Đan!

Chương 6 - Cảnh Giới!

Nằm trong phòng cho đến khi trời gần tối, bầu trời đêm gần hiện, hắn tựa suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng tập trung lại thì cũng chỉ có hai cái đáng để nhắc đến, đó là hắn lại phải tu luyện lại từ đầu và kịch bản diễn biến các “hạt bụi” vướng chân hắn cho đến lúc phi thăng “Giới cao hơn” lại xuất hiện. Hắn hiện tại là đang đau đầu cái chuyện xử lý những “hạt bụi” thế nào.

Giết chết thì quá dễ dãi, bởi bọn chúng sớm muộn cũng sẽ luân hồi sống ở kiếp khác. Phế tu vi, phong ấn khả năng hấp thụ linh khí cho bọn hắn trở thành người bình thường, cái này hơn bị mất công sức, hắn làm biếng. Chặc tay, chặc chân, thiến, cho bọn hắn thành phế nhân, cái này có ác quá không? Hay là giết chết người thân yêu của bọn chúng, để bọn chúng đâu khổ từng phút, từng giây? Cái này chẳng khác nào kẻ biến thái,… - Có lẽ ta nên xài cách cũ vậy.

Cuối cùng hắn kết luận cách xử trí những “hạt bụi” theo kiểu lúc trước hắn thường làm, cái kiểu này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là “một thằng làm, cả nhà cùng chịu” vậy thôi.

Đan bước xuống giường, đi đến gần cửa sổ, thông qua nó Đan nhìn lên bầu trời nơi có ánh trăng mập mờ như ẩn như hiện

- Đêm nay là đêm có trăng, rất tuyệt để thi triển nghi thức.

Quay mặt lại trong phòng, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên trong. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa truyền vào

- Thiếu gia, ta mang thức ăn tối đến.

Một tiểu nữ tử chỉ khoảng 9 tuổi với khuôn mặt khá xinh xắn, thanh thuần từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, trên tay nàng là một khay đựng có cơm, có thịt, có rau đưa đến trên bàn hắn ngồi.

Nàng ta được gọi là tiểu Thúy, là một nha hoàn trong Lâm gia nhưng từ bây giờ trở đi, nàng chỉ có phục vụ cho hắn, nàng chính là người mà ông Ngoại hắn phái đến chăm sóc hắn. Lúc nãy khi về đến phòng hắn, nàng chính là một bộ buồn rầu ngồi bên ngoài cửa phòng chờ.

Dùng xong bữa cơm, trời cũng dần khuất bóng, bóng đen tràn ngập Ô Long trấn.

- Được rồi tiểu Thúy, nghe ta nói.

Hắn kêu nàng lại rồi vút vút cái đầu nhỏ nhắn của nàng

- Vâng.

Nàng gật gù nghe mọi sai bảo.

- Từ nay về sau, ngoại trừ việc mang cớm nước tới liền không cần quấy rầy ta được chứ?

Tiểu Thúy ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh có nước mắt sắp chảy xuống

- Thiếu gia bỏ ta sao, có phải tiểu Thúy làm gì không vừa lòng thiếu gia?

Nàng nghe hắn nói vậy, tất sợ, nàng rõ đã được phân đến đây phục vụ cháu trai duy nhất của Tam trưởng lão, nếu bị hắn đuổi đi, tất không hoàn thành trách nhiệm được giao, nàng sẽ bị Lâm gia phạt rất khổ, nàng không muốn điều đó. “Má ui” Đan nhìn biểu cảm của nàng ta, trong lòng không khỏi khẽ kêu “thật thuần, thật dễ thương”. Hắn bế nàng lên rồi đặt nàng ngồi hai bắp đùi bản thân, hắn nói - Nào có, nào có

Lau đi ít nước mắt đang lan trên má nàng, hắn chuyển giọng khẽ lại

- Ta chỉ là đang phải luyện một môn “võ công” thượng thừa mà không thể để ai biết được nên mới bảo muội như vậy, muội hiểu chứ?

- Võ công?

Ánh mắt long lanh xen lẫn biểu cảm khó hiểu, nàng hô lên thắc mắc hai chữ với hắn.

- Sịtttt

Đan đặt tay lên cái môi nhỏ xíu của nàng ta, hắn ra hiệu

- Đây là chuyện bí mật, bởi vậy ta mới không muốn muội làm phiền ta, hằng ngày chỉ cần đem đồ ăn đến là được.

Thấy ánh mắt nàng còn suy nghĩ nhiều thứ, nhiều lo lắng, hắn lại nói

- Ta không có bỏ muội, hễ ai có thắc mắc gì liền kêu đến gặp ta là được, còn nếu họ có chèn ép gì muội, muội cũng đến nói với ta, ta chắc rằng sẽ để họ “im lặng mãi mãi”.

Hắn cười hiền hòa với nàng, cái câu này là để nàng ta thêm yên tâm mà nín khóc, thực hiện theo lời hắn.

Con nít thì dễ gạt, bởi vậy nên chăng mấy chốc suy nghĩ, nàng ta liền gật đầu tuân theo lời hắn.

- Ngoan lắm, sau này có lúc rãnh rỗi, ta liền kể chuyện cho muội nghe. Vút đầu nàng nhẹ nhàng, hắn hứa hẹn.

- Thiếu gia đừng lừa gạt ta nhé!

Tiểu Thúy nghe vậy liền vui vẻ trở lại, để chắc ăn nàng giơ ra ngón út để móc ngéo lập lời hứa.

- Hứa.

Đan đưa tay móc ngéo, tiếp đó liền để tiểu Thúy mang chén dĩa ra ngoài, khuất bóng khỏi căn phòng. Hắn đóng cửa lại mà không hề đốt nến, bên trong căn phòng đã là một màu tối so với ánh sánh le lói bên ngoài. - Ta nên chuẩn bị, sắp đến giờ!

Đan leo lên giường, bản thân ngồi chấp bằng tĩnh tọa trên đó, hắn nhanh chóng tìm về những ký ức xa xôi về tu luyện.

Tu Luyện bản nguyên bao gồm 4 đại cảnh giới chí cao.

Nhân cảnh

Cảnh này cũng chính là cảnh tạo căn cơ, nền tảng cho những cảnh giới sau đó. Tại cảnh này, tu luyện giả chính là bước đầu hình thành nên “Linh thể” để từ “Linh thể” tu luyện giả mới có khả năng hấp thụ pháp tắc, bước lên con đường thành “Thần”.

Tại cảnh này có tổng bước và cảnh giới lớn nhỏ, bao gồm:

Bước thứ nhất, gia cố thân thể, Luyện khí cảnh (cảnh giới).

Tu Luyện giả hấp thụ linh khí (một loại khí tự nhiên có sẵn trong “tiểu thế giới”) rồi chuyển hóa thành lượng lớn khí lực ẩn nấp bên trong cơ thể khiến cơ thể mạnh, khỏe và trâu bò hơn rất nhiều lần so với người thường.

Bước thứ hai, giải khai đan điền, tiến nhập Linh sư, Nhập Linh cảnh.

Tu luyện giả đạt đến giới hạn khí lực mà bản thân có thể chứa, lúc này, tùy vào thiên phú, đan điền chôn giấu trong cơ thể sẽ xuất hiện, mở được đan điền tu luyện giả liền trở thành Linh sư, đưa linh khí nhập đến đan điền hóa linh lực chứa đựng trong “nội thế giới” (thế giới của chính bản thân và cũng chỉ có chính bản thân thấy được), tu luyện giả liền có sức mạnh kinh khủng.

Bước thứ ba, hình thành linh thai tạo linh anh, Ngưng Linh cảnh, Linh hải cảnh, Hóa Anh cảnh, Tọa vị cảnh: Vương, Hoàng, Đế.

Tu luyện giả tụ linh lực trong “nội thế giới” để tạo thành một “linh thai” (cứ tựa như phôi thai khi sinh em bé), khi linh thai đủ lớn liền sẽ chuyển đổi thành “linh anh” (thành hình đứa bé trong bụng đầy đủ tứ chi). Xây dựng linh anh càng ngày càng chân thực liền là Tọa Vị cảnh.

Bước thứ tư, phá thân thể, nhập linh anh, hóa Thiên nhân, Thiên Nhân cảnh.

Tu Luyện giả có linh anh đã đầy đủ chân thật tức thành “Linh Thiên thể”, liền đưa Linh Thiên thể từ “nội thế giới” ra bên ngoài, sau đó phá bỏ thân thể thường nhân, đưa hồn nhập Linh thể hóa Thiên nhân.

Bước thứ năm, cảm ứng thiên địa, kết nối pháp tắc, Ngụy Thần cảnh.

Tu Luyện giả tại bước này, muốn tiến thêm cảnh giới tiếp theo liền không phải hấp thụ linh khí, mà là cảm ứng một pháp tắc tồn tại xung quanh tiểu thế giới, lúc này chỉ cần chạm đến một góc của nó, tức thành Ngụy Thần.

Bước thứ sáu, vượt kiếp định, phá không gian, tiến thăng “Thần giới”, Cửu Kiếp cảnh.

Ngụy Thần sau khi hoàn toàn kết nối được đến một cái pháp tắc cơ bản liền phải độ kiếp để thanh tẩy tất cả những thứ vốn thuộc về tiểu thế giới, chuẩn bị cho việc tiến thăng lên “Thần giới”. Cửu Kiếp cảnh, tương ứng cửu kiếp, mỗi hoàn thành một kiếp, cơ thể tu luyện giả liền một to lớn, dần trở thành người khổng lồ, bởi một vị “Thần” chân chính đó là thường nhân không thể so sánh. Độ xong cửu kiếp, không gian liền phá toái hiện ra một khe hở, chui vào khe hở, vượt qua những trở ngại trong đó, tiến thăng “Thần giới” liền được “Thần giới” chúc phúc trở thành “Chân Thần”, một thế giới mới lại được mở ra.

Kết thúc Nhân cảnh.

Thần cảnh

????

Qúa xa để nghĩ đến.

Tại đây những vị thần chỉ tu luyện hai thứ duy nhất: Nguyên lực (hấp thụ nguyên khí) và Pháp tắc.

Đẳng cấp cuối của “Thần” chính là chạm đến một góc của Đạo và Ý chí.

Kết thúc Thần cảnh.

Tiên cảnh

Thần hiểu ra một Đạo và một Ý chí liền là Tiên, phi thăng lên “Tiên giới”.

Tại Tiên cảnh, Tiên nhân cũng chỉ tu luyện hai thứ: Đạo và Ý chí.

Lúc này, đến tận cùng của Tiên cảnh, tu luyện giả có hai con đường để lựa chọn.

Con đường thứ nhất, tu luyện giả sẽ không đi tiếp mà dừng lại tại đây, an hưởng cuộc sống nhân sinh của bản thân, ngự trị trên cao nhất của chúng sinh vật, là tồn tại duy nhất trong đất trời để người người, kính ngưỡng.

Con đường thứ hai, “Trảm tình”. Tự thân xóa đi mọi mối liên hệ thân thuộc nhất như: Tông, Môn, người yêu, vợ, tình nhân, cha me, bằng hữu, đệ tử, thuộc hạ, con cháu,…Khiến bọn họ Chết, cho bọn họ Luân Hồi kiếp khác, còn riêng bản thân tu luyện giả liền tiến thăng đến “Thế giới Hắc Ám”, tiếp tục tu luyện.

Kết thúc Tiên cảnh.

Tịnh cảnh – Tịnh hóa bản thân, Tịnh hóa chúng sinh, Tịnh hóa Thiên Địa, biến mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

Tại Tịnh cảnh, tu luyện giả liền chỉ có 13 kiếp để sống, trải nghiệm nhân sinh và một “Tử kiếp” khiến tu luyện giả chắc chắn phải “Chết”, cái “Chết” này là hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, chứ không còn được Luân Hồi mà sống tại kiếp khác.

Tu luyện giả tiến đến Tịnh cảnh tìm đến cái “Chết” cũng không phải rãnh rỗi, họ đến đây chỉ để đổi lấy một cơ hội duy nhất có thể chạm vào “Hắn”. Chạm vào “Hắn” tất mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ngươi, mặc ngươi suy biến, không chạm vào “Hắn” ngươi chỉ có một con đường “tan biến”.

Đương nhiên, từ trước đến nay chưa ai chạm được đến “Hắn”, còn làm sao để chạm đến “hắn” thì bản thân tu luyện giả phải tự động não….

Bình Luận (0)
Comment