Đan!

Chương 42 - Quay Về.

- Là tên Ác ma đó, chúng ta nên tránh xa ra.

- Trời ơi, ngươi nói be bé cái miệng lại có được không, hắn mà nghe thấy thì chết.

- Ba ba, vị đại ca kia sao có màu đỏ đỏ hay vậy.

- Không có gì đâu con, đừng quan tâm, chúng ta đi qua bên kia.

- Ác ma

- …Ác ma…

- ….Ác ma

- ….

Đi giữa dòng người, quạt vẫn phe phẩy, Đan hiện tại giống như là đi sở thú, hai bên chỉ toàn là người với người cách xa hắn như cách xa kẻ mang bệnh, hắn chỉ có thể - Địt mẹ các ngươi, các ngươi có hay không ngậm cái miệng lại, ác ma, ác ma cái quần.

Hắn rống lên

- Hai tên bị ta thịt không phải là kẻ xấu, ta giết bọn hắn rồi lại không phải kẻ tốt?

- Phụt.

Hắn phun ra một bãi nước bọt

- Sau này ta không thèm làm người tốt nữa, các ngươi bị ai ăn hiếp thì kệ bà các ngươi.

Nói ra cái việc giả tạo “trừ gian diệt bạo”, Đan mang theo vẻ mặt không vui mà bước nhanh trên con đường được giản trải thoáng đãng.

Thấy cái bản mặt mếu máo sắp khóc của hắn, mọi người ngơ ngác nhìn nhau mà ngẫm lại lời hắn nói. Đan rõ ràng giết hai tên khốn nạn “Nhị Côn”, vậy cớ gì bọn họ lại cho rằng hắn xấu, hắn Ác ma? Có lẽ đó là vì cách giết người của hắn, nó là quá tàn ác, quá ghê rợn.

Ô Long trấn tuy là một trấn khá hòa bình, yên ổn, nhưng việc giết người diễn ra ngay tại trước mặt người dân vẫn không thiếu khi có vài tên ngông cuồng chọc nhằm người ba đại gia tộc, có điều việc giết người này thường là chém giết chết ngay tức khắc hoặc bẻ cổ, bẻ tay, bẻ chân này nọ chứ không có giống như Đan moi tim hay chẻ đôi cơ thể bằng chính đầu của họ rồi đánh nổ tung thi thể ra thành vài chục mảnh lớn nhỏ, việc Đan giết người quả thật chỉ có thể sánh với mấy bọn “tà ma ngoại đạo”, ác không thể ác hơn. ….. - Hây lão già, ngươi khỏe rồi à?

Quay về nơi có vị trung niên ngồi giữ cuộn tranh chưa được vẽ, sau khi phất tay với chủ quầy mì xào khiến hắn bỏ cả quầy mì mà chạy đi, Đan nhìn đến một lão giả đầu bạc đang đứng tại quầy sách mà cười cười hỏi thăm. - Công tử, xin người đừng phá ta nữa.

Gặp Đan như gặp quỷ, lão già tội nghiệp nhanh chóng hụp người xuống quầy mà tránh né hắn, bất quá lão lại chợt nhớ đến việc Đan chữa trị cho hắn lại còn đưa hắn bạc, hắn lại nói - Tên chủ quầy mỳ xào kia đã đi báo người Vũ gia ở một quán rượu gần đây nhằm lấy 300 lượng bạc, công tử tốt nhất là nên rời đi thôi.

Đây là lời khuyên của lão dành cho hắn.

- Yên tâm đi, không sao đâu, chào nhé.

Biết ý tốt của lão, Đan chỉ có thể ngụm ngùi đi đến nơi có cuộn tranh đang được phơi nắng một bên, nếu dễ có được 300 lượng bạc từ việc kiếm hắn thì nãy giờ đã có người lấy chứ còn chờ gì tên chủ quầy mỳ xào đi thưa.

Chuyện Đan giết người một cách kinh tởm lây lan trong người thường không nhanh nhưng lây lan trong ba đại gia tộc lại cực kì nhanh, kể từ lúc năm tên nam tử bỏ chạy khi nhìn thấy tình cảnh Đan giết người, chẳng còn một tên lính nào của ba đại gia tộc dám mời hắn về, giờ mà gặp hắn, họ chỉ có nước bỏ chạy cho xa hoặc mời cao tầng đến. - Chào đại thúc, ngươi có khỏe không?

Nhìn vị trung niên nông dân đang cầm một bình rượu nhâm nhi dưới gốc cây bên cạnh cuộn giấy trắng đã có chút sờn màu, hắn vội đi đến chào hỏi.

- Thiếu gia.

Đan đến, trung niên nông dân liền vội cuối rạp người xuống kính lễ, lúc nãy hắn đi mua rượu có nhìn thấy tờ thông báo, hắn biết người thiếu niên lúc sáng đưa hắn tiền, thuê hắn canh giữ cuộn giấy chính là con cháu của Lâm gia. Hắn không hành lễ là không được. - Sao, ngươi còn muốn làm công việc nhẹ nhàng này nữa không?

Tùy vị trung niên muốn quỳ thì quỳ, muốn đứng thì đứng, Đan chỉ hỏi ra mục đích chính khi đến đây.

- Ý công tử là công việc giữ gìn cuộn giấy?

Trung niên ngước đầu lên

- Đúng là chính nó.

Đan gật đầu sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống nói nhỏ bên tai trung niên nông dân.

- Bây giờ nếu ngươi chịu thủ hộ một tháng, ta liền đưa ngươi 200 lượng bạc, ngươi có thể bỏ ra ít bạc dựng nên một cái chồi hay quầy nhỏ gì đó rồi thủ, nhớ là đừng đụng chạm hay di dời, dù mưa hay năng, gió hay bão. Ngươi thấy thế nào?

Hắn mờ ám lấy trong ngực ra một túi bạc nhỏ cuối cùng cho vị trung niên xem, cái túi này là hắn chôm của Thiệu Viên, cha Ngọc Lan, sau một hồi phân phát giờ trong đó chỉ còn lại đúng 200 lượng bạc.

Hắn mờ ám là vì không muốn người khác thấy, hắn sợ lỡ lại giống tình huống hai huynh muội kia thì khổ.

- Hả, công tử, công tử nói là thật?

Nhìn những thỏi bạc lấp ló, lấp lánh trong túi, trung niên nhà nghèo quả thật không thể cưỡng lạ dụ hoặc, hắn run người lên mà dùng ánh mắt sáng nhìn Đan.

- Ngươi nhận đi, nhớ là đừng để thằng nào đụng vào.

Nhép túi bạc vào trong tay vị trung niên, Đan đứng dậy vội rơi đi, quay lại cái quầy bán sách của lão già tội nghiệp.

Trung niên nông dân dõi theo hắn chỉ chút xíu sau đó là một trận rung động nắn nắn gói bạc, hắn vui mừng đến rớt nước mắt tại chỗ.

“Vợ à ta sẽ mua cho nàng một căn nhà mới, các con của ta, ta có tiền cho các con ăn học đàng hoàng rồi”

- Lão già, cái cuộn giấy này ta lấy, đây là 10 lượng bạc ngươi cầm đi.

Móc trong túi quần ra vài cục bạc cuối cùng trong người, hắn lấy một cuộn tranh giấy giống như cuộn hắn đang phơi mang theo bên người rồi rời đi, về Lâm gia. - Haizz.

Thở ra một tiếng nhẹ người, lão già vui vẻ nhặt 10 lượng bạc trên bàn rồi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị dọn tiệm, hôm nay bán được 10 lượng đủ để nhà hắn sống hơn tháng rồi, hắn không cần bán nữa, đã già yếu nên cần về nghỉ ngơi. ……….

Ô Long trấn, nếu tính theo đường lớn nối từ cửa Nam ra đến cửa Bắc thì Vũ gia nằm theo hướng 4, 5 giờ, Lâm gia nằm theo hướng 8, 9 giờ và Thiệu gia là nằm ở hướng 1 giờ. Đan hiện đang xuôi từ Nam lên lại cửa Bắc, vị trí của hắn có khoảng cách với Lâm gia không xa nên chẳng mấy mươi phút cũng rẽ vào hẻm mà đến nơi. “Quay về rồi, lần này chắc cũng không dừng lại bao lâu”

Nhìn bốn tên binh lính cao to canh gác trước cổng, Đan tiến lại gần

- Thiếu gia trở về, mau mau thông báo.

Phát hiện ra Đan, vị thiếu gia có thực lực ghê gớm mà ngày nào cũng bị cao tầng Lâm gia ép nhớ chân dung, bốn tên lập tức hét to lên khiến ai ở khu ngoài liền có thể nghe được một hai. - Thiếu gia.

Đan bước vào cửa, bọn hắn liền cung kính hành lễ, tuy nhiên Đan không quan tâm hành động này, hắn cứ thế đi ngang qua họ vào khu ngoài.

- Ngươi là Lâm An Tường?

Một vị nam nử to cao chợt xuất hiện ngay trước mặt hắn, chặn hắn lại. Người này không ai khác chính là Lâm Bình, vị thống lĩnh chuyên phòng trực ngoài cửa Lâm gia. - Đúng là ta nhưng mà khoan đừng hỏi, ta mệt mỏi lắm, sáng giờ chưa có gì bỏ bụng, để ta nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó rồi mới hỏi có được không vị thúc thúc đẹp trai, anh tuấn bất phàm.

Hắn chỉ nói ra câu đó rồi cũng chẳng đợi ai nói gì thêm, cứ thế mà lờ đờ mang theo cuộn giấy bước nhanh vào trong.

- Ngươi…

Vẻ mặt khó chịu, bàn tay đã vươn ra định tóm lại tên tiểu tử không biết lớn nhỏ ,thế nhưng Lâm Bình liền phải nhanh rụt lại, tin tức về thực lực cũng như việc ác mà Đan làm quả thật khiến hắn không có can đảm đụng chạm. Hắn chỉ đành lắc đầu đi vào bên trong thông tri với cao tầng.

Không ai cản ngăn, Đan vội bước vào con đường nhỏ thường dành cho người làm đi lại tiến đến phần giữa, hơi liếc mắt chỉ thấy thiếu niên lạnh lùng cùng với Lâm Tiết đang cực khổ rèn luyện với khúc gỗ giữa trưa nắng vì ngày tổng kiểm tra thực lực sắp đến, Đan cười nhẹ rồi đi thẳng về phần nội.

Đứng trước cửa phòng vừa được lắp lại, Đan gật đầu hài lòng rồi đẩy nhẹ vào bên trong.

Không bụi bặm, không bừa bộn lại đầy yên tĩnh, Đan tiến vào nhẹ nhàng vì hắn thấy một thân ảnh nhỏ bé của tiểu Thúy đang ngủ gục trên bàn.

Đặt cuộn giấy một bên, hắn lục vài bộ đồ rồi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa, hắn đi tắm trước rồi tính, cái thân thể khô khốc bốc mùi tanh hôi này khiến hắn khó chịu khá lâu rồi. - Thiếu gia.

- Thiếu gia.

- Sịt, im lặng, im lặng.

Gặp vài người làm, hắn đành phải dữ tợn hù dọa lên để mọi chuyện bớt ít phiền, hắn là một con người thích yên tĩnh.

- À, mà cho ta hỏi chút, phòng tắm nam nằm bên nào?

Vừa đuổi họ đi, Đan lại kêu về, bên trái hay bên phải, hắn cũng không biết, lỡ lại vào không đúng ổ thì, thì thật đã mắt.

- Là bên trái thưa thiếu gia.

- Cảm tạ.

Để lại một câu, Đan lập tức biến mất bên đường trái. Thật ra thì hắn tính đi qua phải nhưng nghĩ lại bản thân là “lão quái vật” nên cũng đành thôi.

Bình Luận (0)
Comment