Giản Đăng dời tầm mắt khỏi hoa văn trên biển hiệu của câu lạc bộ, cậu xuống xe đi vào cùng Hoắc Yến Hành.
Cậu cũng không rõ hiện giờ Đào Khả có biết câu lạc bộ này là thế lực của Bạch Lan Đức hay không, Giản Đăng nhớ lại nguyên tác, lúc này Đào Khả còn đang phát triển tuyến tình cảm với công hai công ba và lần đầu ngỏ lòng với Bạch Lan Đức, thế nên chuyện ở học viện không được viết đến nhiều.
Sau cuộc thi sinh tồn, Ferran nhìn trúng biểu hiện khi thi đấu của Đào Khả nên cậu ta được ông nhận làm học trò. Nhưng bây giờ Đào Khả lại bắt đầu kế hoạch nhảy lớp, vào phòng thí nghiệm sớm, chuyên tâm học tập, trông vẻ ngoài thì chẳng có quan hệ gì với ba anh công kia cả.
Giản Đăng sẽ không lúc nào cũng chú ý đến Đào Khả, cậu không có sở thích dò hỏi sinh hoạt cá nhân của người khác, nhưng dựa vào trình độ bình thường của công việc trợ lý phòng thí nghiệm, nếu Đào Khả có thể dành ra thời gian yêu đương với ba người kia sau khi học xong thì Giản Đăng thật sự bội phục cậu ta.
"Nhóc thủ khoa, bên này nè ~" Hồ Tiêu ở phía xa gọi Giản Đăng.
Trong lúc suy nghĩ, Giản Đăng bất giác đã đi đến cửa phòng riêng của câu lạc bộ.
Bên ngoài câu lạc bộ phô trương nhưng bên trong có đủ tiện nghi ăn uống giải trí, giá cả trên tầm trung, nếu một nhóm đến chơi thì việc mọi người chung tiền đặt một phòng riêng cao cấp cũng không phải gánh nặng của mỗi người.
Đây là cơ quan tình báo lớn nhất dưới tay Bạch Lan Đức, số người không quá đông, hơn nữa hạn chế về thân phận không nghiêm, quanh câu lạc bộ kiểu người nào cũng có.
Vốn dĩ người lớp bốn còn muốn đổi chỗ liên hoan, lính gác bọn họ cũng không sợ gì, nhưng nhóc thủ khoa là người bình thường, đã vậy còn lớn lên có dáng vẻ như thế, khó mà đảm bảo sẽ không bị ai để mắt đến.
"Chúng ta có thể cùng đi đón anh ấy mà." Đúng lúc đó Đào Khả kiến nghị: "Tuy em là dẫn đường nhưng cũng có thể cùng lính gác các anh bảo vệ anh ấy á ~"
Cậu ta nói xong, lúc này mọi người mới nhớ đến nhan sắc và thân phận dẫn đường cấp S không hề tầm thường quý hơn người bình thường nhiều của Đào Khả, họ bối rối một hồi rồi vẫn quyết định chọn ở đây.
Cũng may sau khi chia sẻ địa điểm cho Giản Đăng thì cậu cũng không phản đối, chỉ nói là sẽ dẫn theo một người.
Hồ Tiêu hiểu rõ người cậu dẫn theo là ai, nghe vậy thì càng thêm yên tâm, có anh trai của Giản Đăng đi theo, đoán chừng yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến gần cậu.
Tuy nói vậy, mọi người vẫn muốn để vài người ra cửa đón Giản Đăng, kết quả không biết ai dẫn đầu muốn làm nóng bầu không khí, vừa đến đã bắt đầu uống rượu.
Khi Giản Đăng đến, người trong phòng riêng ít hay nhiều gì cũng đã uống vài ly, ngay cả Hồ Tiêu cũng chỉ còn miễn cưỡng nhớ đến chuyện ra cửa đón cậu.
"Nhóc thủ khoa em đừng để ý, có lẽ đây là lần đầu họ đến nơi như thế này, phấn khích quá đó mà."
Trước đó hầu hết lớp bốn chỉ tụ tập ở các quán ăn quanh trường, mức sống của mọi người cũng xấp xỉ ngang nhau, trước khi Đào Khả đề nghị thì đúng là không có ai nghĩ đến nơi này.
Giản Đăng đến sớm hơn thời gian đã hẹn vài phút, cậu nghe vậy thì lắc đầu bảo không sao, để Hồ Tiêu tự chơi.
Người trong phòng riêng chú ý thấy Giản Đăng vào thì lũ lượt chào hỏi cậu, có người đứng dậy nhường chỗ cho Giản Đăng, tinh mắt nhìn thấy Hoắc Yến Hành theo sau lưng cậu, nhịn không được trêu: "Nhóc thủ khoa, anh đẹp trai này là ai thế?"
Trừ Hồ tiêu ra thì đây là lần đầu lớp bốn gặp Hoắc Yến Hành, có lẽ vì không khí hiện giờ nên có vài người bạo gan lén nhìn anh.
"Đây là anh của em." Giản Đăng thấy thế thầm hài lòng gật đầu, quả nhiên mọi người sợ Hoắc Yến Hành là do quần áo trên người anh, sau này có cơ hội phải kiến nghị Hoắc Yến Hành đổi thêm vài phong cách mới được.
Hồ Tiêu là người duy nhất đã gặp Hoắc Yến Hành trong trang phục ngày thường ngồi im lặng cách đó mấy vị trí, bạn cùng lớp của hắn ta quá non, nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài chứ!
Nhưng Hồ Tiêu không ngờ anh trai của Giản Đăng lại có vóc người đẹp như vậy, Hồ Tiêu không khỏi cúi đầu tự nhìn mình, quyết định uống thêm vài ly rượu nữa.
Mọi người đều đã đến đủ, phục vụ lần lượt mang đồ ăn đã gọi vào.
"Nhóc thủ khoa này, mấy món này là best seller của họ, nghe nói ngon lắm."
"Nhóc thủ khoa ăn cái này đi, đồ ngọt chị gọi riêng cho em đó."
Giản Đăng bận rộn mà thành thạo nhận các món mà mọi người gắp cho, cái chén trước mặt cậu nháy mắt đã đầy ắp.
Đào Khả ngồi đối diện Giản Đăng dường như lần đầu thấy cảnh tượng thế này, cậu ta không khỏi ngây người nhìn Giản Đăng chằm chằm, mãi đến khi được người bên cạnh nhắc nhở: "Khả Khả, sao em không ăn đi?"
Men theo ánh mắt của cậu ta, người nọ nhìn theo rồi vỡ lẽ giải thích: "Không phải nhóc thủ khoa nhỏ hơn anh chị vài tuổi sao? Mọi người chăm sóc em ấy đã quen, hơn nữa ăn cơm trước khuôn mặt đó của nhóc thủ khoa, cảm giác bàn đồ ăn này thăng lên mấy cấp vậy, ăn uống cũng ngon hơn không ít!"
"Em đừng quan tâm đám đó, là họ lố quá thôi, cũng do lâu rồi không được gặp nhóc thủ khoa ấy mà."
Người nọ nói nhỏ, ý bảo Đào Khả mau ăn đi, Đào Khả nghe vậy mới động đũa, tiếp theo nghe được người nọ lẩm bẩm.
"Đưa đồ ngọt trước khi ăn cơm thì tính là gì? Nhóc thủ khoa thích nhất là ăn kẹo trong khi làm thí nghiệm mà họ không biết sao?"
Đào Khả: ......
Hóa ra cái túi sau lưng người nọ là quà tặng cho Giản Đăng? Đào Khả nhận ra nhãn hiệu trên túi là của một cửa hàng kẹo lâu đời, còn thắc mắc mọi người liên hoan mà còn mang quà đến làm gì, hóa ra là vậy.
"Được rồi, mọi người cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em." Giản Đăng bảo vệ chén của mình, ra hiệu mọi người đừng gắp nữa, lúc này mọi người mới tiếc nuối dừng lại.
Hoắc Yến Hành ngồi cạnh Giản Đăng yên lặng giúp cậu đặt đồ ngọt sang một bên, đây cũng là lần đầu anh thấy Giản Đăng ở chung với bạn cùng lớp, không ngờ lại là như thế này.
Nhưng trái với tưởng tượng, Hoắc Yến Hành lại cảm thấy chuyện này rất hiển nhiên, nếu Giản Đăng cùng lớp với anh thì Hoắc Yến Hành đoán có lẽ mình sẽ chỉ hơn những người này chứ không kém.
Dù sao thì chăm sóc Giản Đăng thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Tuy Giản Đăng thích dịch dinh dưỡng, nhưng khi đối mặt với đồ ăn cũng rất nghiêm túc, miếng này đến miếng khác, ăn chậm nhai kỹ, hai má phồng lên hệt như hamster vậy.
Đặc biệt là Giản Đăng sẽ không lãng phí đồ ăn đã gắp vào chén, cậu cũng không kén ăn, sẽ ăn hết, không hiểu sao mọi người đều có ảo giác đang nuôi con trai.
Hôm nay lại là một ngày ăn cơm thật ngoan.
Giản Đăng hoàn toàn không biết những điều này, cậu còn nghiêng đầu hỏi Hoắc Yến Hành: "Anh có muốn ăn một chút không? Dù họ có thấy cũng sẽ không nói gì đâu."
Hoắc Yến Hành lắc đầu, rót nước trái cây vào ly của Giản Đăng: "Trước khi đi anh đã dùng dịch dinh dưỡng rồi."
Giản Đăng nghe vậy thì nguýt anh một cái, không cho cậu ăn mà bản thân lại vui vẻ ăn một mình.
"... Tình huống đặc biệt cả thôi." Hoắc Yến Hành khẽ ho một tiếng: "Đồ ăn của câu lạc bộ này quá nồng với anh."
Vì giác quan của lính gác nhạy bén nên ngày thường họ chỉ ăn những món thanh đạm, không ăn những món có mùi quá nồng, lớp của Giản Đăng có một nửa là lính gác, lần này gọi đồ ăn hầu hết cũng là ít dầu muối, nhưng không ngờ với Hoắc Yến Hành thì vẫn chưa được.
Lúc trước Giản Đăng không biết điều này, ngày thường Hoắc Yến Hành đều mang cơm từ nhà ăn của Bạch Ưng về ăn, Giản Đăng không nếm ra hai bên có gì khác nhau, còn tưởng cũng không khác nhau mấy.
Biết thế cậu đã đề nghị đổi chỗ tụ tập rồi.
Nhìn ra suy nghĩ của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành tỏ ý mình không sao: "Anh là 'vệ sĩ của em', bây giờ là thời gian làm việc."
"Thế vệ sĩ còn quan tâm đối tượng bảo vệ ăn gì sao ạ?" Ánh mắt của Giản Đăng dừng lại trên chiếc bánh kem phô mai mà Hoắc Yến Hành lén lấy đi: "Bánh họ vừa cho em mà, anh lấy cái khác đi."
Hoắc Yến Hành tận mắt chứng kiến chiếc bánh kem này là do một lính gác đề cử cho Giản Đăng, anh không tình nguyện trả lại: "Hôm nay em đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi."
"Vệ sĩ không cần lo nhiều thế đâu." Giản Đăng lập tức múc một muỗng cho vào miệng, ưm... Ngon quá đi!
Hoắc Yến Hành: ......
Ăn được một nửa, mọi người cũng uống không ít rượu, phòng riêng rất lớn, một bên còn lại thông với phòng giải trí, khi Đào Khả đi đến trước mặt Giản Đăng thì người lớp bốn đã đi chơi rồi.
"Đàn anh Giản." Đào Khả nâng hai ly nước trái cây lên: "Cảm ơn anh đã cho em cơ hội có thể vào phòng thí nghiệm học tập."
Thấy là nước trái cây, Giản Đăng cũng không tiện từ chối, cậu thuận tay nhận lấy: "Chủ yếu dựa vào năng lực của cậu thôi, tôi cũng chẳng làm gì."
Nếu thành tích của Đào Khả không được thì cậu cũng sẽ không để cậu ta vào phòng thí nghiệm.
Nghe được những lời này, Đào Khả mỉm cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: "Dù nói thế nào thì những gì em có được bây giờ đều nhờ đàn anh Giản."
Dứt lời Đào Khả trực tiếp uống cạn ly nước trái cây trong tay mình: "Không nói nữa, nghe nói trò chơi trong phòng giải trí của câu lạc bộ này không có trên thị trường, em đi chơi trước, nếu đàn anh Giản cảm thấy hứng thú thì có thể chơi cùng em á ~"
Giản Đăng không có hứng thú với trò chơi, sau khi từ chối, Đào Khả rời đi mà không thuyết phục thêm.
Đào Khả đi rồi, Hoắc Yến Hành lấy ly nước trái cây trong tay Giản Đăng đặt sang một bên.
Nước trái cây là nước trái cây bình thường, không có vấn đề gì nhưng Hoắc Yến Hành không muốn Giản Đăng uống đồ uống Đào Khả đưa.
Đối với việc này Giản Đăng chọn nghe lời Hoắc Yến Hành, cậu không ngờ lòng chiếm hữu của Hoắc Yến Hành với Đào Khả lại mạnh như vậy, ngay cả đồ cậu ta đưa cũng không tha.
"Bé thủ khoa à ~"
Đúng lúc này có một dẫn đường lại gần, trong tay còn cầm theo túi quà: "Xem quà chị tặng em này!"
"Cảm ơn chị." Giản Đăng nhận lấy túi quà: "Chị có muốn ngồi xuống đằng kia nghỉ ngơi một chút không?"
Người trước mặt rõ ràng đã uống say, cơ thể lảo đảo đi không vững, Giản Đăng còn thấy chị đi giày cao gót, cậu nhìn mà lo cho cổ chân của chị.
"Không sao đâu!" Chị dẫn đường xua tay định dựa vào người Giản Đăng thì bị Hoắc Yến Hành ngăn lại.
"Hức ~" Ánh mắt chị dẫn đường mơ màng, chị đưa tay chạm vào Hoắc Yến Hành: "Anh đẹp trai này, anh luyện cơ ngực thế nào..."
Hoắc Yến Hành nhìn Giản Đăng đang đứng cười trộm một bên, anh nghiêng người khéo léo né tránh để chị đứng thẳng.
Chị dẫn đường nhất thời giật mình, không hiểu sao chị thấy hơi lạnh, đại não tỉnh táo một chút cũng nhớ ra chính sự: "Bé thủ khoa, chị nói em nghe chuyện này."
Chị thấp giọng: "Chị cứ thấy cái cậu Đào Khả kia rất kỳ lạ."
"Đúng là thành tích của cậu ta rất tốt, nhưng..." Chị dẫn đường cố gắng tìm từ thích hợp: "Chị cứ cảm thấy có vài ý kiến của cậu ta như chắp vá lung tung mà ra ấy, em hiểu chứ?" Chị khoa tay ra hiệu: "Một hồi một phong cách, nói sao ta..."
Hiển nhiên chị dẫn đường đã ôm chuyện này trong lòng rất lâu, bằng không cũng sẽ không say rượu mà chạy đến tìm Giản Đăng tố khổ.
Giản Đăng như suy tư gì đó, cậu gọi dẫn đường khác đỡ chị ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi: "Em biết rồi, cảm ơn chị đã kể cho em nghe những chuyện này."
Giản Đăng có thể hiểu đại khái ý của chị dẫn đường, giống như vẽ tranh vậy, cùng một bức tranh nhưng khác họa sĩ thì hiệu ứng của bức tranh sẽ không giống nhau, thường thì bức tranh sẽ mang phong cách độc nhất vô nhị của riêng họa sĩ mà không ai có thể bắt chước được.
Chế tạo cơ giáp cũng thể, trừ sản xuất dây chuyền hàng loạt ra thì cơ giáp mà cơ giáp sư chế tạo ra cũng sẽ có đặc điểm thuộc về riêng cơ giáp sư đó.
Nếu tình huống của Đào Khả đúng giống như chị dẫn đường nói, phong cách của cậu ta thay đổi không cố định như vậy thì rất đáng nghi.
Dù sao thì cơ giáp sư là công việc tỉ mỉ, sau khi kỹ thuật của cơ giáp sư thành thạo rồi sẽ rất khó thay đổi.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng Đào Khả là thiên tài đặc biệt, biết đủ kiểu thiết kế, dù khi đọc nguyên tác Giản Đăng vẫn chưa phát hiện ra điểm này.
Ghi nhớ chuyện này, Giản Đăng xem quang não, gần đến giờ giới nghiêm của Bạch Ưng rồi.
Cậu vừa định nhắc Hồ Tiêu tập hợp mọi người lại rồi về thì một luồng tinh thần lực dập dờn từ ngoài phòng riêng truyền đến, người trong phòng trừ Giản Đăng và Hoắc Yến Hành ra thì đều bị ảnh hưởng không ít, tinh thần thể lũ lượt xổ ra, mọi người cũng tỉnh rượu một chút.
Lúc này một phục vụ gõ cửa bước vào: "Có phải trong các quý khách có một vị là dẫn đường cấp S không? Cậu ấy xảy ra chuyện rồi."
Giản Đăng nhìn xung quanh, lúc này cậu mới phát hiện không biết Đào Khả đã rời khỏi phòng từ khi nào.