Đan!

Chương 5 - Lâm Tiết, Anh Em

Quay lại Đan,

Hắn vừa nãy khuôn mặt đủ bề cảm xúc, nhưng sau khi đi ngược dòng hỏi một người làm khác về nơi tắm, hắn đã khôi phục gương mặt bình đạm, hiện tại hắn đang đứng trước một căn phòng bề ngoài giống như phòng tắm kia, nhưng bên trong không hề có tiếng nói vọng ra. Hắn bước vào khiến khung cảnh hiện ra.

Bên trong phòng rất là đơn giản, chỉ gồm một cái hồ nước lớn nơi trung tâm có thể thay nước thường xuyên và 5 cái vách gỗ ngăn lại để tạo thành 4 cái phòng nhỏ (dùng để cho ai không thích tắm chung hồ liền tắm tại đó). “Luyện khí tầng 3”

Tại trong hồ nước chỉ duy nhất ngồi một thiếu niên chạp tuổi hắn có thân hình vạm vỡ do thường xuyên rèn luyện cơ thể, đang nhắm mắt tĩnh tọa. Hắn nhìn thấy cũng không quan tâm tới, riêng bản thân tự cởi quần áo leo xuống hồ nơi đối diện thiếu niên tắm rửa. “Bọm”

Thả nhẹ người xuống hồ nước âm ấm khiến cơ thể dịu nhẹ, hắn thở ra một hơi thoải mái rồi nhắm mắt lại như tận hưởng “cơn say”.

Bên kia, khi hắn xuống, thiếu niên có cảm ứng mở mắt ra nhìn, thế nhưng lát sau hắn cũng nhắm lại, không biết là đang tu luyện hay suy nghĩ.

Không gian vài chục giây rơi vào tĩnh lặng.

- Hình như ngươi là tên ngốc cháu của Tam trưởng lão vừa bình thường vào sáng nay phải không?

Thiếu niên đối diện đột ngột mở miệng hỏi, hắn nhìn Đan.

Chuyện Đan bình thường từ lúc bị mấy người làm thêu biết liền nhanh chóng lan ra cả Lâm gia khiến ai mà chẳng biết, nhiều vị cao tầng còn muốn lại gặp hắn để hỏi thăm chút, dù sao thì hắn cũng là đứa cháu duy nhất của Tam trưởng lão.

Đan bừng tỉnh cũng nhìn ngược lại hắn

- Chính tại hạ, không biết vị huynh đệ này có gì cần hỏi?

- Huynh đệ gì chứ, ngươi phải gọi ta một tiếng ca, dù sao thì ta cũng là cháu trai của Nhị trưởng lão.

Thiếu niên điềm đạm cười nói, tên này xem bộ khá tốt.

- Được thôi, Lâm An Tường ra mắt…ca?

Đan vui vẻ chấp nhận thân phận, hắn không quan tâm lắm đến mấy mối quan hệ huynh, đệ, tỷ, muội, con, cháu,…chỉ cần lầm ra những việc khiến hắn không vui liền cho dù là cha mẹ hắn thì cũng phải xuống dưới uống rượu với “Diêm Vương”.

Đan tiến lại gần thiếu niên, nắm bàn tay lại mà đưa cánh tay ra, ý chỉ thiếu niên vừa trả lời vừa đấm nhẹ vào tay hắn, đây là nghi thức quen biết bằng hữu ngày xưa của hắn. - Tốt, Lâm Tiết, gọi ta Tiết ca là được.

Thiếu niên hiểu ý, đấm nhẹ bàn tay phải vào tay hắn một cái.

- An Tường hạnh ngộ, hạnh ngộ!

- Nào ngồi xuống, để ta kể ngươi chút ít quy tắc của thanh thiếu niên Lâm gia hiện tại…

Lâm Tiết ra vẻ chỉ bảo

“Quy tắc?” Đan tựa trầm tư suy nghĩ, hắn cũng liền ngồi xuống theo lời Lâm Tiết mà nghe giảng, hắn có chút tò mò, hai người lại trải qua một số thời gian gần 10 phút “đào đạm”,… Quy tắc thanh thiếu niên Lâm gia cụ thể như sau:

Thứ nhất, chăm chỉ tu luyện ngày đêm tăng lên tu vi.

Thứ hai, cứ mỗi sáng 7 giờ, sau khi ăn cơm sau liền đến phần “giữa” tập hợp để rèn luyện chiến kĩ, học tập kinh nghiệm từ một sống cao tầng Lâm gia truyền đạt.

Thứ ba, tu vi dưới Luyện khí tầng 3 không được đi ra ngoài bên ngoài dạo chơi Ô Long trấn.

Thứ tư, khi ra ngoài, nếu gặp thanh thiếu niên của hai nhà Vũ, Thiệu mà cảm thấy bản thân có thể đánh lại liền là đánh, nếu không lại liền ẩn nấp, tuyệt đối không để bị bọn người Vũ, Thiệu bắt được mà đánh cho nhừ tử.

Đại khái thì chỉ có 4 điều như vậy, còn vì sao lại mất hết gần 10 phút thì là do kể sang chuyện khác, chẳng hạn như 1 tháng nữa chính là tròn 1 năm mà Lâm gia phải nên kiểm tra tổng thưc lực của con cháu tăng tiến bằng cách xếp số đánh nhau, tiếp đến là chuyện lựa hai người giỏi nhất trong cuộc kiểm tra thực lực để 1 tháng sau dự hội “Ô Long thiếu niên đệ nhất” do Thiệu gia tổ chức hằng năm, nghe đâu hình như lúc đó cũng là lúc Thiệu gia chọn rễ, rồi kể xem những thiên tài đáng nhắc đến của ba nhà,… - Tiết ca, hình như ta thấy hôm nay ngươi không được vui thì phải, có chuyện gì kể ra, biết đâu ta có thể giúp được?

Đan quan sát nét mặt Lâm Tiết từ đầu đến giờ, hắn biết Lâm Tiết cho chuyện khó khắn, hắn hỏi là để gia tăng độ thân thiện giữa hai người lên.

- Không có chuyện gì đâu.

Lâm Tiết lắc đầu cười gượng, hắn cố không trả lời câu hỏi của Đan.

Bỗng chốc đúng lúc này, từ bên ngoài bất chợt đi vào hai người thiếu niên người chừng 16 và 17 tuổi đều là cao to, thân hình cơ bắp cuồn cuộn (chỉ có Đan là ngườu duy nhất trong này có ơ bắp bèo nhèo).

Hai người này là hai đứa cháu trai của Đại trưởng lão, Lâm Bất Bình cùng Lâm Bất Thường, hay còn được gọi là hai anh em “Bình Thường”.

Anh em “Bình Thường” nhìn xuống hồ thấy Lâm Tiết và Đan liền kinh ngạc, lập tức hô lên

- Lâm Tiết, thì ra ngươi trốn ở nơi đây, mẹ nó, hèn gì nãy giờ bọn ta kiếm ngươi hoài không thấy.

- Tức thật, làm bọn ta phải kiếm cái bao cát thế ngươi mà tập luyện, haizz khổ cho bọn ta, bao cát có luyện mấy thì cũng làm sao tiến bộ được chứ? Ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm Lâm Tiết a. “Siêu nhân xuất hiện” Đan nghĩ, tuy không biết chuyện gì nhưng nghe trong lời nói, hắn có hiểu đôi chút.

- Ồ tên nào đây?

Anh em Bình Thường nhìn thấy Đan liền kinh ngạc, ngón tay hơi gõ gõ lên đầu để nhớ lại chút gì đó, xem xét thử Đan có liên kết với bất kì hình ảnh nào đã lưu trong não, bởi nhìn kĩ thì thấy Đan cũng thấy có chút quen.

Chỉ chốc lát hai anh em vừa nhìn Đan cũng vừa nhìn nhau mà nói

- À, hình như là tên cháu “cóc ghẻ” ngu ngốc, khù khờ, khùng khùng suốt ngày bò lung bò lang như con giun đất của Tam trưởng lão.

- Đúng vậy, vừa mới nghe nói sáng nay bình thường lại, không ngờ chưa gì lâu chúng ta đã gặp, đã thế nó còn đi chung với bao cát nữa.

Đến đây hai anh em cười gian

- Ha hả, chúng ta lại may mắn có thêm một bao cát hình người mới rồi. “Đệch” Đan ngồi tại bên dưới hồ nghe rõ từng chữ một khiến bản thân hắn như nổi cả da gà, ngoài ra còn có chút thích thú nữa, bởi hắn nghe đến hai người thiếu niên này tính làm một chuyện mà từ cái thời xa xưa chẳng ai ai dám làm, đó chính là bắt hắn làm bao cát, chuyện này coi bộ mới mẽ đối với hắn.

Lâm Tiết ngồi kế bên gương mặt hiện lên vẻ âm trầm.

- Tiết ca, hai tên kia là thần thánh phương nào mà hay vậy?

Tựa không chú ý vẻ mặt của Lâm Tiết, Đan hỏi.

- Hai người chính là Lâm Bất Bình và Lâm Bất Thường, gọi tắt là anh em “Bình Thường”, bọn hắn là hai đứa cháu trai của Đại trưởng lão.

Lâm Tiết nhìn chằm chằm hai người đang đứng trên kia, lời nói có hoàn toàn là tức giận một bộ.

- Cùng là cháu trai của cao tầng, nhưng mà sao bọn hắn lại cao ngạo như vậy?

Lâm Tiết cười khổ giải thích

- Đó là đệ chưa biết, chưa nói đến Đại trưởng lão chính là một trong hai Luyện khí tầng 12 của Lâm gia, hai người năm nay chỉ 16, 17 tuổi nhưng tu vi liền Luyện khí tầng 6 và tầng 7, trong Lâm gia họ được cho là người có thể sánh ngang với thiên tài Lâm Hành cháu trai Gia chủ, đến năm 18 tuổi sẽ là Luyện khí tầng 8. Thế giới tu luyện giả lấy thực lực vi tôn, bởi vậy, bọn hắn có thiên phú liền có kiêu ngạo, có thiên phú liền có quyền đè đầu cưỡi cổ người thấp kém, đặc biệt cao tầng biết được liền cũng không quản, haizz.

Hắn thỏ dài một tiếng, lại ngẫm về bản thân

- Luyện khí tầng 8, là tầng 8 a,chẳng như ta, năm nay 15 tuổi chỉ như tu luyện giả bình thường đạt Luyện khí tầng 3, thấp kém, thật thấp kém.

Buồn rầu, Lâm Tiết nắm chặc tay lại như muốn bóp nát đi chính sự bất công của lão “thiên”ban cho, chốc lát hắn buông tay, hắn quay về phía Đan

- Đệ chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, Luyện khí tầng 1 vẫn chưa chắc là thiên phú của đệ, đợi vài tháng sau có lẽ chính thức rõ ràng, bởi vậy lúc này bọn hắn vẫn chưa dám ức hiếp đệ quá đáng đâu, cùng lắm là chỉ nói vài câu, đệ không cần lo lắng.

Hắn là đang an ủi Đan, sợ Đan lo xa về tính nguy hiểm của hai anh em “Bình Thường”, vả lại trong đâu đó hắn cũng mong ước nhỏ nhoi, hi vọng Đan có thiên phú cao để sau này hắn liền có thể dựa hơi mà không bị ức hiếp bởi hai anh em khốn nạn này, mặc dù cái mong ước này cực kỳ khó xảy ra.

Đan nhìn Lâm Tiết hơi cười

- Đệ rõ ràng,

- Hai ngươi tâm tình đã chưa?

Nhìn hai người to nhỏ, ban đầu hai anh em Bình Thường cũng tựa chú tâm nghe, dù sao thì lúc đó cũng nó về thiên phú xuất chúng của hai người, nhưng hiện tại, bọn hắn thấy khó chịu vì đề tài thiên phú của hai người đã “lạc trôi”, thay vào đó là chuyện riêng tư của hai người bên dưới, bọn hắn không muốn nghe. - Nếu đã xong rồi thì cút đi, để chỗ cho bọn ta tắm.

Anh em Bình Thường làm mặt dữ tợn lên, bọn hắn muốn độc chiếm cái nhà tắm một mình.

Lâm Tiết mặt mày sẫm sệ đứng lên

- Đi thôi Tường đệ, nơi này không còn thuộc về chúng ta, ngươi muốn tắm tiếp thì đợi bọn hắn đi rồi liền tới.

Hắn nhắc nhở Đan, sau đó leo lên bờ mặt quần áo vào bỏ đi, hắn không muốn ở đây để nhìn mặt hai tên khốn này chút nào.

Nhìn hắn bỏ đi, Đan hoàn toàn im lặng, anh em Bình Thường lên tiếng

- Nhớ ngày mai đừng có mà trốn, lại làm bao cát cho anh em bọn ta.

Nói một câu đó, anh em họ lại nhìn về phía Đan cười hề hề

- Còn ngươi, có hay không giúp bọn ta làm bao cát ngay bây giờ mà vẫn còn ngồi lỳ nơi đây?

- Á, không không, đệ đi liền, đi liền.

Đan vội leo lên bờ, mặc vội mặc vàng bộ quần áo lúc trước lấy trong tủ.

- Ngày mang đệ sẽ đến làm bao cát, đừng vội, đừng vội.

Nói xong, hắn mang theo bộ quần áo cũ đi ra ngoài. Hắn nói câu này mục đích chính là để không bị hai anh em Bình Thường càm nhàm, càm nhàm này nọ.

- Tốt, nhớ mai có mặc lúc 7h sáng, khi mặt trời vừa chỉ lên cao đến ngọn cây cao.

Qủa thật đúng vậy, anh em Bình Thường thấy hắn dễ bảo liền cũng không có đôi co chi nhiều mà để hắn đi trong yên bình.

Ra khỏi nhà tắm, hắn lập tức về phòng ngay, hắn không đi dạo nữa, hết hứng rồi.

Bình Luận (0)
Comment