tên thường dân, giúp bọn họ được đầu thai vào một năm tháng nào đó xa xôi sau này, hắn có lẽ đã phỉ nhổ chính bản thân, bất quá thì quy tắc vẫn là quy tắc, sinh vật nếu không có quy tắc thì không thể tồn tại. Tuy hắn không phải sinh vật nhưng hắn vẫn có quy tắc. - Thương thế khá nặng, trong vòng 30 phút chắc hẳn sẽ chết.
Khám sơ bộ cho thanh niên, Đan nhanh chóng dùng tay điểm lên vài huyệt đạo của thanh niên rồi vác hắn trên vai tiến về vị trí của tiểu nữ tử đã ngất khi thấy cảnh Đan moi tim của tên Đệ. - Một cái tiểu nữ thật đáng yêu a.
Sờ sờ mặt nàng chút, hắn bế nàng lên mà cấp tốc đưa cả hai thân thể đến Hương Thiên quán nhằm trị thương thế.
Buông bỏ áp chế đối với nhóm 12 người, Đan bước nhanh qua dòng người không một cái liếc nhìn bất cứ ai.
Người nơi đây nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng họ chỉ còn tồn lại hai chữ hiện lên, Ác Ma.
……
Hương Thiên quán hiện tại người đến xếp hàng đã ít hẳn đi từ sau vụ việc ngày hôm qua, tuy nhiên ít thì ít nhưng vẫn có gần 40 người nơi đây, thanh niên trai tráng là chiếm 30 vị trí. - Tránh đường.
Thân mang mùi huyết tinh cùng với hai khối thân thể lớn nhỏ trên người, Đan hơi chút phóng uy áp của luyện khí giả nhằm khiến mọi người dẹp đường, hắn nhanh chóng bước đến cửa. “Kẹttt”
Cửa mở ra, hắn vội bước vào
- Ngươi, ngươi, ngươi.
Trong ánh mắt sửng sờ của hơn chục người bên trong, Đan chỉ đảo mắt một vòng rồi chỉ vị trung niên y sư cùng với hai y sĩ khác.
- Theo ta lại đây có việc.
Gãi gãi mông một cái, hắn bước về một cái bàn gần nhất
- Bỏ tên này qua chỗ khác, bệnh hắn còn có nhiều thời gian.
Dùng gương mặt đầy máu gần như đã khô, Đan nói với tên y sĩ cùng với một bệnh nhân nam tử đang nằm trên bàn.
Cả hai người sợ hãi, ngơ ngác nhìn hắn
- Nhanh lên.
Hắn nổi gân mặt lên, nắm đấm đưa ra biểu thị cho quyền lực.
- Vâng.
Hai người lập tức hoảng hốt rời đi, bỏ lại cái bàn trống không cho Đan.
Tình cảnh Đan bước vào, chỉ này chỉ nọ hay tự do chiếm bàn cùng với hình ảnh đầy mùi huyết của hắn khiến người bên trong không lên tiếng vì nhiều nguyên nhân, thế nhưng, Vũ Ngao, Vũ Vương thì hoàn toàn không phải, Ngọc Lan vừa mới đến, bọn hắn cần phải ra lực, nhất la khi lúc này Lâm Nguyên không có ở đây. - Tên không biết trời cao đất dày, mau cút ra ngoài, nếu còn càng quấy thì đừng trách.
Vũ Ngao một bộ lẫm lẫm đứng yên mà kêu lên, trong này vì có Tam trưởng lão Thiệu gia, chú Ngọc Lan cùng với Ngọc Lan đang nhìn, hắn phải giả bộ người tốt một chút, chứ nếu ở bên ngoài, gặp dạng kẻ khung như tên trước mắt thì hắn đã bẻ tay, bẻ chân rồi. - Thưa Tam trưởng lão, Viên thúc với Ngọc Lan tiểu thư, sự việc kẻ trước mắt này hãy để ta xử trí thay giùm các vị.
Bài học hôm trước Vũ Vương không quên, có mặt chủ ở đây, là khách không nên lên tiếng trước trừ phi là đây tớ của họ,bởi vậy hắn liền quay người lại trưng cầu ý kiến của ba người, hắn không ngu như Vũ Ngao.
Vũ Vương làm hành động như vậy khiến Vũ Ngao nghe được liền giật mình biến sắc, hắn cũng vội quay lại chuẩn bị sửa câu thế nhưng, hắn và Vũ Vương đều bắt gặp một tinh cảnh quái dị, ba người mà họ quan tâm cái nhìn đều không nhìn họ.
Ngọc Lan, Thiệu Cố cùng chú Ngọc Lan, Thiệu Viên nhìn Đan với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa tò mò, vừa kinh hoảng, riêng Ngọc Lan thì lại có thêm ý vị gì đó khác thường. - Câm miệng lại, hôm nay ta đến là có chuyện cần giải quyết, ta không muốn bị làm ồn, vậy nên tốt nhất là im lặng.
Đặt vị thanh niên thoi thóp cùng với tiểu nữ lên bàn, Đan nhướng mày xoay qua từng người lên tiếng
- Những người lúc nãy ta nói đến chỉ có năm giây để đến đây nhận lệnh, nếu không…
- 1…2…
Vũ Ngao cùng Vũ Vương đang kinh ngạc ánh mắt của ba người kia liền nghe giọng Đan bình đạm nhưng ẩn chứa ý nghĩa như “ta la ngươi bề trên, cái ngươi có nghe theo, không được làm trái”, hai người nổi gân xanh đồng loạt lên tiếng dữ - Kẻ điên ngu….
- Ngươi muốn chết…
“Bốp bốp”
Vũ Ngao và Vũ Vương ngay lập tức hộc máu ma bay đi một đoạn đập vào cạnh nhà, bọn hắn nổi lên ánh mắt ngây dại, hoảng sợ.
Bọn hắn sáng sớm đã trực tại đây, thông tin không để ý nên cũng không biết Đan là ai.
- Một câu nữa thì đừng trách ta không cảnh báo trước.
- 3…
Đan gãi gãi đầu trong khi không nhìn hay quan tâm hành động bản thân vừa làm, hắn chỉ một mực nhìn hai thân thể trên bàn, hắn đang suy diễn cách chữa trị tốt nhất.
Làm một kẻ có thể xem như là bất cần đời vì dù hắn có chết, hắn cũng sống lại được, Đan sẽ không quan tâm đến sự tình hai anh em này nếu như cái túi bạc đó không phải hắn ném ra, là người khởi nguồn nguyên nhân, hắn phải khắc phục lại.
Đơn nhiên là cũng có những lúc hắn khác thường, gây ra nhưng không chịu trách nhiệm.
- Các ngươi nhanh lên, mau tiến về phía Lâm công tử mà nhận lệnh.
Biết sơ sơ bản tính của Đan, Thiệu Cố lập tức vội kêu lên, hắn không muốn phải mất một người bề dưới nào, cái tên trước mặt này không phải thứ tốt, nhìn thân thể đầy huyết tinh cũng đủ thấy hắn vừa mới giết người, có lẽ còn không phải một hai người mà là chục người, máu dính đầy người như thế thi chỉ có thể làm chém chục người trở lên.
Nghe giọng Thiệu Cố ra lệnh, vị trung niên y sư cùng với hai tên y sĩ liền giật người vội tuân theo vẻ khó hiểu.
Công tử? Một vị trưởng lão thuộc gia tộc mạnh nhất Ô Long trấn, bản thân lại là một tu luyện giả mạnh mẽ vậy mà lại gọi một thiếu niên trẻ tuổi người đầy máu là công tử, cái này quả thật kinh người, vị thiếu niên ngang ngược trong đây chắc chắn không hề đơn giản.
Nhiều người khác nghe Thiệu Cố kêu lên cũng có ý nghĩ như ba người.
Y sư, y sĩ chỉ quanh quẩn trong quán, người bệnh tật lại khó ra ngoài đường thăm dò thôn tin nên thành ra chẳng ai trong đây biết thiếu niên trước mặt trị giá 300 lượng bạc. - Bây giờ các vị có thể làm chuyện riêng của bản thân nhưng tuyệt đối đừng gây tiếng động.
Cảm nhận không gian yên tĩnh, Đan vẫn chỉ nhìn tương thế đôi nam nữ ma nói, tiếp đó hắn quay qua với vị y sư và hai y sĩ.
- Ngươi lấy cho ta các vị thuốc sau….
Y sư la người hiểu rõ nhất về y dược bình dân (chỉ dành cho người thường, đối với linh sư trở lên, người trị liệu không gọi là y sư) nên Đan giao việc lấy thuốc chi vị trung niên. - Ngươi lấy cho ta một cái khúc cây, khăn bông, nước ấm, dụng cụ châm cứu, lò lửa, dao nhỏ, kéo…
- Còn ngươi ở đây phụ ta.
Y sư rời đi, hắn tiếp tục phân phó cho hai vị nam tử y sĩ để họ cấp tốc làm việc. Hắn cũng làm việc cứu người của hắn. …..
Hơn một giờ đồng hồ sau,
- Phù.
Thở ra một hơi, Đan lấy tay lau đi cái mồ hôi màu đỏ vương vãi trên khuôn mặt mà nhìn hai thân thể được băng bó trên bàn, công việc cứu chữa cuối cùng cũng xong.
Vuốt vuốt đầu của tiểu nữ vài cái lộ vẻ “anh trai yêu thương em gái”, hắn lấy trong người ra một túi bạc để trong ngực tiểu nữ đang nhắm mắt yên bình, liền lê bước chân ra ngoài cửa Hương Thiên quán, ngay tại hai cánh cửa đang đóng hắn dừng lại. - Nhờ, không, ta muốn cái ngươi chăm sóc hai huynh muội này cho đến khi khỏe lại, nếu có chuyện gì bất trắc ta diệt toàn bộ.
- Thuốc than ta có ghi ra mảnh giấy đặt trên bàn, chi phí trị liệu ta cũng để ở đó, dựa theo ghi chép của ta mà bốc thuốc hay cho họ ăn uống, nhớ la có một số loại đồ ăn tuyệt đối đừng đem vào.
Không quay đầu cho mắc công phải quay lại hắn “nhờ vả” người bên trong quán, tiếp đó lại nói
- Còn về các vị tu luyện giả kia, nếu ta đoán không lầm thì các ngươi thuộc Thiệu gia, gia tộc lớn nhất Ô Long trấn đi.
- Ta nghĩ các ngươi không cần phải phái người tìm ta hay la dán chân dung đẹp trai của ta khắp nơi, các ngươi nên thu về thì tốt hơn, sau đó lại ra lệnh cho người đừng tìm ta làm phiền để ta yên tĩnh ít hôm, hai hoặc ba ngày sau, ta sẽ đích thân tới thăm Thiệu gia, mọi chuyện khi đó lại nói. “Kéttt”
Nói ra vài câu như thế, Đan bước ra ngoài mặc kệ ai đó hiểu thế nào thi hiểu, hắn không quan tâm nhưng nếu phạm lời hắn thì xác định.
- Nãy đông lắm mà ta, sao giờ vắng vẻ?
Nhìn bên ngoài chỉ còn lại vài ba người bệnh dám ở lại sau khi hắn phóng ra uy áp trấn áp mọi người hòng dẹp đường hắn đi, hắn giả ngu như không biết nguyên nhân. - Hài, chắc là bị cha mẹ gọi về ăn cơm. À, mà hình như ta chưa có ăn gì thì phải?
Ngờ ngợ một cái, Đan nhanh chóng rời khỏi con hẻm mà hòa vào dòng người nơi đường chính nhộn nhịp, biến mất dạng.