Đan!

Chương 8 - Làm Quen.

Đôi nét về tầng thứ Luyện khí cảnh.

Luyện khí cảnh thực chất chính là việc tăng lên vừa cả sức chịu đựng và vừa cả về sức mạnh vật lý mà cơ thể phát ra, tuy nhiêu sức chịu đựng sẽ không mạnh bằng sức mạnh vật lý.

Luyện khí cảnh được chia thành tổng cộng 12 tầng và ba loại:

Loại thứ nhất dành cho những người có thể chất thuộc hàng từ Địa thể chất trở xuống: tầng 1, tổng khí lực từ linh khí chuyển qua (ko nói đến khí lực tự thân tu luyện giả sinh ra đã sở hữu) được tăng lên 50 cân, tầng 2, tổng khí lực được tăng lên 100 cân (tức là từ dưới 100 cân vẫn là luyện khí tầng 1), tầng 3 – tổng 150, tầng 4 - tổng 300, tầng 5 – tổng 400 cân, tầng 6 – tổng 500 cân, tầng 7 – tổng 700 cân, tầng 8 – tổng 850 cân, tầng 9 – tổng 1000 cân, tầng 10 - tổng 1300 cân, tầng 11 – tổng 1500 cân, tầng 12 – tổng 2000 cân (cực hạn là 3000 cân).

Loại thứ hai dành cho tu luyện giả thuộc Thiên thể chất: tầng 1 – tổng 100 cân, tầng 2 – tổng 200 ,tầng 3 – tổng 300 cân, tầng 4 - tổng 500, tầng 5 – tổng 700 cân, tầng 6 – tổng 900 cân, tầng 7 – tổng 1500 cân, tầng 8 – tổng 2000 cân, tầng 9 – tổng 2500 cân, tầng 10 - tổng 4000 cân, tầng 11 – tổng 5000 cân, tầng 12 – tổng 6000 cân (cực hạn là 9000 cân).

Loại thứ ba dành cho tu luyện giả có thân thể hoàn mỹ, không tạp chất: tầng 1 – tổng 100 cân, tầng 2 – tổng 200 ,tầng 3 – tổng 300 cân, tầng 4 - tổng 500, tầng 5 – tổng 700 cân, tầng 6 – tổng 900 cân, tầng 7 – tổng 1500 cân, tầng 8 – tổng 2000 cân, tầng 9 – tổng 2500 cân, tầng 10 - tổng 4000 cân, tầng 11 – tổng 6000 cân, tầng 12 – tổng 8000 cân (cực hạn là 1 vạn cân).

Tu luyện giả cảm ứng thực lực của nhau thông qua một loại khí tràng phát ra từ cơ thể tu luyện giả.

Ngoài ra, khí tràng còn được dùng để đè nén lên, dọa dẫm hay áp chế một kẻ yếu hơn bản thân tu luyện giả. …….

Sáng hôm sau, thức dậy trước thời gian quy định, hắn rửa mặt, vệ sinh cá nhân đầy đủ, tiếp đến hắn thi triển ra một thủ đoạn nhỏ ma rất ít người biết, đó là che dấu khí lực, cũng như áp chế khí tràng có thể phát ra xuống còn Luyện khí tầng 1.

Việc trong một đêm từ Luyện khí tầng 1 lên đến Luyện khí tầng 3 (dựa vào 12 tầng của thể hoàn mỹ thì như vậy, nhưng người khác nhìn vào, tu vi hắn lại khác) ở Ô Long trấn này thật sự quá kinh người, nếu để người biết thì chỉ có hai cái suy nghĩ: Khiếp sợ và rung động trước một thiên tài hoặc nghi hoặc vì sao có thể như vậy, chắc hẳn có đều mờ ám, báu vật chăng? Lòng tham lam nổi dậy, con người biến tính.

Hắn nên che giấu là tốt nhất, đợi đủ thực lực liền bạo phát.

Khởi động cơ thể (lắc tay, lắc chân, hít đất, ưỡn bụng, chạy tại chỗ,…), dùng xong bữa sáng tiểu Thúy mang đến, hắn rời khỏi phòng tiến về khu “Giữa”.

Khu “Giữa” nằm tại phần giữa trạch viện Lâm gia, nó chính là một cái sân rộng rãi to lớn với chu vi 150m x 100m, bên trong khu này ngoài đất trống chứa đầy những cột gỗ hình người đơn giản để binh lính hay tu luyện giả tự thân tập luyện thì còn có một khoảng trống nhỏ nằm tại trung tâm với bốn phía bị dây thừng giăng lại, tạo thành một cái giống như nơi dành để tí thí năng lực.

Hiện tại, nơi này đang tập trung khá nhiều người và chia thành hai bên, bên trái là một đoàn binh lính người thường có số lượng tròn 100, bên phải là một nhóm người 4 nam, 3 nữ chỉ toàn lứa tuổi thiếu niên, thanh niên.

Đan thấy vậy liền nhanh chóng bước bước về hương bên phải, nơi có hình bóng Lâm Tiết và anh em “Bình Thường”, ngoài ra còn có hình ánh của “nữ hiệp” tha cho hắn vì tội “nhìn trộm”. - Xin chào mọi người.

Đến nơi, bất chấp sắc mặt mọi người nhìn hắn ra sao, hắn cười vui chào hỏi từng người.

- Lâm Tiết ca.

- Bình Thường ca.

- Vị đại ca đẹp trai (người thứ thiếu niên thứ ba)

- Ba vị tỷ tỷ xinh đẹp.

Lâm Tiết nhìn Đan khẽ lắc đầu, anh em “Bình Thường” cười nham nhở, thiếu niên khá tuấn tú kia thì chỉ lạnh lùng như “một thanh niên nghiêm túc”, ba vị tỷ muội bên kia thì có chút kì quặc nhìn hắn, hai thiếu nữ xinh xắn trong đó xì xào to nhỏ vài chuyện. - Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, không biết tỷ tên gì?

Đan nhìn nữ tử 18 tuổi đợt trước bắt hắn hỏi

Nữ tử nhìn Đan liền mỉm cười nhẹ

- Gia Thảo là tên ta, nào lại đây để ta giới thiệu.

Nàng quay về phía hai nữ tử khác rồi giới thiệu cho Đan từng người.

- Đây là Nhu Yến, con của tứ thúc (anh hay em của cha mẹ đều gọi là thúc nhé), cháu của Nhị trưởng lão.

- Còn đây là Ngọc Linh, con của tam thúc, cháu Đại trưởng lão.

Đan mỉm cười tựa thân thiện nhìn hai người

- Hân hạnh được biết đến các vị tỷ tỷ xinh đẹp.

Nhìn sơ trong Lâm gia, hắn bối phận nhỏ nhất, bởi vậy gặp ai cũng phải kêu một tiếng ca, tỷ cho bớt đi ít chuyện phiền phức, chứ lỡ người này, người nọ kiếm chuyện với hắn, nói hắn không biết tôn ti trật tự, hắn khùng lên liền cho chết hết thì mệt. - Ngươi là cái tên chỉ biết suốt ngày bò lê, bò lết tron phòng, cháu trai của Tam trưởng lão?

Nhu Yến là thiếu nữ có bộ ngực to bự như hai quả dưa lê hơi nghi hoặc hỏi Đan, thiếu nữ thanh thuần khoảng 14 tuổi chỉ là đứng bên cạnh khép nép, không lên tiếng, chắc là sợ người không quen đi. - Chính là tiểu đệ.

Đan không thấy xấu hổ, nhục nhã mà còn tựa như người khác không biết đến việc hắn bị “ngu” vậy.

Hai nữ tử lớn tuổi thì khóe miệng giật giật, bọn họ không ngờ Đan còn tỏ thái độ như vậy, người này quái lạ, chắc không lẽ khùng thiệt. Riêng Ngọc Linh (thiếu nữ nhỏ tuổi) chợt bụm miệng lại cười nhỏ, trông đáng yêu vô cùng. - Thôi, ngươi quay về chỗ bên nam kia đi, Tam thúc khó tính lắm, nếu người đến mà thấy ngươi chưa xếp hàng liền bị phạt cho coi.

Gia Thảo nhắc nhở.

- Được, vậy tiểu đệ tạm cáo từ.

Đan quay về phía bên kia, hắn lại đến nam thiếu niên lạnh lùng kia

- Vị đại ca này, không biết nên xưng hô thế nào, chắc huynh cũng biết tiểu đệ đây vừa tỉnh không lâu nên muốn làm quen với mọi người ý mà.

Hắn cười cười đầy cái mở lòng với thiếu niên

- Cút.

Lạnh lùng phán ra một câu, thiếu niên làm Đan hơi chút giật mình.

- Ha ha, ngươi qua đó hỏi hắn làm gì, hắn bị bệnh tử kỉ nên không thích ngoại giao đâu.

Anh em Bình Thườn cười to tựa nói Đan lại tựa chọc tức thiếu niên lạnh lùng này. Ngay lập tức thiếu niên liếc đôi mắt âm lãnh về hai người họ. Anh em Bình Thường liền khó chịu - Nhìn cái quần, giỏi ra tay đôi, mẹ, so với anh trai của ngươi, ngươi chả khác nào phế vật.

Người anh ra tiếng khinh bỉ. Thiếu niên xiếc chặc tay nhưng mà cũng đến vậy, hắn không dám lên vì bản thân chỉ là Luyện khí tầng 4.

- Chả trách nào mẹ ngươi tự vẫn chết, nhục quá mà.

Người em cũng bỏ thêm một câu khiến thiếu niên đang cố nhẫn nhịn bất chợt nổi khùng, đây là nỗi đau của hắn, không ai được chạm.

- Con mẹ ngươi!

Hét lên một tiếng, thiếu niên bất chấp thực lực chênh lệch mà lao đến hai anh em Bình Thường.

- Dừng tay

Thiếu niên chỉ vừa chạy ra một bước, lập tức từ phương xa một giọng quát đầy uy lực truyền đến, khí tràng của Luyện khí tầng 10 cũng được kéo ra, trấn áp tất cả các hành động.

Mọi người đứng nơi đây, thân thể liền như bị đá đè, cơ thể di chuyển khó khăn cực kì, họ thoáng chốc quay đầu nhìn về hướng người phát ra âm thanh.

Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một thân ảnh nam tử tuổi chừng 35, có cơ thể cao to tràn đầy vẻ quen thuộc (trừ Đan), người này chính là Lâm Vĩnh Phúc một cao tầng của Lâm gia với tu vi luyện khí tầng 10, hắn là một trong hai người con trai của Nhị trưởng lão, cha của Nhu Yến.

Tiến lại gần tám người, Vĩnh Phúc thu hồi khí tràng (cái này nó giống như là việc tạo nên ảo giác khiến ta như đang khiêng trên người một cái gì đó rất nặng, nặng bằng khí lực của người phát). - Tam thúc.

- Cha.

Lập tức bỏ mặt chuyện vừa rồi, tám người, bao gồm cả Đan đều nhanh chóng hành lễ.

- Ừm.

Khẽ gật đầu, Vĩnh Phúc nghiêm mặt nhìn anh em Bình Thường và thiếu niên lạnh lùng.

- Mỗi đứa chạy 100 vòng quanh sân nhanh lên.

Nam tử quát lên đầy thiết luật.

“Mẹ nó”

Anh em Bình Thường lập tức nhìn thiếu niên lạnh lùng đầy vẻ căm tức, họ không ý kiến cải gì về mức phạt, tại Lâm gia nếu đã phạm vào luật liền không cần lý do lý trấu, chỉ có chịu phạt.

Vẻ mặt khác nhau, ba người nhanh chóng rời đi mà chạy vòng vòng.

- Người xem bộ đã khỏe?

Vĩnh Phúc nhìn Đan nói

- Vâng, thưa tam thúc.

Đan “lễ phép” gật đầu.

- Khi nghe ngươi bình phục, chúng ta ai nấy cũng vui vẻ muốn đến thăm ngươi, nhưng khổ nỗi công việc Lâm gia hiện tại quá nhiều nên không có thời gian để đi, hi vọng ngươi không trách bọn ta vô tâm.

Vĩnh Phúc tựa có lỗi mà nhìn Đan.

Đan chỉ thản nhiên vui vẻ

- Không sao, các vị thúc thúc cứ việc lo chính sự, chuyện tình ta bình phục chỉ là chuyện mũi, không đáng để nhắc đến. - Hảo, là nam nhi phải nên như vậy.

Nghe được lời này cùng với biểu cảm của Đan, Vĩnh Phúc liền như gạt đi một vướng bận, vỗ vai Đan khen.

- Khoan khoan, Tứ thúc đừng vỗ nữa, ta đau.

Bị vỗ ba cái, Đan gương mặt khổ sáp nhanh chóng rời vị trí cũ mà né qua một bên, không cho nam tử đụn vào người.

Bình Luận (0)
Comment