- Tu luyện giả sinh ra vốn đã vô tình, thực lực không có thì đừng bàn đến.
Lời này cứ như ma âm dai dẳng vang lên trong phòng, nó khiến mọi người đều rơi vào trầm mạc để rồi không ai không đồng tiếng thở dài thừa nhận sự thật tồn tại của thực lực. - Nhưng mà ngươi cũng thật quá vô tình, chúng ta…
Mặc vậy, Lâm Bằng vẫn cố gòng gân lên định nói tiếp
- Đủ rồi Bằng nhi, điều đó không giúp ích được cho chúng ta lúc này, gia chủ nói rất đúng, có thực lực thì mới được người kính nhường.
Nãy giờ im lặng đắng đo lựa chọn, Đại trưởng lão đứng kế bên Lâm Bằng rốt cuộc lên tiếng.
- Cha, không được, nếu vậy thì tiểu Bình và tiểu Thường phải như thế nào? Chúng ta rất khó có thể giết được hắn.
Lâm Bằng một phen gấp rút nóng lòng, cực kì bất an cho hai đứa con.
- Ta đã có tính toán, ngươi không cần lo, hắn muốn lấy mạng cả nhà chúng ta cũng không dễ.
Gương mặt nhăn nheo có ý lạnh không che giấu, Đại trưởng lão quay lên đối mắt với Lâm gia chủ.
- Gia chủ, bọn ta đã có lựa chọn, chúng ta sẽ mời trợ giúp bên ngoài về hỗ trợ, xin nhắn với hắn đêm nay hẹn quyết chiến tại khu luyện tập (phần giữa).
- Nhờ gia chủ chăm sóc giùm hai đứa khuyển tử, Bằng nhi, chúng ta đi.
Nói ra lựa chọn, Đại trưởng lão liền mang theo Lâm Bằng đang khó hiểu lại có vui mừng khi nghe cha hắn nói mà biến mất bên ngoài cửa phòng hội nghị.
- Nếu sự tình đã hết, ta đây cũng về làm việc, cáo từ.
Nhị trưởng lão cười nhẹ một cái rồi quay lưng rời khỏi phòng.
- Ta cũng xin phép, lựa chọn của bọn họ ta sẽ báo thay gia chủ.
Tam trưởng lão giống như Nhị trưởng lão, cáo từ rời đi, tuy nhiên mặt hắn có mang theo vẻ suy tư, Đại trưởng lão làm ra lựa chọn thứ ba hẳn có lý do, hắn cần phải về nói ra lưu ý này cho An Tường.
Trong phòng giời chỉ còn lại duy nhất hai cha con Lâm gia chủ với nét mặt suy tư của Lâm Thái cùng với sự muộn phiền của Lâm gia chủ.
Hôm nay đối với lão là một ngày buồn chứ không phải vui khi biết được rằng An Tường sẽ giúp Lâm gia quật khởi. Giữa Đan và Đại trưởng lão, đêm nay dù mất đi một bên nào đều là tổn thất rất lớn của Lâm gia.
Mất Lâm An Tường, Lâm gia không biết khi nào mới ra được bên ngoài thế giới rộng lớn kia, điều này lão tuyệt đốt không cho phép xảy ra.
Mất Đại trưởng lão, Lâm gia sẽ suy yếu trong một khoảng thời gian khá dài, dù không sợ bị địch nhân bên ngoài nhân cơ hội công kích nhưng so sánh thực lực thì kém sắc hẳn so với Vũ gia và Thiệu gia, Lâm An Tường rời đi không biết khi nào về, lão có thể chờ được không còn là một chuyện khó biết? - Nghe sơ bộ thì ngươi chắc cũng hiểu vấn đề chính, ngươi về đi, ta muốn yên tĩnh một lúc.
Giải thích mọi ý chính lại cho Lâm Thái, Lâm gia chủ xua tay đuổi hắn đi, lão đã cảm tháy mệt người.
- Vâng.
Lâm Thái hiểu tâm trạng cha hắn lúc này, hắn rời đi, căn phòng đóng lại chỉ còn một lão già và hai tên tiểu quỷ ngu ngốc là nguyên nhân dẫn đến vụ việc bị cột lại một bên. …..
Sau khi rời khỏi phòng nghị sự,
Đan cứ thế vui đùa với tiểu Thúy ngây thơ, đáng yêu dù cho khi nãy ông Ngoại hắn vừa ghé qua thông báo vài tin tức, hắn không để tâm, đến càng nhiều thì hắn giết càng sướng, làm việc tốt càng nhiều. Đối với thực lực của hắn hiện tại, kẻ địch trừ phi là Linh sư cảnh trở lên hoặc là vô tận Luyện khí giả thì hắn mới có thể thua, còn không thì dù có 10 ngàn người bao vây hắn, hắn đều sẽ giết cho máu chảy thành sông, xác đắp thành tường.
Trong cuộc đời của hắn, hắn từng có một thời gian chinh chiến xa trường khi ở một thế giới không thể tu luyện bất cứ thứ gì, hắn lúc đó chỉ như dân thường bên trong Ô Long trấn mà thôi, một mình một ngựa chiến hơn 10 vạn quân địch là có thừa, hắn chỉ bại khi bản thân kiệt sức hoàn toàn.
Còn vì sao hắn cho rằng giết người là làm việc tốt thì rất đơn giản.
Tu luyện giả khi chưa đạt đến Tịnh cảnh, thoát khỏi phạm vi Đạo, tiến đến thế giới Hắc Ám, khi chết đi đều sẽ được Luân hồi ở một khoảng thời gian nào đó trong tương lai, nó có thể là một giây sau khi chết, 1 năm sau hay thậm chí là vài chục triệu năm sau. Khi đó họ sẽ là một sinh mạng mới, một kí ức mới, mọi chuyện trước kia, họ hoàn toàn không biết và không thể có cách nào lấy lại được, trừ phi có Tịnh cảnh ra tay.
Giết thiên tài, Đan chắc chắn còn suy nghĩ một hai, nhưng giết kẻ ngu ngốc, ảo tưởng sức mạnh, hắn sẽ không bao giờ phí lời quá nhiều. Nguyên nhân là bởi vì, thiên tài không phải ở đâu cũng có, giết hắn rồi, khi hắn Luân hôi liệu có thể có được thiên phú mạnh mẽ như trước đây? Điều này là hên xui, may thì bằng hoặc hơn, xui thì có khi lại làm con chó, con mèo. Đối với bọn này, trừ phi phạm vào danh sách cấm hoặc làm gì đó khiến Đan khó chịu, hắn mới giết, còn bọn người đã yếu còn ra gió thì hắn 100% tiễn đưa về gặp ông bà, biết đâu khi Luân hồi bọn hắn liền có thiên phú tuyệt luân thì sao, Đan giết người đồng nghĩa với làm việc tốt là như vậy.
Chung quy nếu xét từ đầu đến cuối khi hắn sống lại, hắn chỉ toàn làm việc tốt, khiến người ta hoảng sợ này nọ hay giúp anh em “Nhị Côn” Luân hồi cũng chỉ là tình thế bắt ép, hắn hoàn toàn không có muốn.
Đan hiện tại chỉ có chờ, chờ màn đêm buông xuống để cuộc chơi được bắt đầu. …….
Đại trưởng lão sau khi dặn dò Lâm Bằng chuẩn bị vũ khí, ám khí kĩ càng, hắn vội quay về phòng bản thân mà mang theo một hộp gốm nhỏ trông rất bình thường rời khỏi Lâm gia, hắn đi tìm tiếp viện.
Vũ gia,
- Vũ Nham, ngươi ngày xưa nợ ta một mạng, bây giờ ta có việc nhờ, ngươi phải giúp ta.
Trong một căn phòng nhỏ, Đại trưởng lão ngồi đối diện với một lão già có cái đầu bạc xù xù lên như một ổ chim nghiêm trọng kêu lên.
- Được thôi, ta nếu đã nợ thì sẽ trả, nói xem ngươi cần ta hỗ trợ việc gì, nhưng mà nếu khó quá ta cũng bất lực.
Vũ Nham bình tĩnh nói, hắn dù già nhưng tâm vẫn là quân tử. Ngày xưa, trong một lần đi thương mại với Lâm gia cùng Thiệu gia, đoàn bị người tấn công cướp hàng, Đại trưởng lão Lâm gia có cứu hắn một lần, hắn ghi ơn đến bây giờ. - Tốt, vậy thì giúp ta giết một người.
Đại trưởng lão thở phào trong lòng nói, trước khi đến đây, hắn cũng sợ tên này không thèm giúp, ân tình ngày xưa bị bỏ do xích mích hai nhà nhưng nghe được tiếng chấp thuận, lão khá là mừng. - Người này hẳn là có thực lực…?
Thấy bộ dạng như gặp đại nạn của Đại trưởng lão, lại thêm vào đó là thực lực lão này không thua gì hắn, đều là Luyện khí tầng 12 mà còn cần người hỗ trợ, kẻ lão muốn giết hẳn là người không đơn giản. “Có khi nào tên này tạo phản, muốn chiếm vị trí gia chủ?” Vũ Nham nghĩ trong lòng.
- Ta cũng nói thẳng, kẻ này chính là Lâm An Tường, người mà ô nhục Vũ Long, giết Vũ Lực, đả bại Thiệu Cố, một thiếu niên Luyện khí tầng 12 mạnh mẽ, thực lực của hắn hẳn là hơn ta, ta không thể một mình địch lại nên cần ngươi trợ giúp.
Nếu đã nhờ người, Đại trưởng lão liền không giấu diếm, hắn khai ra hết cũng chỉ để Vũ Nham chuẩn bị kĩ càng, không nên sơ suất để rồi thất bại, hắn bại cũng đồng nghĩa là lão bại.
Vũ Nham nghe vậy liền giật mình, hắn chốc lát trầm tư
“Ra là cháu của lão Nhị, Vũ Thông”
Biết Lâm An Tường là cháu Tam trưởng lão Lâm gia thì chẳng mấy chốc Vũ gia liền biết thân phận thật của An Tường, đứa trẻ bị bỏ rơi hơn 10 năm về trước.
Suy tính vài giây, Vũ Nham hỏi
- Ngươi và hắn rốt cuộc là như thế nào? Không biết nguyên nhân, ta khó có thể xuất lực, ngươi hẳn cũng biết hắn thật ra là ai mà.
Cái này liền khiến Đại trưởng lão sắc mặt mang thêm vài phần khó chịu.
- Hắn muốn giết cả nhà ta vì cháu ta từng đả thương hắn khi hắn còn yếu kém, và ta không cần biết cái cóc khỉ nó là ai, cháu của người nào, ta chỉ muốn giết hắn, ngươi tóm lại có giúp hay không, nếu không thì nói ta liền không làm phiền.
Lão có vài phần nóng tính trong lời nói.
- Nợ ngươi, ta phải trả, ta đơn nhiên là giúp.
Biết được nguyên nhân có lẽ “thật” của Đại trưởng lão Lâm gia, hắn đồng ý, hắn còn cứ tưởng vì nguyên nhân tào lao chẳng hạn như vì ganh ghét người tài chẳng hạn, nếu vậy hắn sẽ không giúp. Còn về cháu của Vũ Thông, hắn quan tâm được thì quan tâm, không quan được thì kệ, cháu này không phải cháu hắn, giết rồi chắc cũng không sao. - Vậy người chuẩn bị đồ nghề kĩ đi, nên nhớ tên này rất nguy hiểm.
- Ta đi một lúc rồi sẽ quay lại, lúc đó chúng ta sẽ bàn chi tiết.
Nói xong, Đại trưởng lão liền vác hộp gốm nhỏ rời đi, hắn còn cần đến Thiệu gia.
Thiệu gia,
- Ta cần ngươi trợ giúp giết một người, đây là Diệp La thảo, nó là toàn bộ tài sản của ta.