Đan!

Chương 48 - Lời Nhắn.

Đan trả lời thẳng thắng như vậy khiến Lâm gia chủ có chút thoáng buồn rồi lại trở nên ngạc nhiên, lão nghi hoặc nói

- Ngươi sắp rời khỏi Ô Long trấn?

- Phải.

Đan không nhìn lão, hắn chỉ dửng dưng trả lời

- Thực lực của ta ở nơi này không còn chỗ dùng, ta dự đi ra ngoài xông xáo, sau khi có chút thành tựu liền về đưa các ngươi lên.

Hắn quả thật là một người tốt, lòng bao dung cao cả của hắn có lẽ sẽ chẳng ai hiểu, ngoại trừ những người đã chết dưới tay hắn. “Đưa các ngươi lên” đối với hắn, bốn từ này có nhiều nghĩa khác nhau nếu nghĩ theo nhiều hướng. - Thật sự?

Hai tay nắm thành ghế chặc lại, Lâm gia chủ có sự kích động nổi lên.

Người thiếu niên khác hay thậm chí là trung niên, nam tử, người trưởng thành nói thì chắc chắn lão không tin nhưng An Tường nói lại không giống , đây rõ là một thiếu niên thiên tài với độ tuổi 15 mà đã là một Luyện khí tầng 12, lão hoàn toàn tin tưởng rằng, với thiên phú của Đan, Đan khi ra ngoài kia chắc chắn sẽ làm nên một phen sự nghiệp lừng lẫy, uy trấn một phương, lúc đó quả thật Lâm gia sẽ được lợi ích rất to lớn.

Đó còn là chưa kể đến tính cách trưởng thành đến khó tin của An Tường, bề ngoài mang hình dáng 15 tuổi nhưng cư xử hoàn toàn không phải, nó cứ giống như một lão già biết được toàn bộ tâm lý của người khác. Việc An Tường làm vừa rồi, Lâm gia chủ có suy nghĩ khá nhiều, bằng vào kinh nghiệm của lão, lão biết hắn đúng thật là muốn tiết kiệm thời gian chứ không phải nhự bọn “trẻ trâu” ngông cuồng hay thích khoe khoan thực lực hòng hù dọa người khác, nhìn vẻ xem thường không thèm liếc mặt lão cũng như Đại trưởng lão, Lâm Bằng là đủ hiểu, nó tượng trưng cho sự không hứng thú. Điều này lại khiến lão chắn chắn thêm, An Tường sẽ là một thiên tài quật khởi trong tương lai.

Hắn lên, lại quay về giúp Lâm gia lên, nghĩ đến đây, Lâm gia chủ làm sao không kích động? Lâm gia tổ tiên cho đến đời lão đã ở trong Ô Long trấn hơn 400 năm, nó lâu, quá lâu rồi, lão không muốn nữa, lão muốn được nhìn ra ngoài thế giới rộng lớn kia.

An Tường thắp lên ánh sáng cuối đời của lão.

- Nó sẽ sớm thôi. Vậy còn điều gì nói nữa không?

Nhẹ gật đầu, Đan nhắm mắt lại tĩnh tọa mà đàm đạm nói, trong đầu hắn đang suy tư gì đó. - Tốt, tốt, ta mong chờ ngươi đưa chúng ta lên.

Háo hức mường tượng ngày đó đến trong đầu, Lâm gia chủ ngã người dựa lưng vài ghế cố trấn định lại tâm tình ít giây, lát sau lão lại tiếp tục hỏi những vấn đề cần hỏi. - An Tường, ngươi có muốn lấy đệ nhất mỹ nhân Ô Long trấn làm thê tử không? Khi nói ra câu này, lão có chút muộn phiền.

Lão biết cháu nội lão, Lâm Nguyên, hắn rất yêu mến Ngọc Lan – đệ nhất mỹ nhân Ô Long trấn, trong quá khứ, lão có vài lần đích thân đi cầu hôn nhưng đều bị đuổi vì chính gia chủ Thiệu gia từng nói “cháu ngươi phế vật mà đòi cưới con gái ta? Mơ đủ đẹp”, cũng vì nguyên nhân này mà Lâm Nguyên từ đó ngày đêm cực khổ tu luyện mới đạt được Luyện khí tầng 9 không lâu trước, dự là tới ngày Ô Long đệ nhất thiếu niên sẽ trổ tài giành quán quân rồi lại thêm một lần nữa cầu thân. Tuy nhiên, An Tường tự dưng có thực lực siêu phàm khiến lão chợt có ý nghĩ làm đau lòng Lâm Nguyên.

Đồng ý là Lâm Nguyên đạt Luyện khí tầng 9 cực kì khó gặp khi ở tuổi 18 nhưng khả năng hắn thành công theo lão là không cao, bị từ chối nhiều lần lão cũng rất mất mặt, nhất là thường bị mấy cái lão già bên Vũ gia trêu chọc, là gia chủ một nhà, lão không muốn xảy ra lần nữa. Vì lẽ đó, lão trong một đêm tự luận đã quyết định gã An Tường vào Thiệu gia để kết nối quan hệ thắm thiết giữa hai nhà, lão tin rằng với lời đồn đãi cùng thực lực mà An Tường có, chắc chắn thành công.

Là một gia chủ, lão phải giúp Lâm gia đi lên, có quan hệ với Thiệu gia là liệu pháp tốt nhất bấy giờ.

- Vấn đề này sao, thật buồn, ta bị cong, không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân. Tuy không biết đệ nhất mỹ nhân là ai, Đan vẫn nhắm mắt mà bình đạm nói.

Cái này lập tức khiến Lâm gia chủ khó hiểu, khoan hãy hỏi vấn đề vì sai hắn từ chối cái điều mà nam nhân trong Ô Long trấn cầu phước cả trăm đời còn không được, lão hỏi - Bị cong, không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân là như thế nào?

Đan chợt mở bừng mắt, gương mặt hiện lên hai chữ “á đù” quay sang liếc lão già ngồi trên kia, đôi mắt chợt chớp chớp và cái, hắn lại quay về.

“Bọn này từ trước giờ chưa gặp giới tính thứ 3 nên không biết cong là gì cũng phải, ài”

Hắn tự nghĩ, sau đó đôi mắt lại nhắm, tư thế vẫn cứ ngồi gác chân một bên, hắn dùng giọng nói biến âm thanh như một thằng ẻo lã nói

- Trời ơi, trời ơi, quỷ hà, quỷ hà, cong tức là cái dưới hai chân không có cứng lên được một cách đúng nghĩa. Còn cái thích nam không thích nữ nhân tức là cái dưới hai chân chỉ dựng lều khi gặp nam nhân đẹp trai, còn gặp nữ nhân trần chuồng là mềm xèo đó, quỷ hà, vậy mà hông biết nữa hả trời, thật đáng ghét.

Đan tuy nói ẻo lả nhưng bề ngoài vẫn lãnh đạm điệu bộ nam tử, tình cảnh này rất quái dị.

Nghe thế, Lâm gia chủ lập tức giật mình, lòng có vẻ hoảng

- An Tường, ngươi bị mắc bệnh lạ sao? Ngươi nên để Hương Thiên quán để khám bệnh nhanh nhất đi, nếu không thật khó nói cho “cái đó” của ngươi.

“Bệnh nam nhân khó trị, xem ra hắn có thiên phú nhưng lại bị mắc bệnh nan y, đúng là ý trời”

Lão có vài phần hối tiếc số phận của Đan.

“Á đù, hình như có gì đó sai sai ở đây”

Đan lần thứ hai giật mình rồi tự phát hiện bản thân ngu ngốc mới nói ra cái vấn đề này cho bọn “nhà quê” nghe, hắn hơi buồn phiền mà sửa giọng chút

- Đại khái tóm lại, ta chưa muốn có thế tử nên dẹp chuyện đó đi.

“Thiếu nữ kia đã xem như đã là đẹp trong triệu người khó gặp rồi, mỹ nhân trấn này có lẽ là nàng hoặc cũng có lẽ là không phải, hỏi xem thử”

Nghĩ thế, hắn lại tiếp tục nói

- À mà, đệ nhất mỹ nhân Ô Long trấn là ai, tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà nào?

- Ta chỉ hỏi để bữa nào đẹp tròi thì chiêm ngưỡng sắc đẹp nàng ta chút thôi, chứ không có chú ý gì đâu, ngươi không cần phải tưởng tượng sâu xa.

Đang chuẩn bị cười cái ha hả khi khá mừng khi Đan muốn biết thông tin Ngọc Lan thì chợt nghe câu sau cùng với vẻ bình đạm, không quan tâm của Đan, lão cứng họng, cái mừng bị hán nuốt ngược lại vào bụng.

Lâm gia chủ chỉ biết thở dài một cái nói

- Nàng ta là Thiệu Ngọc Lan, con gái gia chủ Thiệu gia, năm nay…

- Đủ rồi, qua thắc mắc tiếp theo mà ngươi muốn hỏi đi.

Đan vội chặn lời lão vì hắn đã biết nàng ta là ai, hắn hình như đã có xoa nắn qua rồi thì phải.

Ngạc nhiên vài giây, lão cũng đành nói đến vấn đề cuối cùng. Lão đang ở thế yếu so với Đan thành ra lão không dám đôi co nhiều lời.

- Nghe Đại trưởng lão nói, ngươi tính giết hai đứa cháu Bất Bình và Bất Thường của hắn?

Đôi mắt lão lúc này rất chú tâm nhìn Đan, câu trả lời của Đan sẽ dẫn đến nhiều tình huống không hay sau này đối với Lâm gia.

- Đúng, hai người đó phải chết và ai ngăn cản ta, ta cũng tiện đường đưa đi xuống vui đùa với chúng.

Sắc thái vẫn như từ đầu đến giờ, hắn bình thường nói.

- Ngươi có thể bỏ qua cho hai tên tiểu tử đó một lần được không?

Dù biết là không có khả năng khi chính An Tường đã bị hai tên “quỷ” đó đánh gần chết lúc thực lực còn yếu, lão vẫn nể tình một mặt của Đại trưởng lão mà thử hỏi. - Lão già, ngươi đang ngăn cản ta đấy.

Mỉm cười nhẹ nhìn Lâm gia chủ một cái thoảng, Đan khá là vui vẻ nói, điều này khiến Lâm gia chủ không hiểu vì sao thấy lành lạnh sống lưng, vài giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên cổ, trên lưng, trên đầu.

Nhìn lão già kia bị tâm lý, Đan lại buồn phiền, hắn không ngờ chỉ có cười nhẹ một cái cũng khiến người ta như “xón cả ra quần”, không lẽ sau này hắn phải kìm chế cái cười?

Hai bên rơi vào yên lặng giây lát

- Hai tên đó ta chắc chắn phải giết. Thôi thì nể tình sống ở Lâm gia mười mấy năm, ta có ý này.

Đan là người nói.

- Ngươi nói với Đại trưởng lão, kêu hắn có ba cái lựa chọn, một là mặc cho hai đứa cháu yêu quý của hắn chết, hai là ra sức chiến đấu để giết ta, ba là nhờ trợ lực đến giúp, có thể là từ Lâm gia hay bên ngoài cũng được, đơn nhiên là khi tất bại tất cả người tham dự đều phải chết. - Giữa trưa, ta muốn kết quả được đưa đến tận phòng. Lựa chọn một, ta lập tức đi giết hai tên đó, ân oán xem như xóa bỏ, lựa chọn hai hoặc ba thì kêu “họ” chuẩn bị cho tốt, đêm nay vào canh một (từ 19 giờ đến 21 giờ), ta chờ bọn họ ở phần giữa để giải quyết. Đặc biệt lưu ý một điều, nếu anh em Bình Thường mà trốn thì ta sẽ vô cớ đồ sát người Lâm gia, gặp người nào giết người đó, trừ ông ngoại ta. - Câu hỏi này chấm dứt ở đây, ngươi còn câu hỏi nào nữa không?

Đan bình đạm nhìn Lâm gia chủ một hồi thất thần khi nghe hắn nói ngồi ở trên kia.

Bình Luận (0)
Comment