- Ngươi thật sự sẽ đồ sát người Lâm gia ta nếu như hai anh em họ bỏ trốn?
Lâm gia chủ khó khăn mở miệng, điều An Tường nói khiến lão rất lo lắng vì vẻ mặt quá mức vô tâm và vì cái cách mà An Tường giết người bên ngoài kia, lão hiểu An Tường có lẽ là một kẻ máu lạnh sống sờ sờ. - Ngươi nhìn ta có giống nói đùa? Nói cho ngươi biết, giết người đối với ta chỉ như cắt cỏ mà thôi, hãy nên nhớ điều này.
Đan đột ngột nghiêm chỉnh, hắn chợt ngồi thẳng lưng trên ghế rồi khẽ nghiêng đầu một bên liếc mắt lạnh về hướng Lâm gia chủ.
Lâm gia chủ lúc này cũng đúng dịp nhìn sang hắn, hai ánh mắt gặp nhau đôi chút, Lâm gia chủ bất giác tự dưng trơ mắt già bất động, cơ thể hoàn toàn khựng lại, cử động đối với lão là dường như không thể, lão đã bị kẹt, kẹt trong một hoang cảnh đẫm máu người Lâm gia.
Tay, chân, thi thể không nguyên vẹn, con lão, vợ lão, cháu lão và ngay cả chính bản thân lão đều nằm la liệt trong vũng máu lớn tồn tại trước phòng đại sảnh, người Lâm gia ngoài Tam trưởng lão đang không ngừng ngây dại té ngồi trên mặt đất thì không còn một người nào sống sót, Lâm An Tường đã giết toàn bộ, giết toàn bộ không chừa một ai, người làm, binh lính chết nối dài đến đường lớn trong trấn, một khung cảnh quá khủng khiếp, quá kinh khủng. - Ta nghĩ ngươi cũng không còn gì để nói, ta nên về phòng trước, hi vọng giữa trưa ta sẽ có đáp án.
Biết Lâm gia chủ đan bị gì vì chính bản thân hắn là người đã tạo ra khung cảnh ảo tưởng đó, hắn bình đạm đứng dậy rời khỏi phòng, bỏ lại Lâm gia chủ già nua đang bắt đầu rơi xuống từng giọt nước mắt. - Hi vọng ngươi sẽ có lựa chọn đúng đắn.
- Ông ngoại, cháu xin phép.
Lướt qua dòng người chờ trực bên ngoài, Đan khẽ mỉm cười nhìn Đại trưởng lão một cái rồi thi lễ với Tam trưởng lão mà bước đi, tiến về phần giữa nhằm quay về phòng chơi đùa cùng tiểu Thúy đáng yêu của hắn, hắn chỉ còn chờ đợi kết quả.
Dõi theo bóng lưng hắn, năm người đều có năm suy nghĩ, cảm xúc không giống nhau. Tam trưởng lão dĩ nhiên là vui mừng, hài lòng khi có đứa cháu xuất chúng.
Nhị trưởng lão khẽ vuốt râu mỉm cười chúc mừng Tam trưởng lão, hai người này xem như có tình cảm khá thân.
Lâm Thái thì suy tư trầm ngâm rất nhiều, hắn chủ yếu là suy nghĩ Đan vì sao có thực như vậy, do thiên phú hay là có nguyên nhân khác, hắn mong ước con hắn, Lâm Nguyên cũng sẽ trở nên mạnh Về cha con Đại trưởng lão thì cảm nghĩ đa dạng, có căm tức, có muốn giết người, có sợ hãi, có âm trầm tính toán, đặc biệt là nghi hoặc với cái lời mà Đan trước khi đi đã nói với họ, “lựa chọn đúng đắn” là như thế nào, hắn đang muốn nói điều gì?
Lâm Bằng có vẻ chịu đựng rất tốt, bị Đan đả thương như thế còn trụ được đến giờ, nhìn sắc mặt không mấy trắng thì có vẻ Đan cũng không ra tay quá mạnh.
Năm người đứng bên ngoài dự là chuẩn bị cùng tiến vào hỏi Lâm gia chủ sự tình thì chợt
- KHÔNGGGG!
Một âm thanh rống lớn đầy bi thương của Lâm gia chủ truyền ra từ bên trong căn phòng.
- Có chuyện, chúng ta nhanh vào.
Sắc mặt biến mạnh, Nhị trưởng lão vừa tiến đến cửa xông vào vừa quát lên, bốn người còn lại cũng theo sau ùa vào.
- Ngay lập tức bắt giữ Lâm Bất Bình cùng Lâm Bất Thường đem đến đây cho ta.
Năm người đã tập hợp bên trong phòng thì Lâm gia chủ mang theo gương mặt già nua bi thương, hai hàng lệ còn vương trên gò má gò gầy mà run rẩy ra lệnh.
- Thái nhi, nhanh, nhanh tóm hai tên đó lại.
Nhìn mọi người ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì, lão liền vội nhắm chủ đích đến Lâm Thái mà nói, chuyện này phải làm ngay vì nếu phải đợi lão giải thích nữa thì không an toàn, Lâm gia sẽ chết mất. - Vâng.
Bình tĩnh nhìn Lâm gia chủ, Lâm Thái nhận lệnh rời đi dù cho điều thắc mắc cực kì nhiều chưa được giải đáp. Cha hắn kêu vậy chắc có nguyên nhân, bắt rồi lại tính. - Gia chủ, người làm vậy là có ý gì?
Lâm Thái rời phòng, Đại trưởng lão liền khó chịu hỏi, bắt cháu hắn? Tại sao?
- Ha ha.
Cười buồn một cái
- Ngươi không cần quan tâm chuyện đó, giờ ta có lời nhắn cho ngươi đây?
Vuốt mặt cho bớt đi chút bi thương, phiền não còn mang mang trong đầu, lão liền truyền đạt lại những gì An Tường đã nói.
Vài phút qua đi,
- Đại trưởng lão, ta không biết ngươi yêu thương cháu ngươi như thế nào nhưng ta chỉ khuyên ngươi một điều, buông bỏ đi, nếu không ngươi chỉ có thể bỏ mạng, Lâm An Tường không phải kẻ bình thường.
Nhìn hai người hai cha con Đại trưởng lão sắc mặt không được tốt mà suy tư đứng ở dưới, Lâm gia chủ lắc đầu nhẹ khuyên bảo.
Không nhắc đến thực lực chiến đấu của An Tường vừa rồi hay tin đồn trong trấn, chỉ nói đến cái ảo cảnh khiến lão chìm đắm trong đau thường vừa rồi, lão biết, Lâm An Tường đã là người không cùng đẳng cấp giống bọn họ, nếu nói theo kiểu lão tự cho rằng thì An Tường đã là một con quái vật, hắn không phải con người. - Cha, đã giải hai tên tiểu tử đến.
Cũng ngay lúc này, Lâm Thái vác hai anh em Bình Thường đã ngất xỉu đưa đến phòng.
- Trói bọn chúng lại, ta hôm nay sẽ canh giữ chúng ngay tại phòng này.
Để phòng ngừa vạn nhất, lão buộc phải đích thân giám sát, tính tình Đại trưởng lão hắn khá hiểu, nếu có cơ hội, chắc chắn lão sẽ cứu cháu lão rồi giúp bọn cháu lão chạy trốn, hắn không thể để việc này xảy ra. - Gia chủ, người vì sao phải bắt con ta trói lại?
Thấy tình cảnh hai đứa con tội nghiệp, Lâm Bằng vội dẹp chuyện lựa chọn qua một bên mà cay đắng nói.
Mấy người khác tỏng phòng cũng chú ý lắng nghe, nguyên nhân gia chủ đột nhiên làm vậy vẫn chưa được giải thích.
- Ta làm vậy là vì phòng ngừa bọn chúng trốn đi, nếu bọn hắn trốn, Lâm An Tường sẽ giết người Lâm gia vô tội, ta làm gia chủ, không thể không để tâm.
- Hai đứa con của ngươi đã định rằng sẽ chết, đây chính là quả báo cho những hành động sai trái bọn chúng đã làm.
Lâm gia chủ lạnh nhạt đáp. Ngày trước vì lý do hai đứa có thiên phú nên gây ra việc làm sai trái, lão không để ý nhưng mà bây giờ đã khác, Lâm An Tường so sánh với hai tên Luyện khí tầng 6, tầng 7 thì phải hiểu ai nặng ai nhẹ.
Nghe từ chính miệng gia chủ, mọi người điều bất ngờ, kinh ngạc
- Gia chủ, cháu ta thật là sẽ giết người vô tội?
Mang theo vẻ không mấy tin tưởng, Tam trưởng lão liền hỏi khiến Lâm gia chủ chỉ đáp một câu ngắn gọn đầy ý tự hiểu.
- Cháu ngươi chính là một con quỷ máu lạnh.
Tam trưởng lão im bặt, hắn có lẽ đã hiểu và nhớ đến vài điều chứng minh việc đó. Bầu không khí trở nên nặng nề trong phòng. - Ha ha ha.
Khi Lâm Thái trói xong hai tên tiểu tử đang đi đến gần cạnh Lâm gia chủ để hỏi sự việc thì Lâm Bằng chợt cười lên lộ một cái kì quặc, hắn nói
- Ông ta, cha ta và ta đã phục vụ cho Lâm gia này không biết bao nhiêu năm, vậy mà hôm nay chỉ vì một tên tiểu tử may mắn được Luyện khí tầng 12 mà ngươi, gia chủ, ngươi lại rủ bỏ chúng ta để phối hợp với hắn bắt đi hai đứa con của ta, ngươi có còn là người không, ngươi mà cũng đáng làm gia chủ sao?
Phẫn hận, uất ức, Lâm Bằng không thể giữ được cảm xúc mà kêu lên, hắn không cam tâm khi gia chủ vốn thường ngày “ủng hộ” cha con hắn nay lại vì An Tường thể hiện chút thiên phú, chút thực lực liền bỏ mặc, không còn quan tâm bọn hắn.
Nhận biết sự chênh lệch thực lực với Lâm An Tường, hắn biết hắn sắp mất con, hắn không muốn điều đó, hắn phải dựa dẫm, hắn phải kiếm đường.
Nghe xong cái nộ của Lâm Bằng, Tam trưởng lão hừ một tiếng ngồi lên ghế không quan tâm, Nhị trưởng lão lắc đầu cũng ngồi xuống ghế, Lâm Thái không tỏ vẻ gì đứng bện cạnh Lâm gia chủ, giữa phòng hiện tại chỉ có hình bóng cha con Lâm Bằng cùng với hai đứa con bị trói ở một bên cột trụ.
Lâm gia chủ đảo mắt nhìn Lâm Bằng vài giây, lão hừ lạnh nói
- Ngu ngốc.
- Tu luyện giả lấy thực lực vi tôn, Lâm An Tường có thực lực mạnh thì hắn có quyền áp đảo mọi thứ. Cha ngươi, Đại trưởng lão Lâm gia có thực lực gần bằng ta, thua kém chỉ một, hai trăm khí lực vậy mà vẫn bị hắn đả thương, ngươi nghĩ ta có thể trị được hắn? - Tu luyện giả được coi trọng là thiên phú, tu vi. Con ngươi 16, 17 tuổi là Luyện khí tầng 6,tầng 7 nhưng Lâm An Tường chỉ 15 tuổi lại là Luyện khí tầng 12, giữa hai bên con cháu, ta đơn nhiên phải nghiêng về An Tường vì hắn có hi vọng giúp Lâm gia quật khởi. Con ngươi có thể không? Nhớ năm xưa khi ta 18 tuổi đã là Luyện khí tầng 9 đỉnh phong nhưng bây giờ đã bao nhiêu năm, ta là cấp bậc nào, con ngươi có thể sánh với ta khi đó? - Ta là gia chủ, ta phải nghĩ đến tương lai Lâm gia chứ không phải vì hai tên tiểu tử ngu xuẩn suốt ngày gây chuyện ngang ngược mà khiến Lâm gia xuống dốc. Cha con ngươi quả thật là có công với Lâm gia rất nhiều nhưng nếu so ra, Lâm gia vẫn quan trọng hơn.
Cuối cùng lão dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói tựa như tiếng thở dài.
- Tu luyện giả sinh ra vốn đã vô tình, thực lực không có thì đừng bàn đến.