"Cậu ta có nói là muốn ra ngoài đi vệ sinh."
Là 'vệ sĩ', tất nhiên lúc nào Hoắc Yến Hành cũng chú ý đến tình hình của mọi người trong phòng, quả nhiên có vài dẫn đường cũng nói như vậy.
Bạn học xảy ra chuyện, mọi người nhất thời không còn suy nghĩ vui chơi nữa, lập tức muốn đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Một đám người lũ lượt ra khỏi phòng riêng, Giản Đăng và Hoắc Yến Hành đi ở phía cuối, từ xa đã nhìn thấy Đào Khả khoác chăn ngồi ở một góc của đại sảnh, xung quanh còn có bảo vệ của câu lạc bộ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồ Tiêu là người phụ trách buổi tụ tập lần này tiến lên dò hỏi, lúc này mới biết vừa Đào Khả bị lính gác quấy rối gần nhà vệ sinh, cũng may cậu ta là dẫn đường cấp S nên đã dùng tinh thần lực trấn áp đối phương, nhưng bản thân cũng bị dọa một chút.
"Vô cùng xin lỗi." Người phụ trách câu lạc bộ vội chạy đến: "Để bồi thường, tôi sẽ miễn phí hóa đơn lần này của các bạn."
"Tên lính gác quấy rối dẫn đường đã bị chúng tôi đưa đến cục cảnh sát, xin các bạn hãy yên tâm."
Đào Khả ngồi trong góc mặt phiếm đỏ, ánh mắt còn mang theo vẻ hoang mang và sợ hãi, có mấy dẫn đường trong lớp đến an ủi cậu ta.
Giản Đăng nhớ đến trong nguyên tác Đào Khả cũng gặp không ít chuyện như thế này, dường như nhân vật chính có thể chất đặc biệt, sau khi xác nhận cậu ta không sao thì thu tầm mắt về không nhìn nữa.
Người phụ trách sợ dẫn đường cấp S xảy ra chuyện gì ở đây nên trực tiếp gọi xe của câu lạc bộ đưa mọi người về.
"Em có xe." Giản Đăng tạm biệt bọn Hồ Tiêu, ý bảo họ đi trước.
"Vậy nhóc thủ khoa, để anh chờ với em." Hồ Tiêu không yên tâm, sợ lại có lính gác ở đâu bước ra quấy rối người khác.
"Chỉ mất vài phút thôi, còn không đi nữa mọi người sẽ không kịp giờ giới nghiêm đâu." Giản Đăng xua tay, bãi đỗ xe gần chỗ này, Hoắc Yến Hành sẽ quay lại rất nhanh.
Hồ Tiêu thấy thế mới lên xe cùng những người còn lại, trước cửa câu lạc bộ vừa rồi còn náo nhiệt tức khắc chỉ còn lại một mình Giản Đăng.
Giản Đăng chán nản nhìn chằm chằm đèn neon của câu lạc bộ, khóe mắt của cậu nhìn thấy có vài bóng người từ xa đi về phía này, cậu không để ý, bước sang một bên vài bước.
"Không ngờ mày thật sự chưa chết."
Nghe được giọng nói này, Giản Đăng thoáng dừng lại, cậu chậm rãi xoay người lại nhìn người vừa đến.
"Anh, lúc trước em chắc chắn thằng ranh này tắt thở này rồi mới đi!"
"Chẹp, mạng lớn thật."
Giản Đăng lạnh mặt, lặng lẽ nhìn ba người đứng trước mặt mình.
Bọn họ đúng là ba tên côn đồ đã dùng đòn hiểm đánh chết nguyên thân.
Bảo sao cậu không tìm được chút tung tích nào của họ ở tinh cầu Alpha, hóa ra là đã trốn đến tinh cầu thủ đô.
"Ánh mắt gì đây?" Thằng hai trong đám côn đồ đối diện với ánh mắt của Giản Đăng, hắn ta vô cùng bất mãn, bước lên một bước muốn đánh cậu.
"Đừng đánh ở đây." Đại ca nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu có camera trước cửa câu lạc bộ.
Ba người chậm rãi vây quanh Giản Đăng: "Khôn hồn thì đi với tụi tao."
"Được thôi." Ngón tay Giản Đăng khẽ nhúc nhích, cậu hỏi: "Muốn đi đâu?"
Có lẽ là không ngờ Giản Đăng lại chịu phối hợp như vậy, mấy tên côn đồ thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, gã ta hung ác hỏi: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Thằng ba nhìn Giản Đăng từ trên xuống dưới: "Vài năm không gặp, trông mày sống cũng không tệ, chắc cũng kiếm được không ít tiền chứ nhỉ?"
Giản Đăng nghe vậy thì khẽ mỉm cười: "Cứ coi là vậy đi."
Kiếm được nhiều mà tiêu cũng nhiều, toàn để mua tài liệu cơ giáp.
Ba năm trước "Giản Đăng" sợ sệt e dè, nhan sắc giấu dưới mái tóc dài, trông chỉ giống Giản Đăng hiện tại năm phần, đám côn đồ cũng không hơi đâu mà chú ý đến nhan sắc của một đứa sắp chết.
Nhưng bây giờ không giống vậy, dường như đêm nay đám côn đồ có lòng thảnh thơi, không trực tiếp đánh nhau như ba năm trước.
Giản Đăng như suy tư gì đó, bọn họ đang kéo dài thời gian? Hoắc Yến Hành sẽ quay lại rất nhanh, kéo dài thời gian chỉ bất lợi cho họ.
Muốn cậu lỡ giờ giới nghiêm của Bạch Ưng? Giản Đăng nhanh chóng đưa ra kết luận, vừa rồi bọn họ đã vì chuyện của Đào Khả mà chậm trễ, bọn Hồ Tiêu xuất phát trước có thể vừa lúc về đúng giờ giới nghiêm.
Vì sao không cho cậu về Bạch Ưng?
"Không ngờ trông mày bây giờ cũng không tệ lắm." Đại ca nói rồi đưa tay ra, bị Giản Đăng nghiêng đầu né tránh cũng không giận: "Đang đợi bạn à? Có lẽ là nó chết rồi, nghĩ cho bản thân mày đi thì hơn."
Giản Đăng: ......
Giản Đăng nhìn gã ta bằng ánh mắt thương hại.
Đại ca: ?
Ánh mắt gì nữa đây?
Không chờ tên đại ca nghĩ kỹ thì một luồng uy áp kh ủng bố bao trùm lên cả người gã ta, cơ thể của tên đại ca nháy mắt cứng đờ, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động.
Một con sư tử Barbary từ trong bóng tối đi đến, mỗi một bước của nó như giẫm lên trái tim của bọn côn đồ, như thể muốn nghiền nát nó vậy.
Bọn họ theo bản năng thả tinh thần thể ra để kháng cự, nhưng trong đám họ cao nhất chỉ có lính gác cấp C, sao có thể địch nổi uy hiếp của lính gác bóng tối?
Giản Đăng không quay đầu lại, khoảng cách từ đây đến bãi đỗ xe không xa, dựa vào năng lực của Hoắc Yến Hành thì vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của tinh thần thể.
Dù Hoắc Yến Hành có thật sự xảy ra chuyện và không thể đến thật thì Giản Đăng cũng có cách để giải quyết mấy tên côn đồ này.
Tất nhiên có thể không bại lộ thân phận dẫn đường là tốt nhất.
"Mấy người sao vậy?" Giản Đăng vờ như không biết gì: "Bạn của tôi xảy ra chuyện gì cơ?"
Tinh thần thể của mấy tên côn đồ còn run lẩy bẩy: ......
Rõ ràng xảy ra chuyện là họ mà!
Sư tử dùng tư thế bảo vệ đứng chắn trước mặt Giản Đăng, cậu chớp chớp mắt, quả nhiên thú dữ vẫn ngầu hơn!
"U!" Hươu tuyết con bất mãn kháng nghị trong không gian tinh thần, thả em ra ngoài đi, em cũng có thể rất ngầu mà!
Nghĩ đến chiếc móng nhỏ của Bobbie, Giản Đăng không cho ý kiến gì, cậu khẽ nghiêng đầu: "Sao tự dưng không nói gì thế?"
Đám côn đồ căn bản chẳng dám nói gì: ......
"Đúng rồi, tôi có thể hỏi mấy người vài vấn đề không?" Giản Đăng lịch sự hỏi: "Người sai các người đến kéo dài thời gian là ai?"
"Vấn đề này có làm khó mấy người quá không?" Giản Đăng trầm ngâm: "Ba năm trước ở tinh cầu Alpha, vì sao các người phải sát hại 'tôi'"?
Ba năm trước nguyên thân chính là cô nhi không quyền thế, trên người cũng chẳng có tài sản gì đáng để nhòm ngó, tan học gặp ai là dân xã hội thì đều tránh đi, ngày bị bọn họ đánh chết cũng là lần đầu tiên nguyên thân gặp bọn họ.
Nghe Giản Đăng hỏi, sư tử lớn lập tức tiến lên cắn tinh thần thể của một người trong số đó, thằng ba bị tấn công tinh thần thể nháy mắt thảm thiết kêu lên.
"Bởi vì có người chướng mắt mày!" Đại ca run rẩy đáp, sợ người tiếp theo bị tấn công là mình: "Nên bọn tao mới dạy dỗ mày một chút thôi."
"Dạy dỗ một chút?" Giản Đăng nhướng mày: "Chỉ làm gãy ba cây xương sườn, xuất huyết nội tạng, vỡ nhãn cầu trái, chấn động não mức độ nặng là dạy dỗ à?"
Khi Giản Đăng lần nữa tỉnh lại trong thân thể này suýt chút nữa đã không sống nổi, cũng may y tế thời đại các vì sao đã phát triển, nếu không chỉ sợ cậu vừa xuyên đến đã chết rồi.
Rõ ràng ngay tử đầu mấy người này đã ra đòn hiểm!
"Tôi gọi cảnh sát rồi." Giản Đăng biết bây giờ sẽ không hỏi được gì từ họ: "Còn lại mấy người đi mà nói chuyện với cảnh sát đi."
"Grào!" Sư tử phẫn nộ rống một tiếng, muốn tiến lên cắn chết mấy tên côn đồ này.
Giản Đăng thoáng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cậu biết Hoắc Yến Hành đã quay lại, không đợi cậu quay đầu lại thì một chiếc mũ lưỡi trai đã đáp lên đầu che khuất tầm mắt của Giản Đăng.
"Đừng nhìn."
Ngay sau đó Giản Đăng nghe được tiếng tên côn đồ rú lên thảm thiết và từng tiếng đấm đánh, động tác muốn nhấc mũ lên của cậu dừng lại.
"Cậu Giản." Phó quan vội vã đi đến: "Xin cậu hãy rời khỏi chỗ này trước, vừa rồi thượng tướng trúng một lượng lớn chất Dẫn Dụ dưới tầng hầm, chỉ e nơi này không an toàn."
Phía sau phó quan còn dẫn theo một đám người, trông dáng vẻ thì đều là lính dưới trướng của Hoắc Yến Hành, họ đang định tiến lên cản Hoắc Yến Hành lại thì bị sư tử gầm về.
Nghe thấy Hoắc Yến Hành trúng thuốc Dẫn Dụ, Giản Đăng thầm cảm thấy căng thẳng, mà tiếng của đám côn đồ cũng ngày càng nhỏ, cậu theo bản năng gọi: "Đàn anh!"
Động tác đánh người của Hoắc Yến Hành dừng lại trong nháy mắt, phó quan thấy thế ra hiệu họ tiến lên.
"Grào..."
Có thể công tác dưới trướng Hoắc Yến Hành đều là lính gác cấp cao, cảm nhận được uy hiếp, sư tử lớn bắt đầu trở nên cảnh giác.
"Anh ơi." Giản Đăng tháo mũ xuống, không nhìn mấy tên côn đồ sắp nhìn không ra hình người mà nhẹ giọng bảo: "Yến Hành, bọn họ tạm thời không thể chết được."
Hoắc Yến Hành hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng thu tay lại: "... Anh không sao."
Sư tử lớn quay về bên người Giản Đăng, nó đứng sát bên chân cậu, quả thật biểu hiện như thường.
Giản Đăng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Hoắc Yến Hành, không xuất hiện triệu chứng tinh thần lực mất kiểm soát như Không Nguyên Vu lúc trước.
Cậu nhìn về phía phó quan, lặng lẽ hỏi thật sự không sao chứ?
Phó quan từ khi thấy sư tử lớn dán sát bên chân Giản Đăng đã biết Hoắc Yến Hành như vậy không hoàn toàn vì thuốc Dẫn Dụ, thấy tầm mắt của anh cũng nhìn qua thì tức khắc giải thích: "Lính gác bóng tối có tính miễn dịch với một lượng thuốc Dẫn Dụ nhất định, hơn nữa thượng tướng Hoắc cũng từng được huấn luyện những tình huống tương tự."
Giản Đăng nửa tin nửa ngờ, miễn cưỡng yên tâm, lúc này cậu mới phát hiện trên áo thun trắng của Hoắc Yến Hành dính không ít máu, xem góc độ bắn thì chỉ e không đơn giản chỉ là của mấy tên côn đồ đó.
Cậu bước lên muốn xem thử anh có bị thương gì không, sư tử lớn che sát trước mặt cậu, bị giẫm lên cũng không sao, suýt chút nữa Giản Đăng đã giả vờ được nữa.
Cởi bỏ đôi găng tay nhuộm máu sang một bên, Hoắc Yến Hành không nói gì, lần nữa đội lại chiếc mũ lưỡi trai cho Gản Đăng.
"Đàn anh?" Giản Đăng ý thức được gì đó: "Bây giờ em không sao, không có di chứng gì cả."
Hoắc Yến Hành im lặng không nói gì.
"Anh ơi?"
"... Ừm."
Thấy bầu không khí đã dịu đi, phó quan thử thăm dò tiến lên: "Thượng tướng Hoắc, những tên gián điệp bị bắt dưới tầng hầm đều đã được đưa đến Quân bộ rồi ạ."
Bị mũ lưỡi trai che tầm mắt, Giản Đăng lần nữa chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất cảm thấy ngạc nhiên, mấy tên côn đồ đó vậy mà còn có dính dáng đến gián điệp?
Hoắc Yến Hành như xuyên qua chiếc mũ lưỡi trai nhìn thấu suy nghĩ của Giản Đăng, anh thấp giọng giải thích: "Gara có hai nhóm người."
Một nhóm là do mấy tên côn đồ dẫn đến, giá trị vũ lực không cao, còn mang theo chút thuốc Dẫn Dụ không biết từ đâu ra, vừa nhìn đã biết là để kéo dài thời gian.
Nhóm còn lại là gián điệp đã quan sát hồi lâu, bọn họ vất vả lắm mới chờ được lúc Giản Đăng ra khỏi trường, muốn nhân cơ hội này bắt cậu đi, họ còn cho rằng Hoắc Yến Hành là sĩ quan bình thường nên cũng mang theo thuốc Dẫn Dụ.
Hai nhóm không ngờ được rằng mình gặp được lính gác bóng tối, đều bị Hoắc Yến Hành tận diệt.
Chỉ e người đứng sau lưng đám côn đồ cũng không ngờ lại có sự trùng hợp không may như vậy.
"Anh đưa em về."
"Không cần đâu ạ." Giản Đăng từ chối, nếu đã có người không muốn tối nay cậu về Bạch Ưng, vậy thì cậu không về: "Em là đương sự, có quyền hiểu tình hình."
Phó quan nhanh chóng liếc nhìn Giản Đăng một cái, lần đầu thấy có người dám bác bỏ Hoắc Yến Hành.
"Hồ Dương."
"Vâng!" Phó quan theo bản năng lớn tiếng đáp, suýt chút nữa đã khiến Giản Đăng giật mình.
"Giao những người này cho cậu xử lý." Hoắc Yến Hành liếc mắt nhìn anh ta: "Giọng tốt quá nhỉ?"
"Thưa không ạ." Hồ Dương vội chỉ huy binh sĩ phía sau khuân mấy tên côn đồ lên, trông dáng vẻ rất bận rộn.
Hoắc Yến Hành lười tranh luận với anh ta, anh xoay người đưa Giản Đăng ra xe.
Tầng cao nhất của câu lạc bộ, phòng làm việc của ông chủ.
"Chú trông người kỹ thật." Bạch Lan Đức đứng sát cửa kính trong suốt nhìn đoàn người đi xa: "Ngươi không còn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa rồi, Botis à."
Rắn Mamba đen dài ba mét cuộn tròn, nửa người của nó đứng lên khẽ thè lưỡi như phụ họa lời nói của chủ nhân.