Đan!

Chương 53 - Tàn Độc.

GRÀOOO…OO...

Lời Đan vừa hạ xuống cũng chính là lúc một con quái vật khổng lồ không thể tra rõ hình thù xuất hiện đằng sau lưng hắn, nó rống lên một tiếng kinh thiên vang vọng mãi trong đầu óc mọi người rồi tóm lấy họ, nuốt chửng họ vào bên trong mà không ai kịp phản ứng hay cử động, có lẽ là họ đã quá sợ hãi trước tình cảnh này nên cứ ngơ ngác như một khúc gỗ để mặc con quái vật xâu xé.

Hoa mắt, chóng mặt, mọi hình ảnh hiện hữu nơi phần giữa Lâm gia dần trở nên lu mờ, biến mất, họ như bị mù cả về xúc giác lẫn thị giác khi bị con quái vật nuốt vào. Hiện tượng này cứ thế kéo dài vài giây, họ rốt cuộc mới một lần nữa có lại nhận thức, thế nhưng khung cảnh bây giờ nào còn phải ở khu luyện tập của Lâm gia?

Mùi hôi thối của xác người, mùi tanh tưởi của máu huyết nồng nặc hòa quyện vào không khí tràn ngập khắp nơi.

- Oẹ…oẹ…

- Oẹ...khụ khụ…

Hít vào một hơi, không ai là không nôn mửa ngay tại chỗ để rồi họ mới nhận ra rằng, nơi bản thân đang đứng không phải mặt đất.

Huyết hải dâng cao, sắc đỏ ngập trời, cơ thể mọi người đang dần bị chìm xuống, chìm xuống trong nổi sợ hãi tột độ, ý thức đã không còn thể suy nghĩ được gì bởi nơi đây quá đáng sợ, cực kì đáng sợ, tâm trí bọn hắn không thể chịu nổi dù chỉ một giây.

Họ chỉ còn có thể trơ mắt dại nhìn xung quanh thêm một lần cuối.

Thây đắp thành tường, xác chất thành đống, thi thể dựng thành núi, nơi đâu cũng chỉ là thân ảnh người chết, một chỗ trống cũng không có.

Tại trên kia, trên ngọn núi được xây bằng thịt người cao nhất, một bóng dáng thân ảnh mập mờ, hư ảo đang nhìn bọn họ.

Hoa mắt, chóng mặt, mọi hình ảnh hiện hữu về nơi khủng khiếp này dần trở lên lu mờ, biến mất, họ quay trở về khu giữa Lâm gia như lúc trước để rồi nhìn thấy trước mặt đó không xa, Đan vẫn đứng bất động mà dùng ánh mắt cực kì lạnh lẽo nhìn họ. “Thế”, một loại sức mạnh kì bí tồn tại trong thế giới dưới dạng ảo cảnh bắt buộc (tức là dù tâm trí có kiên định đến mấy đều bị kéo vào, muốn không bị ảnh hưởng chỉ có thể nhờ thiết bị hỗ trợ hoặc người có tu vi cao hơn nhiều lần kẻ thi triển giúp tỉnh ngộ, tuy nhiên vẫn có một số trường hợp đặc biệt khi kẻ thi triển là quái vật, ví dụ như Đan, nếu là vậy thì không ai có thể giúp người tỉnh ngộ, họ chỉ có thể dựa vào bảng thân). Thế được hình thành bởi chính con đường cảm ngộ cũng như những hình ảnh từng trải của tu luyện giả.

Đan với năng lực của Luyện khí giả, hắn chỉ có thể khiến người khác rơi vào ảo cảnh vài giây, làm họ mấy hết ý chí chiến đấu, thêm vào đó là sự sợ hãi lan tràn trí óc. Đan không thể giết người bằng cách này khi tu vi còn quá yếu và bị ràng buộc, thành Linh sư sẽ là một cột mốc giúp hắn lấy lại một ít năng lực quỷ dị.

Việc tu luyện ra “Thế” không hề đơn giản, việc thi triển ra nó từ vô hình hóa thành hữu hình nhằm tiêu diệt kẻ địch lại càng khó hơn, vì nó đòi hỏi yếu tố cơ bản là bản thân tu luyện giả phải được tự nhiên thừa nhận. Đan, thiên nhiên sợ hãi hắn, không dám thừa nhận hắn, nhưng chính hắn ép thiên nhiên thừa nhận, phục tùng. Và, “Thế” của một tu luyện giả đỉnh cao không chỉ có một loại. - Các ngươi đã sẵn sàng chết chưa?

Nhìn đám người bao gồm cảnh địch lẫn đồng minh đang mềm nhũng như mất hồn ngồi trên đất không chút cử động, Đan từng bước nhẹ đi đến với câu hỏi tựa quỷ ngục lôi kéo mạng người, không ai có thể từ chối.

Hơi thở yếu ớt, đứt quảng vì sợ hãi, tay chân run rẩy không chút lực dù chỉ nhúc nhích một ngón tay, bên phe Đại trưởng lão chỉ có thể nhìn, nhìn và nhìn trong sự bất lực khủng hoảng.

Thế là một loại sức mạnh đánh thẳng vào linh hồn và ý thức, nó khiến người ta trở nên vô dụng dù cho bản thân có sức mạnh tuyệt luân.

- Đại trưởng lão, ngươi lại trực tiếp hại nhiều người rồi.

Ngồi chổm xuống đất, Đan cười cười mà vuốt ve đầu bạc của Đại trưởng lão Lâm gia như yêu thương một đứa trẻ nhỏ.

- Ngươi muốn xem phim không?

Nói đến một câu, Đan ghé tai sát vào môi Đại trưởng lão nhằm nghe rõ những âm thanh dù nhỏ nhất, thế nhưng thứ đáp lại tai hắn chỉ là tiếng hơi thở càng lúc càng dồn dập như người bị trúng tà hay ăn xuân phải dược.

Dù vậy, hắn lại tự thoại

- Sao, ngươi muốn xem hả? Được, ta sẽ cho ngươi xem.

Mỉm cười đầy vẻ vui mừng, Đan lập tức hí hứng chạy đến chỗ hai anh em Bình Thường nằm gục kế bên phe đồng minh, hắn tóm lấy hai đứa rồi xách lại chỗ phe Đại trưởng lão. - Phim này kể về một cuộc tình tay ba, hai đứa cháu yêu quý của ngươi chắn chắn là diễn viên chính.

Đan vừa nói vừa mở trói cho anh em Bình Thường, hắn dựng hai người ngồi đối diện nhau theo hình thể L đối diện nhau ngay trước mắt phe Đại trưởng lão.

Mặc dù rất sợ hãi, muốn giãy giụa hòng thoát đi khỏi ma chưởng ác quỷ mà chạy thật nhanh nhưng cơ thể của anh em Bình Thường đều không thể cử, bọn hắn nhiều lắm thì chỉ chỉ động tay, chân nhúc nhích được một ít là cùng.

Xem ra tác dụng “Thế” của Đan đang dần mất hiệu lực, mọi người sẽ sớm cử động lại được.

- Bộ phim bắt đầu như thế nào thì không ai rõ, nhưng kết thúc thì ta biết, nó chính là đoạn hai anh em thân thích vì tình mà chém giết nhau.

Đan đưa vào lòng bàn tay của Bất Bình thanh kiếm của Đại trưởng lão đã chuẩn bị sẵn để giết Đan đêm nay, hắn lại đưa vào tay Bất Thường một thanh kiếm khác của Vũ Nham mang theo. - Ngươi vì sao dám cả gan dành con heo nái của ta, thật to gan.

Đan ngồi kế cạnh Bất Bình, tay hắn cầm tay Bất Bình để giúp điều khiển hành động giơ kiếm lên chỉ về phía trước, hắn đồng thời cũng gào lên giận dữ như kẻ lồng tiếng. - Chó má, ngươi mới là kẻ cướp con heo nái của ta, đồ khốn nạn.

Hắn chạy vội qua bên Bất Thường, động cũng tựa bên Bất Bình mà đau thương kêu la.

- Vậy thì chết đi.

Hắn lại vòng qua Bất Bình, tay giơ kiếm chém về phía Bất Thường một cách nhẹ nhàng, chậm rãi như muốn người theo dõi phải nhìn ra từng hành động rõ ràng nhất.

Khoảng cách hai bên quá gần, giơ kiếm thẳng ra là đã đủ để kiếm xuyên qua thân thể kẻ đối diện, Bất Thường không thể cử động, Đan lại điều khiển rất điêu luyện nên chẳng mấy chốc, kiếm của Bất Bình đã gặt xuống tai trái của Bất Thường, máu chảy ra khá nhiều. - Là huynh đệ ruột thịt với nhau mà ngươi dám giết ta, vậy thì chết đi.

Đan lại chuyển qua cơ thể Bất Thường đang run lên bần bật vì đau đớn nhưng không thể thốt ra âm thanh, hắn đau thương, giận dữ kêu kinh, tay cầm tay chém ra một đường chậm rãi chặc xuống cánh tay phải của Bất Bình, máu phún ra như nước chảy. - Á a a a, chết đi.

Chuyển qua Bất Bình, Đan kêu đau, điều khiển tay trái Bất Bình cầm vũ khí chặc dứt một bên chân của Bất Thường, máu chảy lê láng.

- Ta liều mạng với ngươi.

Điểu khiển Bất Thường, Đan đâm vào bụng của Bất Bình sau đó xoay xoay thanh kiếm không ngừng, cứ như là muốn khoan thủng bụng của Bất Bình vậy.

Lúc này Bất Bình đau đớn đã chết đi, cơ thể ngã xuống đất nhưng Đan không tha, hắn vụt người lại, đỡ thân thể Bất Bình không chút sự sống lên, điều khiển đâm vào mắt của Bất Thường mà rống lên - Ta cũng liều mạng với ngươi.

Bất Thường chém xuống chân Bất Bình.

Bất Bình chém xuống tay Bất Thường, Bất Thường chết.

Bất Thường…

Bất Bình….

Đan cứ thế chuyển quả, chuyển lại, chặc này chặc nọ cho đến khi cả hai thân thể Bất Bình và Bất Thường đều bị ngũ mã phanh thây, thân thể nát bét, máu me khắp đất hắn mới dừng lại mà quay về phía Đại trưởng lão đang chảy ra từng giọt nước mắt già nua trên khuôn mặt, đôi mắt cực kì độc ác đầy hận thù nhìn Đan, tay chân đã cựa quậy được khoảng lớn, môi cắn chặc có thể thốt thành tiếng nhưng đè nén không kêu, có lẽ sắp khôi phục. - Phim kết thúc rồi, kết quả là hai huynh đệ chết dưới lưỡi kiếm của nhau, ngươi thấy thích chứ?

Đan lại một làn nữa vuốt ve đầu bạc trắng, hiền hòa nói với Đại trưởng lão. Hắn lúc này đúng thật là một tên Ác ma đầy kinh tởm.

- Ta liều mạng với ngươi tên súc sinh.

Rống lên đầy thù hận, Lâm Bằng mang theo đoản kiếm từ phía sau Đại trưởng lão hai bước chân bất ngờ vùng dậy, một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất mà hắn có thể xuất ra nhắm vào đầu Đan chém xuống, hắn quyết lấy mạng tên không bằng cầm thú này.

Đại trưởng lão và những người khác đều không có khả năng động hiện tại nhưng Lâm Bằng lại có thể, hắn thân là cha ruột hai anh em Bình Thường, tận mắt chứng kiến con mình ngã xuống khiến tim gan hắn đau đớn, đầu óc đầy lửa hận thù thiêu rụi tâm trí làm hắn vượt ngưỡng và thoát ra được lực lượng “Thế” của Đan đầu tiên.

Tình thế diễn biến bất ngờ, nhanh lẹ đến nổi khiến mọi người giật mình và cứ tin tưởng rằng Lâm An Tường chắc chắn sẽ rơi đầu vì không thể tránh kịp thì Đan lại chỉ bình tĩnh mà cười nhẹ một phát, tay phải hắn chợt co lại ngón giữa rồi búng vào không khí nhằm hướng cổ tay cầm kiếm của Lâm Bằng mà đến cực nhanh, nhanh hơn nhiều lần so với tốc độ chém kiếm của Lâm Bằng. “Bịch”

Cổ tay Lâm Bằng lập tức đau đớn, xương bàn tay bị lệch lạc ra khỏi khớp cánh tay buộc hắn không tự chủ được mà phải buông kiếm khi lưỡi kiếm đã rất gần cổ Đan, khoảng cách chỉ còn là 5cm.

Kiếm rơi trên vai, Đan chớp mắt dùng tay trái đảo kiếm từ đầu thành đuôi rồi trả lại nhát chém cho Lâm Bằng khi hắn đang còn đau đơn.

“Vụt”

“Phốc”

Máu phun ra như mưa từ cổ Lâm Bằng, đầu hắn thì bay ra phía sau, rơi xuống ngay trước mặt Vũ Nham đầy vẻ hoảng sợ.

Bình Luận (0)
Comment