Đan Đại Chí Tôn

Chương 397


Sau khi bọn hắn cẩn thận xác định rõ phương hướng liền nhanh chóng tới gần phía hẻm núi.

- Tìm được các ngươi rồi!
Một tên nam tử giống như ác viên hùng vĩ xông ra khỏi rừng rậm, hắn nhìn thấy Dạ An Nhiên thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, lập tức dùng sức nắm chặt chuôi trọng chùy to lớn trong tay, từng luồng lôi triều từ toàn thân tuôn ra vờn quanh trọng chùy, tràn ngập ra khí thế táo bạo.

Ngay sau đó, từng bóng người liên tục từ rừng rậm lao ra, sau khi nhìn tình huống trong hẻm núi thì đều tập trung vào Dạ An Nhiên.

- Đồ đều ở bên trong, muốn không? Qua cửa của ta đã!
Dạ An Nhiên đứng ở lối vào hẻm núi, đôi tay chưởng khống một chữ Binh cổ lão, tấm bia cổ đứng thẳng sau lưng tràn ngập khí tức cường thịnh mà hùng hồn.

- Linh văn loại phù chú trời sinh để phụ trợ, ngươi muốn đấu với chúng ta sao? Không biết tự lượng sức mình!
Nam tử cầm trọng chùy trong tay, cất bước phóng tới, đột ngột giận dữ nhảy lên, lôi triều tuôn ra, hội tụ trên trọng chùy.

Ầm ầm!
Trọng chùy phát sáng, nặng nề như núi, kéo lấy lôi triều chói mắt đánh thẳng đến Dạ An Nhiên.

Mặc dù là một nữa hài xinh đẹp, nhưng hắn không có bất kỳ ý tứ lưu tình gì cả.

Hắn muốn thú nguyên, hắn muốn Linh Bảo dưới mặt đất, hắn càng muốn hơn chính thánh huyết kia.

Bia cổ sau lưng Dạ An Nhiên chói sáng, năng lượng mãnh liệt trùng kích Dạ An Nhiên.

Rống!!
Binh tự phù trong tay Dạ An Nhiên cứ như phát ra tiếng gầm thét, cường quang sôi trào hóa thành chiến quyền chống đỡ với lôi chùy.


Bành!
Răng rắc!!
Lôi triều tán loạn, lôi chùy đánh rách tả tơi hai tay nam tử, đánh hắn bay ra ngoài.

Uy thế binh phù vẫn không hề không giảm, trọng quyền kéo lấy lực lượng kinh khủng, đánh vào trên thân nam tử.

Nam tử kêu thảm, huyết nhục toàn thân văng tung tóe, theo trọng chùy đánh hắn bay ra ngoài mười mấy mét nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng lên nổi.

- Kế tiếp? Hay là cùng lên.

Tay trái Dạ An Nhiên ngưng tụ Mộc Linh Phù, tay phải vẽ Khí tự phù, sẵn sàng trận địa.

- Trách không được phách lối như vậy, thì ra có gì đó quái lạ.

Một nữ tử lạnh lùng diễm lệ vung lên hai khối bạch cốt, sau đó lại đánh ra hai cỗ liệt diễm.

Rống!!
Hai khối bạch cốt hóa thành Liệt Diễm Mãnh Hổ lao thẳng tới chỗ Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên ra tay quả quyết, Khí tự phù xuất kích, trong chốc lát đã cướp đoạt không khí phạm vi trăm mét xung quanh.

Không khí đột nhiên biến mất, không gian xung quanh bị đè ép nặp nề, hình thành cuồng phong mạnh mẽ trong nháy mắt nuốt hết nữ tử cùng mãnh hổ.

Ngay sau đó Khí tự phù nổ tung, khí lãng kinh người làm cho Liệt Diễm Mãnh Hổ vỡ nát, cũng hất bay cả nữ tử.

Mộc tự phù trùng kích đại địa, dây leo cuồng liệt lao ra đâm xuyên qua nữ tử, đè ép đánh tới đại thụ phía trước.

Đám người quá sợ hãi.

Linh văn của nữ hài này rốt cuộc là gì?
Sao có thể thi triển linh phù đến trình độ như vậy.

Mà uy lực lại cực kỳ kinh người.

- Cùng tiến lên!
Đám người trở nên dữ tợn, kích phát linh văn, toàn bộ giết tới.

Dạ An Nhiên không hề lo sợ, nhanh chóng huy động Thiên Thư linh nguyên trùng kích linh lực toàn thân, lấy tốc độ nhanh hơn ngưng kết linh phù, giống như lưỡi kiếm sắc bén loạn kích về phía trước.

Một trận ác chiến kéo dài ngắn ngủi vài phút lại khiến cho hơn ngàn mét rừng rậm xung quanh san thành bình địa.

Bụi mù cuồn cuộn, đất đá bừa bộn.

Mười mấy người toàn bộ chật vật lui lại, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn nữ hài kia.


Cái này… phụ mẫu nó, đây là thực lực Linh Nguyên cảnh sơ kỳ sao?
Linh văn Phù chú có thể có thực lực cận chiến cường đại như vậy sao?
Hai tên quái thai này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu?
Mặc dù sắc mặt Dạ An Nhiên có chút tái nhợt do tiêu hao quá độ, nhưng nàng vẫn đứng yên ở phía trước hẻm núi.

- Lại đến?!
Dạ An Nhiên bổ sung một viên linh đan, lần nữa ngưng tụ ra Binh linh văn, giằng co với bọn hắn.

- Lại...!
Một tên tráng hán đang muốn gào thét, bỗng trong hẻm núi truyền ra tiếng rít gào khiếp người.

Đao Hoàng luyện xong năm viên linh quả từ trong Ngủ say thức tỉnh lại, nó triển khai hai cánh thịt rộng lớn, tập trung vào những người thí luyện ở phía ngoài.

- Lui!!
Bọn hắn cảnh giác lui lại, nhưng vừa mới tiến vào rừng rậm liền lập tức phóng xuất ra mênh mông năng lượng, đánh về phía không trung, hấp dẫn các cường giả đang lùng bắt ở các nơi lại.

Chỉ sau chốc lát, trên trăm tên cường giả tụ tập đến xung quanh.

Sau khi nhìn thấy Dạ An Nhiên, mắt bọn hắn đều lộ ra tinh quang, lùng bắt ba giờ, rốt cuộc cũng tìm được.

- Đem thú nguyên Thanh Bằng và bảo bối phát hiện được trong dung nham dưới mặt đất, còn có tất cả mọi thứ trên người các ngươi, toàn bộ ném ra, chúng ta có thể cam đoan không tổn hại đến ngươi.

- Ba người các ngươi không gánh nổi nhiều bảo bối như vậy.

Người gặp được đều có phần, phân chia đi.

- Chúng ta không muốn giết, chỉ cần bảo bối.

Nếu không, chờ người của thánh địa đến cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi.


Bọn hắn kích động, tham lam nhìn chằm chằm hẻm núi, cũng cảnh giác những người thí luyện khác.

- Thánh huyết đã bị ta dùng.

Bảo bối dưới mặt đất thì đang dùng.

Thú nguyên, mơ đi!
Đôi mắt sáng tỏ của Dạ An Nhiên lóe ra sát ý.

- Tiểu nha đầu, ngươi không thấy rõ tình thế sao? Một khi những người chúng ta đây nhào tới, các ngươi đều phải chết!
Một tên nam tử hùng tráng hừ lạnh, hận không thể xông lên đầu tiên, nhưng lại kiêng kị con Xà Yêu đáng sợ kia.

- Muốn đồ của ta, để mạng lại mà đổi.

Có gan thì cứ việc lên, không có can đảm...!thì biến!
Tính cách Dạ An Nhiên rất giống phụ thân Dạ Thiên Lan của nàng, thời điểm nên nhẫn nhịn thì biết nhẫn nhịn, thời điểm nên cường thế tuyệt đối không thể yếu thế.

Nhìn nàng xinh đẹp nhỏ yếu giống như tiểu thư nhà giàu, nhưng kiêu ngạo tận trong xương tuỷ thì không thể kém hơn nam hài tử.

- Tiểu nha đầu, không biết tốt xấu.

Cùng tiến lên, cướp được đồ chia đều.

Mấy tên nam tử chào hỏi đồng bạn bên cạnh, sau đó lập tức xông ra rừng rậm, đạp trên phế tích, nhào về phía hẻm núi..

Bình Luận (0)
Comment