Đan!

Chương 52 - Cầu Thân?

p/s: bù chường hôm 30//4, vậy là Tác còn nợ 1/5

Đêm đến, Lâm gia.

Tại căn phòng cũ kĩ, nhỏ xíu và đơn sơ của Đan.

- Thiếu gia, đừng mà thiếu gia, người, người đừng làm vậy.

- Tiểu Thúy à, cho ta, cho ta làm một chút thôi, bảo đảm là cực kì sướng.

- Đừng, đừng mà…

Tiếng nói thanh thúy có chút van xin không ngừng kêu lên.

- He he he….

Giọng cười cực kì đê hèn của nam tử cũng lan ra.

- Hí…hi hi..ha ha ha…hô hô

- Sướng không?

- Hi hí thiếu…ha ha gia…tha ho tha hi tiểu Thúy hi hi ha…

Ngồi trên ghế, vừa cố gắng kêu lên, tiểu Thúy vừa không ngừng giãy giũa đổi chân nhỏ bé hòng thoát ra khỏi bàn tay Đan đang cầm một cọng lông vũ lướt lên, lướt xuống lòng bàn chân nàng.

Hắn làm vậy khiến tiểu Thúy nhột đến cười ra cả nước mắt.

- Đổi chân nhé.

Đan cười cười, bỏ chân trái nàng ta xuống, rồi cầm chân phải nàng lên mà dùng lông vũ vuốt.

- Ha ha ha hi ho hi….

- Ha ha thiếu…hi ho thiếu….

- Ho ho gia…

- Hu hu hu…

Tiểu Thúy cười, cười, cười và cười cho đến khi quần nàng ướt nhẹp, nàng mới bật khóc thành tiếng.

- Ách.

Đan thấy thế liền trố hai con mắt ngây ra, đôi tay hắn cũng bất giác ngừng lại hành động.

Tiểu Thúy bị hắn làm cười đến nỗi tè cả ra quần.

- Ô ô hu hu, tại thiếu gia là tại thiếu gia ô ô...

Hai tay bưng mặt vừa đỏ bừng vì xấu hổ, vừa khóc vì oan ức do Đan chọc ghẹo, tiểu Thúy nhanh chóng nhảy xuống ghế mà chạy ra khỏi cửa phòng, quay về nơi ở vốn có của nàng, “Ghét thiếu gia”

Nàng tự nhẩm lòng như vậy.

Đan lắc đầu, đứng dậy phủi tay tắt những ngọn nến rồi rời khỏi căn phòng đen tối, hiện tại hắn đã đến lúc phải giải quyết.

Sự việc làm tiểu Thúy cười đến khiến nước trên nước dưới cùng ra là do hắn nghĩ kế, nguyên nhân là vì nàng ta quá bám dai, thấy hắn tốt liền cứ nằng nặc, đuổi mãi không về làm chậm trễ thời gian đánh nhau của hắn, thế là hắn đành làm nên chuyện đó, có trách cũng không thể trách hắn.

Lâm gia đêm nay có lệnh cấm rằng tất cả mọi người đều phải đi ngủ sớm cho nên rất vắng vẻ, những con đường thường ngày qua lại nhiều người nay chỉ còn những ngọn đuốc le lói soi sáng trong một phạm vi nhất định. Đan từng bước đi qua.

Phần giữa, nơi luyện tập của Lâm gia.

Ánh đuốc sáng trưng dựng khắp khu giữa khiến cho sự vật đều được nhìn rõ, nơi này hiện tại tụ tập khá là nhiều người và chia làm ba phe đứng ở ba bên độc lập.

Phe thứ nhất là tập hợp gồm 8 người bao gồm Đại trưởng lão Thiệu gia, Lâm gia, Vũ gia, Tứ trưởng lão, Nhị trưởng lão, Gia chủ Thiệu gia, Lâm Viêm, Lâm Bằng, con trai Đại trưởng lão Lâm gia. Đây rõ là phe sống chết với Đan.

Phe thứ hai là tập hợp gồm 6 người bao gồm Gia chủ, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão Lâm gia, Lâm Vĩnh Phúc, Lâm Thái, Lâm Bình. Tuy không chính xác lắm nhưng đây có thể gọi là phe đồng minh với Đan.

Phe thứ ba là tập hợp hai tên tiểu quỷ bị trói lại với nhau mà không ngừng kêu gào, sợ hãi Lâm Bất Bình và Lâm Bất Thường. Đây là phe chờ chết.

- Cha cứu con.

- Ông nội cứu cháu, ông nội.

- Im cái miệng lại, nếu mà còn kêu gào nữa ta liền cho một tát về trời.

Hai anh em Bình Thường kêu gào đã khá lâu, trừ người thân thì ai cũng nhức đầu, lúc này là Vũ Nham lên tiếng dọa dẫm, làm vậy mới khiến bọn hắn ấm ức im miệng, dù sợ cũng không dám thốt thành lời.

Tiếp đến nơi đây cũng chỉ im lặng chờ đợi, bọn họ không có gì để nói cả.

Phe thứ ba phế nhất không nói.

Phe thứ nhất thì đã lên kế hoạch sẵn, giờ chỉ còn cần Đan xuất hiện liền làm nên một trận chiến.

Phe thứ hai dù có thấy bên phe thứ nhất toàn là kẻ mạnh, cao tầng nồng cốt của Vũ gia, Thiệu gia, họ cũng không thể nói gì, cho phép mời người trợ giúp là do Đan đưa ra, hiện giờ người ta đến chỉ là hợp lệ, họ đứng nơi đây chỉ là để theo dõi trận chiến. Tuy vậy họ điều có suy tư riêng, nhất là gia chủ Lâm gia, hắn rất là nghi hoặc cái vấn đề vì sao Đại trưởng lão lại mời về được bốn tên Thiệu gia mạnh mẽ như vậy, dường như có điều gì đó mờ ám ở trong đó. - Các ngươi đã đến đầy đủ rồi sao?

Một giọng nói lộ vẻ hứng thú truyền đến, Đan từ phần nội bước ra, tiến thằng về gần vị trí ba phe, tạo thành một phe thứ tư đầy độc lập.

- Đêm nay, ngươi hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, tiểu tạp chủng.

Lâm Bằng vẫn là người không thể kìm nén cảm xúc bản thân mà dữ tợn kêu lên về hướng Đan.

- Lâm An Tường, tất cả đều đã như quyền lựa chọn thứ 3 mà ngươi đưa ra, bây giờ chúng ta chiến được rồi chứ?

Đại trưởng lão tiếp nối con trai lên tiếng, hắn muốn giết An Tường càng nhanh càng tốt. Mặc lão nói gì Đan liền không chú ý mà liếc qua từng khuôn mặt bên phe Đại trưởng lão, thấy rõ ràng từng cái thực lực hắn liền gật đầu tựa hài lòng. - Các ngươi có thể tiến đến, ta phụng bồi.

Đứng nơi đó, đặt hai tay sau lưng một các đầy phong phạm, Đan chỉ bình đạm nói. “Gió lúc này thổi hiu hiu, quả thật là thích hợp giết người” Cảm nhận gió thổi trên phiu phiu lên quần áo, lên da mặt, hắn nghĩ đùa. - Các vị, chúng ta lên.

Nghe vậy, Đại trưởng lão liền vội nói với mọi người thuộc phe mình, bản thân hắn cũng chuẩn bị bước ra một bước mà tạo thành trận hình như đã bàn trước, bất quá ngay lúc này chợt có giọng nói trầm trầm vang lên - Ngươi đúng là Lâm An Tường?

Câu hỏi này có vẻ nhạt nhẽo nhưng lại xuất phát từ Thiệu Vân, gia chủ Lâm gia.

Đan cảm thấy hơi giật khóe miệng, kẻ này đã biết rồi vì sao lại còn hỏi, nhưng vẫn trả lời

- Đúng là ta, có gì không, nếu không thì ra tay đi, đêm hôm ta còn cần phải ngủ nghỉ để ngày mai đi đến Thiệu gia vòng vài vòng.

Lời này khiến mọi người thoáng kinh ngạc, Thiệu Vĩnh lên tiếng

- Thiệu gia chúng ta đều ở đây, ngươi không cần phải đi xa, có vòng cũng vòng quanh chúng ta là được.

Thiệu Vân trong ánh mắt của nhiều người, hắn cứ thế quan sát Đan rồi không ngừng nói ngay lúc này.

- Tốt, 15 tuổi là Luyện khí tầng 12, thiên phú quả thật kinh người. Bề ngoài xem như cũng anh tuấn, khí độ bình tĩnh, thong dong, anh dũng, không sợ kẻ nào là có thừa. - Tốt, rất tốt.

“Thôi xong, chuyến này ta nát cúc hoa”

Đan bỗng cảm thấy ớn lạnh bản thân, kì thật thì hắn cũng rõ, trung niên này chắc là đang chấm điểm để làm gì đó khác như là gã cháu, gã con gái liên thông với hắn, chứ không phải chính bản thân trung niên gã cho hắn.

Mọi người trừ bốn người Thiệu gia đã có bàn sẵn từ trước đều hiện vẻ kinh nghi, nhất là bên phía Đại trưởng lão Lâm gia, lão không hiểu tên Thiệu Vân này dỡ chứng gì. - Hửm, các ngươi là người Thiệu gia vậy thì sao đến tìm ta sớm vậy, ta không phải là chỉ định ngày mai ta mới đến Thiệu gia, các ngươi không lẽ kìm lòng không được nên đến tìm ta?

Dẹp Thiệu Vân qua một bên, Đan đối mặt với ba người già lão đứng gần sau Thiệu Vân mà nói, nó lập tức khiến ba người khó coi cực kì.

- Ngươi có muốn làm con rễ của ta?

Thiệu Vân chợt lên tiếng xen ngang bằng một câu hỏi đầy sức hút chí mạng đối với nam nhân bình thường trong trấn,gia chủ Thiệu gia muốn nhận con rễ, quả thật là chuyện oanh động. - Thiệu Vân, ngươi làm như vậy là có ý gì, không phải chúng ta đã có thỏa thuận từ trước?

Cảm giác tình hình không ổn, Đại trưởng lão Lâm gia lập tức kêu kinh, làm con rễ? Chuyện quái nào?

“Á đù, vậy rốt cuộc đêm nay là chém giết nhau hay cấu thành nên hôn ước?”

Ngơ ngác một cái, Đan vẫn đứng với tư thế đầy phong phạm cười nhẹ nói

- Ý ngươi là bảo ta cưới Thiệu Ngọc Lan?

- Ngươi đồng ý chứ?

Không quan tâm Đại trưởng lão Lâm gia một bên, Thiệu Vân gật đầu.

Bốn người Thiệu gia đã bàn từ trước, đối Lâm An Tường dù gì cũng là một tên thiếu niên thiên tài mạnh mẽ với bí pháp “cách không đả vật”, bí mật bọn hắn có thể từ từ moi bằng tình cảm khi An Tường chấp nhận làm con rễ, thế thì đỡ phải tổn thương đến nhau, còn nếu như An Tường không muốn thì chỉ đành làm một trận vì thỏa thuận với Đại trưởng lão Lâm gia. - Thừa nhận rằng con gái ngươi rất đẹp, ta nghĩ nếu như nàng là một Luyện khí tầng 12 thì có lẽ ta đã mang nàng đi du ngoạn một thời gian, nhưng mà ta rất tiếc.

Đan từ chối, nhưng bên trong lòng hắn lại thiếc nghĩ “có một người đẹp sưởi ấm những đêm lạnh giá bên ngoài cũng được mà, chết mẹ, biết vậy nhận lời, ta thật ngu ngốc”. - Vậy là ngươi từ chối chuyện này?

Khí tràn một đỉnh cao của Luyện khí giả tung ra, Thiệu Vân đôi mắt sắc bén đầy âm lãnh, An Tường nếu đã từ chối thì phải chết, hắn sẽ phải chết sau khi họ tra tấn ra được bí mật.

Không chịu ảnh hưởng một chút gì, Đan chưa vội trả lời nghi vấn của Thiệu Vân, hắn quay qua bên phe Lâm gia chủ

- Gia chủ giúp ta mang hai tên chó con đó ra xa, lát nữa đao kiếm không có mắt dễ gây thương tích.

Sau đó hắn mới quay lại hướng chính diện, đối mặt những người sẽ là kẻ địch đêm nay bằng một đôi mắt yêu dị dưới những ngọn đuốc, đôi mắt như mang lại bóng đêm vĩnh hằng bao trùm nơi đầy cùng với mùi máu tanh thoang thoảng lượn lờ trong không khí khiến ai cũng phải thất sắc. - Các ngươi không cần nhiều lời, đêm nay đã đến đây thì phải có kẻ sống đi ra, nói lắm thế thì có tác dụng gì, đánh đi.

GRÀOOO…OO...

Bình Luận (0)
Comment