Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi từ chối." Giản Đăng không chút do dự đáp.

 

Dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì chuyện Đào Khả bỏ thuốc Dẫn Dụ vào ký túc xá của cậu là sự thật, sự thật là gì đã có Quân bộ điều tra, chẳng lẽ cậu còn có thể ảnh hưởng đến kết luận của Quân bộ hay sao?

 

Nghĩ đến Quân bộ, Giản Đăng theo bản năng nhìn Hoắc Yến Hành đang đứng chắn trước mặt mình, đột nhiên cậu nhớ anh từng nói sẽ gánh vác sai lầm thay người mình thích, thế sao Đào Khả vẫn vào tháp Trắng?

 

Hơn nữa hình như là Hoắc Yến Hành đã khiến Đào Khả phải chọn đi Quân bộ hay vào tháp Trắng nữa.

 

Cậu tin Hoắc Yến Hành sẽ không nói dối mình, anh cũng không cần phải làm thế, vậy chẳng lẽ tháp Trắng có bí mật gì?

 

Tốt xấu gì Đào Khả cũng là dẫn đường cấp S, dựa theo miêu tả của nguyên tác, cậu ta cũng là người có năng lực học tập xuất sắc nhất trong những năm gần đây ở đế quốc.

 

Có lẽ do nhìn Hoắc Yến Hành quá lâu, đối phương như có cảm ứng quay đầu lại, Giản Đăng lập tức mỉm cười với anh.

 

"......" Hoắc Yến Hành cảm thấy nụ cười này của Giản Đăng không thể có lệ hơn im lặng quay đầu đi, sau đó anh phát hiện góc áo của mình bị người ta kéo một cái.

 

"Nếu người mà anh thích muốn giết em, anh cũng sẽ giúp người ta gánh vác tất cả ư?" Giản Đăng bước lên nửa bước, thấp giọng hỏi dò.

 

"Không thể." Đầu tiên là Hoắc Yến Hành phản bác, vì Giản Đăng không thể tự giết chính mình, anh cũng không tin cậu sẽ tự sát.

 

Giản Đăng nghe được câu trả lời này hài lòng vỗ vỗ bả vai Hoắc Yến Hành, sau đó cậu nói với Không Nguyên Vu: "Thôi, tôi và cậu đi gặp mẹ của Đào Khả vậy."

 

Giản Đăng gần như có thể chắc chắn rằng mấy tên côn đồ kia có liên quan đến Đào Khả, tinh cầu Alpha là địa bàn của nhà họ Đào, bọn họ muốn xóa bỏ chứng cứ là chuyện rất dễ dàng.

 

Bảo sao lúc trước cậu chẳng tìm được chút manh mối nào.

 

Nhưng người muốn giết Giản Đăng là người mà Hoắc Yến Hành thích, cậu cần phải xác định lập trường của anh.

 

Cũng may bộ não cuồng yêu của Hoắc Yến Hành vẫn còn cứu được, nếu không Giản Đăng cũng không biết bây giờ mình nên  làm gì, dựa vào trạng thái hiện giờ của họ, vậy chỉ e tình hình sẽ rất xấu hổ.

 

Liên tưởng đến chuyện trước đó, Giản Đăng cảm thấy mình có thể khuyên Hoắc Yến Hành đừng thích Đào Khả nữa.

 

Dù sao thì hình như anh cũng không còn thích thụ chính như trong nguyên tác nữa.

 

Hoắc Yến Hành bị hai câu nói không đầu đuôi liên tiếp của Giản Đăng làm cho lú lẫn, trong lòng anh rất để tâm vấn đề kia, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Em không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu."

 

"Yên tâm đi." Giản Đăng ra hiệu mình không sao, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, chủ yếu chỉ muốn xem xem nhà họ Đào có liên quan gì đến chuyện này hay không.

 

Hành vi của một mình Đào Khả và hành vi của cả gia tộc có tính chất hoàn toàn không giống nhau.

 

Huống hồ trong cơ thể đám côn đồ còn có ký sinh của Trùng tộc, đây là chuyện rất nghiêm trọng với tinh cầu thủ đô, cậu cũng muốn giúp Hoắc Yến Hành tìm chút manh mối.

 

"Vậy để tôi liên lạc với dì Đào." Sợ Giản Đăng lại đổi ý, Không Nguyên Vu lập tức lấy quang não gửi tin nhắn.

 

Trong lúc Không Nguyên Vu nói gì đó với người bên kia, Hoắc Yến Hành cứ do dự mãi, rốt cuộc anh cũng hỏi vấn đề mà mình băn khoăn.

 

"Tại sao em lại cảm thấy... người anh thích muốn giết em?"

 

"Giả thiết thôi mà?" Giản Đăng tìm lý do không dụng tâm qua loa đáp, chẳng lẽ cậu phải nói với Hoắc Yến Hành rằng Đào Khả trong lòng anh đã từng đẩy em vào chỗ chết?

 

"......" Hoắc Yến Hành liếc nhìn Giản Đăng một cái thật sâu: "Anh không thích ai hết." Chỉ thích mỗi em thôi.

 

"Em biết rồi." Giản Đăng gật đầu, yêu thầm ấy mà, sao mà nói được.

 

"......" Hoắc Yến Hành chắc chắn rằng Giản Đăng hiểu lầm anh thích người khác!

 

Anh không khỏi cảm thấy đau đầu, kết hợp hai đoạn đối thoại trước và sau, rất nhanh anh đã đưa ra kết luận, Giản Đăng cho rằng anh thích Đào Khả.

 

Sao lại là Đào Khả? Hoắc Yến Hành nhớ rằng mình và đối phương chỉ gặp nhau có vài lần, còn đều là trong tình huống Giản Đăng có ở đây, rốt cuộc là tin vịt từ đâu ra khiến Giản Đăng hiểu lầm vậy?

 

Anh muốn giết Đào Khả còn chờ không nổi, sao có thể thích cậu ta được?

 

"Tiểu Đăng à." Hoắc Yến Hành cho rằng mình cần phải giải thích rõ ràng, anh để Giản Đăng nhìn mình, giọng điệu nghiêm túc lặp lại: "Anh thật sự không thích ai cả."

 

Giản Đăng ngẩng đầu đối diện với con ngươi đỏ sậm của anh, trong đó tràn ngập cảm xúc mà cậu nhìn không hiểu, cái nhìn mãnh liệt như thể nuốt chửng cậu khiến Giản Đăng lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào Hoắc Yến Hành.

 

Cậu hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, ậm ờ đáp: "Dạ."

 

Hoắc Yến Hành thấy thế thì còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này Không Nguyên Vu kết thúc cuộc gọi quay lại.

 

"Giản Đăng ơi." Không Nguyên Vu đứng cách đó hơn một mét cẩn thận nhìn hai người, nhất là Giản Đăng: "Dì Đào nói hiện giờ dì ấy đang ở một quán cà phê ngoài trường."

 

"Vậy đi thôi." Giản Đăng nhanh chóng đồng ý, dẫn đầu bước ra ngoài.

 

Có người ngoài ở đây, Hoắc Yến Hành cũng không tiện nói thêm gì, anh liếc mắt nhìn Không Nguyên Vu rồi đi theo Giản Đăng.

 

Cái liếc mắt đó khiến Không Nguyên Vu vốn muốn đến gần Giản Đăng giải thích gì đó dừng lại, mãi đến khi bóng lưng của Giản Đăng và Hoắc Yến Hành sắp biến mất hắn ta mới im lặng đuổi theo.

 

Là trường đại học quân sự tốt nhất đế quốc, tất nhiên quanh trường Bạch Ưng có đầy đủ mọi thứ, không chỉ có cửa hàng giá cả ổn định phù hợp cho sinh viên bình thường mà cũng có những chốn sang trọng được các cậu ấm cô chiêu ưa thích.

 

Quán cà phê mà nhà họ Đào hẹn gặp mặt chính là một nhà hàng xa hoa như vậy, Giản  Đăng để Không Nguyên Vu dẫn đường ở phía trước, đây là lần đầu cậu đến đây, mù đường thì không cần phải đi nhanh vậy chứ.

 

Hiện giờ đang là giờ học của Bạch Ưng, trong quán cà phê có rất ít sinh viên, khiến bài trí xa hoa trong quán thêm cảm giác lạnh lẽo.

 

Trong cửa hàng rất lớn, Giản Đăng theo Không Nguyên Vu rẽ vài lần mới dừng lại trước một phòng riêng.

 

Chỉ nói vài câu thôi mà, có cần phải tìm chỗ k1n đáo như vậy không? Giản Đăng nhướng mày, mặt không đổi sắc theo sau Không Nguyên Vu vào phòng riêng.

 

Vừa vào phòng đã có tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền đến, lát sau lại thành tiếng mưa rơi tí tách, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bực bội.

 

Giản Đăng nhận ra đây là tiếng ồn trắng mà lính gác sử dụng khi tự trấn an cảm xúc, cũng được sử dụng trong các tình huống thường ngày, mục đích đều để tâm trạng hai bên thả lỏng khiến người ta tán gẫu trong môi trường thoải mái.

 

Xem ra mẹ Đào chuẩn bị không ít.

 

"Dì Đào." Khi Không Nguyên Vu nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở sô pha thì hai mắt sáng lên, lập tức bước đến khom người ôm bà ta một cái: "Lâu rồi không gặp dì."

 

"Mới có mấy tháng không gặp, sao cháu thay đổi nhiều thế?" Mẹ Đào ôm hắn ta, giọng nói bình thường, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thân thiết của hai người.

 

Hai nhà trâm anh thế phiệt ở tinh cầu Alpha là nhà họ Đào và nhà họ Không, thực lực hai bên tương đương nhưng lại hòa thuận ngoài ý muốn, Giản Đăng vẫn nhớ rõ trong nguyên tác khi Không Nguyên Vu còn nhỏ nhà họ Không đã đề nghị đính hôn với Đào Khả nhưng đã bị nhà họ Đào từ chối.

 

"Cháu tính chuyển khoa ấy mà." Không Nguyên Vu khẽ cười, hắn ta chưa nói quyết định này cho ai biết cả, cho đến nay mọi người vẫn tưởng hắn ta chỉ đang huấn luyện hằng ngày.

 

Mẹ Đào nghe vậy thì cau mày, quan tâm hỏi: "Có mệt không? Nếu không kiên trì nổi thì từ bỏ, không lẽ nhà họ Không lớn vậy mà không nuôi được cháu?"

 

Nghe được câu này, Giản Đăng không khỏi nhìn mẹ Đào một cái, coi như lần đầu biết được từ nhỏ Không Nguyên Vu đã được cưng chiều thế nào.

 

Đồng thời cậu cũng thầm ngạc nhiên, mẹ Đào vậy mà là lính gác.

 

Không Nguyên Vu im lặng, rất nhanh hắn ta đã nhớ ra mình đến đây để làm gì, hắn ta lén liếc mắt nhìn Giản Đăng: "Chờ thật sự đến lúc đó rồi nói tiếp ạ."

 

Như không phát hiện động tác nhỏ của Không Nguyên Vu, dì Đào men theo ánh mắt hắn ta nhìn sang, cười nói với Giản Đăng: "Bạn này là Giản Đăng đúng chứ?"

 

Khoảng khắc đối diện với tầm mắt của mẹ Đào, cả người Giản Đăng cứng đờ như rơi vào hầm băng, cả thế giới như chỉ còn lại đôi mắt sâu không thấy đáy không có chút tròng mắt nào của đối phương.

 

"U!"

 

Tiếng huơu kêu dồn dập vang lên trong đầu, Giản Đăng hít một hơi thật sâu, cậu chợt hoàn hồn, lúc này cậu mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã nắm chặt cánh tay Hoắc Yến Hành, sức rất lớn, chỗ quần áo bị cậu nắm đã nhăn nheo hết cả.

 

"Tiểu Đăng?" Hoắc Yến Hành suýt chút nữa đã ôm cậu đến bệnh viện, thấy Giản Đăng giật mình hoàn hồn thì không yên tâm hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao em?"

 

Giản Đăng buông cánh tay của Hoắc Yến Hành ra, lại nhìn đôi mắt lộ vẻ quan tâm của mẹ Đào, đôi mắt đen láy mà sáng ngời, hoàn toàn khác với đôi mắt mà cậu thấy vừa rồi.

 

Đây là đôi mắt của người bình thường.

 

"... Không sao đâu ạ." Giản Đăng ra hiệu Hoắc Yến Hành không cần lo: "Chỉ là có hơi đau đầu thôi, có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon."

 

Cảnh tượng trước đó là ảo giác của cậu ư? Giản Đăng không khỏi hoài nghi, nhưng nó lại rất chân thực.

 

"U!" Nhóc hươu tuyết lộ vẻ sốt ruột, hiển nhiên nó cũng cảm nhận được gì đó nên nhắc nhở chủ nhân của mình.

 

"Nếu khó chịu thì chúng mình về." Đôi môi mỏng dưới mặt nạ khẽ mím lại, đêm qua Giản Đăng ngủ cùng anh, không lẽ anh không biết đối phương ngủ có ngon hay không?

 

Đây rõ ràng là viện cớ, thấy Giản Đăng không muốn nhiều lời, Hoắc Yến Hành cũng không hỏi nữa.

 

"Vâng." Giản Đăng gật đầu, thuận thế ngồi xuống sô pha đối diện mẹ Đào: "Xin lỗi, làm mọi người sợ rồi."

 

"Không sao, cháu mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Mẹ Đào nhiệt tình nói: "Có cần dì kêu cho cháu một phần đồ ngọt không? Có lẽ ăn xong sẽ đỡ hơn."

 

Không Nguyên Vu ngoan ngoãn đứng cạnh mẹ Đào, ánh mắt lo lắng nhìn Giản Đăng.

 

"Cảm ơn dì." Giản Đăng không từ chối ý tốt của đối phương.

 

Rất nhanh phục vụ của quán đã bưng đồ ngọt lên, là một phần bánh mousse dâu tây tinh xảo, kèm theo một cốc latte.

 

"Dì tìm cháu có việc gì không?" Giản Đăng lặng lẽ nhìn phần bánh ngọt duy nhất trên bàn mình, cậu không thưởng thức ngay mà hỏi.

 

"Có lẽ cháu biết, là về Đào Khả." Giọng mẹ Đào thoáng dừng lại: "Xin lỗi, chuyện kế tiếp có hơi khó nói, dì có thể nói chuyện riêng với cháu không?"

 

"Dì Đào..." Không Nguyên Vu quay đầu nhìn bà ta, hiển nhiên là hắn ta không muốn đi, hắn ta cũng muốn biết chuyện của Đào Khả.

 

Giản Đăng không đồng ý ngay, thời gian tự do giải trừ của cậu và Hoắc Yến Hành còn 25 phút, với chuyện không quá quan trọng như vậy là quá đủ rồi.

 

Nhưng nghĩ đến 'ảo giác' vừa rồi, Giản Đăng theo bản năng nhìn Hoắc Yến Hành, đối phương vẫn đứng bên cạnh cậu, anh cũng dò hỏi nhìn cậu trước tiên.

 

Như thể giờ phút nào anh cũng chú ý đến cậu.

 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không biết sao lòng Giản Đăng yên tâm hơn không ít: "Được ạ."

 

"Có việc gì cứ gọi anh." Hoắc Yến Hành luôn làm theo suy nghĩ của cậu, anh thấp giọng dặn dò xong thì kéo cổ áo Không Nguyên Vu ra ngoài.

 

"Tình cảm của hai cháu tốt thật, nó là người yêu cháu à?" Mẹ Đào nhìn Hoắc Yến Hành kéo Không Nguyên Vu ra ngoài, cảm thán nói.

 

"... Không phải." Giản Đăng rõ vì sao mẹ Đào lại đoán như vậy: "Anh ấy là anh trai của cháu."

 

"Ra là thế." Mẹ Đào gật đầu: "Quen được ở cô nhi viện sao?"

 

Giản Đăng không trả lời nữa, cũng không muốn giải thích nhiều với bà ta làm gì, sự thăm dò mơ hồ trong lời nói của mẹ Đào khiến cậu khá khó chịu: "Bọn họ đi cả rồi."

 

Nhận ra ý thúc giục trong lời của Giản Đăng, mẹ Đào khẽ mỉm cười: "Có lẽ cháu cũng biết, dì tìm cháu là vì chuyện xảy ra hôm qua."

 

"Cháu cũng có người thân, nói vậy hẳn là cháu có thể hiểu được tâm trạng của người thân khi xảy ra chuyện." Mẹ Đào nói, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: "Trong đó có 100 vạn, nghe nói cháu đang học năm 4, chắc hiện giờ phải thiết kế cơ giáp tốt nghiệp nhỉ? Chỗ này đủ tiền để cháu mua vật liệu đấy."

 

"Với tư cách là một người mẹ, dì xin cháu." Trong nháy mắt mẹ Đào xuống nước: "Hi vọng cháu có thể ra mặt tha lỗi cho Đào Khả, giải thích rằng đây chỉ là hiểu lầm, còn lại nhà họ Đào sẽ xử lý."

 

Giản Đăng chậm rãi nhìn bà ta.

 

Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng.

 

Cánh cửa phía sau vẫn chưa đóng lại, Hoắc Yến Hành thả Không Nguyên Vu xuống, không thèm chạm vào hắn ta thêm giây phút nào nữa.

 

Trải qua nhiều ngày huấn luyện, Không Nguyên Vu càng thêm ý thức được chênh lệch giữa mình và Hoắc Yến hành, hắn ta không khỏi hỏi: "Anh cũng là lính gác cấp S sao?"

 

Hoắc Yến Hành không trả lời, anh khoanh tay trước ngực, chống một chân dựa lưng vào tường, chẳng thèm nhìn hắn ta cái nào.

 

Thấy vậy, Không Nguyên Vu do dự một hồi rồi vẫn hỏi tiếp: "Vậy... anh có biết tại sao Giản Đăng không tha thứ cho tôi không?"

 

"Rõ ràng tôi đã xin lỗi rồi, với lại cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi..." Không Nguyên Vu lẩm bẩm.

 

Nhắc đến Giản Đăng, cuối cùng Hoắc Yến Hành cũng có chút phản ứng: "Vì cậu không có não."

 

"Anh!" Nhất thời mặt Không Nguyên vu đỏ bừng: "Nếu không phải Giản Đăng nhìn Khả Khả bằng ánh mắt quái lạ kiểu đó thì tôi cũng đâu có dắt người khác đi cảnh cáo cậu ta!"

 

"Hơn nữa tôi cũng đâu có đánh... Á!"

 

Hoắc Yến Hành bước lên vài bước, khuỷu tay thúc lên cổ Không Nguyên Vu khiến hắn ta gần như nghẹt thở: "Xin lỗi, cậu có thể tha lỗi cho tôi không?"

 

Không Nguyên Vu không nói nên lời, hắn ta bắt đầu giãy dụa, Hoắc Yến Hành lui về sau thả hắn ta ra.

 

"Cái này không giống!" Không Nguyên Vu liều mạng ho khan, trong lòng chẳng muốn tha thứ cho Hoắc Yến Hành chút nào, chỉ cảm thấy cái tên cực kỳ đáng ghét.

 

"Cậu thật sự không biết, hay là đang giả ngu vậy?"

 

Hoắc Yến Hành nhớ đến chuyện mình điều tra được thì tức giận không thôi, nếu không phải Giản Đăng nói không cần thì chỉ e lúc này Không Nguyên Vu đã lên chiến trường nào đó chứ không phải lãng phí tài nguyên giáo dục của Bạch Ưng rồi.

 

"Mấy người theo cậu vô điều kiện thời cấp 3, làm cậu có cảm giác thành tựu lắm nhỉ? Cậu chủ nhà họ Không à." Hoắc Yến Hành rất ít khi dài dòng với người khác như vậy, giờ phút này anh lại sẵn lòng dạy dỗ Không Nguyên Vu vì Giản Đăng.

 

"Cậu thật sự không biết sức ảnh hưởng của mình trong trường thời cấp 3 sao?" Hoắc Yến Hành châm chọc: "Dù có làm chuyện gì cũng có người bắt chước cậu, săn đón cậu, cậu có nghĩ sau khi cậu 'cảnh cáo' Giản Đăng, mấy người đó có thể cũng sẽ 'cảnh cáo' theo không?"

 

"Cậu cho rằng tại sao Giản Đăng phải nghỉ học?"

 

"Khả Khả nói là do cậu ta chọc phải dân ngoài xã hội..." Giọng Không Nguyên Vu ngày càng nhỏ, rốt cuộc hắn ta cũng nhìn thấy mắt của Hoắc Yến Hành, nhưng trong đó không có phẫn nộ, không có trào phúng mà chỉ có lạnh lùng như hắn ta là vật chết.

 

Từ đầu đến cuối người này chưa từng để hắn ta vào mắt!

 

"Tinh cầu Alpha cũng là địa bàn của nhà họ Không, trên địa bàn của mình xảy ra chuyện gì cậu cũng chỉ biết nghe người khác nói thôi?"

 

Hoắc Yến Hành cố ý k1ch thích Không Nguyên Vu, quan hệ của Đào Khả và mấy tên côn đồ kia đã bị xóa sạch, thậm chí ngay cả ở tinh cầu thủ đô cũng không còn, như thể giữa họ không có giao điểm nào.

 

Mà tinh cầu Alpha bị nhà họ Đào và nhà họ Không chiếm giữ như thùng sắt, người của Hoắc Yến Hành trong thời gian ngắn rất khó xâm nhập vào, nhưng Không Nguyên Vu với tư cách là cậu lớn nhà họ Không thì không giống vậy.

 

Tự mình điều tra chuyện nhà mình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không chừng còn có thể phát hiện ra chuyện gì đó bất ngờ.

 

"......" Không Nguyên Vu siết chặt tay, không nói gì nữa.

 

Hắn ta thừa nhận mình đần, không nhanh nhạy, nhưng bị người ta nói vậy lại là chuyện khác.

 

"Tôi cũng 'cảnh cáo' cậu." Bên cạnh Hoắc Yến Hành xuất hiện một con sư tử lớn, ngay lúc nhìn thấy con sư tử đó, con ngươi Không Nguyên Vu co lại.

 

"Khoa chỉ huy chiến đấu của Bạch Ưng không dễ hòa hợp thế đâu." Hoắc Yến Hành cười lạnh: "Dù cậu có là lính gác cấp S cũng thế thôi."

 

"Chỗ này, không thiếu nhất chính là thiên tài."

 

Mặt Không Nguyên Vu trắng bệch, hắn ta tuyệt đối không ngờ rằng người đàn ông vẫn luôn đi theo Giản Đăng là thượng tướng Hoắc.

 

Cảnh cáo xong, Hoắc Yến Hành thoáng dừng lại: "Lúc trước Giản Đăng nhìn Đào Khả bằng ánh mắt gì?"

 

Không Nguyên Vu: ......?

 

"Dù cái cháu làm là cơ giáp cấp S, tiền của dì cũng đủ ư?"

 

Trong phòng riêng, Giản Đăng không chạm vào tấm thẻ ngân hàng trên bàn, cậu bắt đầu đếm ngón tay tính: "Ôi, chỉ dùng đá Thanh Không cho khoang cơ giáp thôi cũng đã 30 vạn rồi."

 

Đối với chuyện này mẹ Đào rất bình tĩnh: "Cháu là người thường, chế tạo cơ giáp cấp S cần có tinh thần lực, cháu bỏ cuộc đi."

 

"Sao dì cứ khuyên người ta bỏ cuộc hoài vậy?" Giản Đăng ngả ra sau tựa người lên sô pha mềm mại, tư thế thoải mái: "Mọi người đều biết Đào Khả mua thuốc Dẫn Dụ cùng một lô với thuốc mà gián điệp sử dụng, bị nghi ngờ có nguy cơ làm hại đến lợi ích của đế quốc, Quân bộ đích thân điều tra, dì bỏ cuộc đi."

 

"Thế thì không cần cháu bận tâm." Giọng mẹ Đào nhàn nhạt: "Dì chỉ cần cháu ra mặt giải thích hiểu lầm thôi."

 

Xem ra nhà họ Đào rất để ý đến danh tiếng của Đào Khả, Giản Đăng như suy tư gì đó, nhớ ra quả thực trong nguyên tác đến cuối truyện Đào Khả đã nổi tiếng khắp các vì sao.

 

Chẳng qua là nổi tiếng nhờ dựa vào gút mắc tình yêu cùng các anh công thôi.

 

Ba chàng lính gác cấp S cùng theo đuổi một dẫn đường, hai người bị từ chối còn bằng lòng làm t ình nhân, nhìn thế nào cũng thấy là drama đáng để bàn tán.

 

Cậu cũng không thấy trong nguyên tác nhà họ Đào có can thiệp gì vào tin tức bên lề có nhiều ý kiến trái chiều này.

 

"Thế cháu cũng không cần dì bận tâm đâu." Giản Đăng nhún vai: "Cháu cố gắng một chút là có thể mua vật liệu cơ giáp cấp S rồi."

 

"......" Rốt cuộc mẹ Đào cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giản Đăng, không khuyên bảo gì thêm: "Dì biết rồi."

 

Tiếng ồn trắng trong phòng đột nhiên lớn hơn, Giản Đăng cũng ngẩng đầu nhìn đối phương.

 

"Dì phát hiện, mắt của cháu rất giống với cha của Đào Khả."

 

Giữa tiếng ồn trắng tiếng mưa tí tách, mẹ Đào mở miệng nhỏ giọng nói, Giản Đăng suýt chút nữa đã không nghe được bà ta nói gì.

 

Cậu thoáng giật mình, Giản Đăng nhìn thấy mẹ Đào thời còn trẻ cùng một người đàn ông ôm một đứa trẻ ra khỏi khoang nuôi cấy, xung quanh không phải bệnh viện mà giống phòng thí nghiệm hơn.

 

Cảnh tượng này chợt lóe qua rồi rất nhanh đã biến mất.

 

Trong hiện thực, Giản Đăng chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc đứng lên: "Nếu đã vậy thì cháu xin phép đi trước."

 

Mẹ Đào cũng không cản cậu lại, lúc này tiếng ồn trắng lại quay về âm lượng bình thường, Giản Đăng không hề nhận ra vẫn đi về phía cửa phòng.

 

Cửa vừa được cửa ra, Giản Đăng đã thấy hai vị thần giữ cửa một trái một phải đứng hai bên.

 

Giản Đăng nhìn anh thần giữ cửa họ Hoắc: "Chúng mình đi thôi anh."

 

Lần này Không Nguyên Vu không thỉnh thoảng nhìn Giản Đăng như lúc trước nữa mà cúi đầu im lặng đứng đó.

 

Hai người đi rồi, mẹ Đào liền nói: "Nguyên Vu, dì còn muốn ngồi đây thêm một lát nữa, cháu về trước đi."

 

"Dạ." Không Nguyên Vu không muốn biết chuyện Đào Khả ngay như lúc trước nữa, hắn ta nghe lời xoay người rời đi.

 

Nhận ra cảm xúc không đúng của Không Nguyên Vu, mẹ Đào cũng không thèm để ý, bà ta thu tầm mắt về, đưa mắt nhìn phần bánh mousse dâu tây vẫn còn nguyên vẹn trên bàn.

 

Bà ta tao nhã bưng phần bánh ngọt lên, múc một miếng nhỏ cho vào miệng, tư thế tiêu chuẩn hệt như sách giáo khoa nhưng lại có cảm giác cứng nhắc kỳ lạ.

 

"Thật khó ăn." Mẹ Đào đánh giá bánh mousse bán chạy nhất quán cà phê: "Bảo sao nó không dụng vào."

 

Dứt lời, mẹ Đào từng chút dùng nĩa dằm bánh mousse dâu tây cho đến khi nó biến dạng hoàn toàn.

 

"Đồ vô dụng thì cũng chỉ có thể thành ra như vậy thôi."

 

Bên kia trên đường trở về, Giản Đăng nhắc Hoắc Yến Hành nhà họ Đào có thể có quan hệ gì đó với người của Quân bộ. 

 

Nhà họ Đào kinh doanh qua nhiều thế hệ, bề ngoài chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với người của hai giới chính trị quân sự, nhưng dựa vào giọng điệu của mẹ Đào, dường như việc loại bỏ hiềm nghi của Đào Khả rất dễ dàng.

 

"Sẽ." Hoắc Yến Hành cũng không quá lo lắng, dù người của anh chủ yếu đều ở quân đoàn Điểu Sư ngoài biên giới.

 

Trước mắt anh quan tâm chuyện khác hơn: "Vừa rồi em đã nhìn thấy gì?"

 

Giản Đăng còn đang do dự có nên nói hay không thì nào ngờ Hoắc Yến Hành đã hỏi trước.

 

Nhưng khi ấy Hoắc Yến Hành cũng có ở bên cạnh cậu, anh cũng không nhận ra, có khi là cậu nhìn nhầm cũng nên, nhưng phản ứng của nhóc hươu tuyết cũng sẽ không sai...

 

"Trong nháy mắt đó, em thấy đôi mắt của mẹ Đào rất đáng sợ." Giản Đăng khái quát những gì mình nhìn thấy, dù người có tròng mắt trắng rất ít nhưng cũng không đến mức không có ai.

 

"Sau này không gặp bà ta nữa." Hoắc Yến Hành nhớ lại tình hình trong phòng riêng, quả thật anh không phát hiện được gì, nhưng anh vẫn tin những gì Giản Đăng nói.

 

"Vâng ạ." Giản Đăng cũng không quá muốn gặp lại mẹ Đào, nhưng cậu có hơi để bụng hình ảnh mình nhìn thấy trước khi rời khỏi phòng.

 

Kết hợp với lời mẹ Đào nói, Giản Đăng có suy nghĩ vớ vẩn rằng, không phải nguyên thân là con nhà họ Đào đấy chứ?

 

Nhưng Đào Khả rất giống mẹ Đào, dù ai nhìn thấy cũng sẽ biết họ có quan hệ huyết thống, huống chi trong nguyên tác cũng không có tình tiết cậu chủ thật cậu chủ giả.

 

Giản Đăng nhớ lại hình ảnh đó, muốn tìm ra manh mối nào đó trong đó nhưng hình ảnh trong ký ức lại ngày càng mơ hồ, không chỉ cảnh vật xung quanh mà ngay cả mặt cha Đào cũng không thấy rõ.

 

Chỉ còn mẹ Đào cong môi ôm đứa trẻ đứng trong bức tranh mosiac, nhìn thấy nào cũng thấy quái dị.

 

【 Nếu cậu là con của nhà họ Đào thật thì có thể sẽ không nhận thân được đâu. 】Lúc này 749 lên tiếng, nói mấy từ lại dừng lại như đang quan sát phản ứng của Giản Đăng.

 

【 Nói thế nào ta? 】 

 

【 Thân thể này của nguyên thân chỉ giống cậu năm phần. 】794 sắp xếp ngôn ngữ: 【 Dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng thì nguyên thân lớn lên cũng không như của cậu được đâu. 】

 

Giản Đăng nhướng mày, dáng vẻ này của cậu làm sao? Không phải đều hai mắt một miệng à?

 

【 Sau khi tiến vào thế giới này, linh hồn của cậu được quy tắc thế giới chấp nhận, càng ngày càng thích ứng với nơi này, thân thể dung hợp với linh hồn, nên tương ứng với đó, thân thể của cậu cũng xảy ra biến đổi. 】

 

【 Thức tỉnh thành dẫn đường là biến đổi đầu tiên. 】Giọng điệu 749 chắc chắn:【'Giản Đăng' nguyên bản là một người hoàn toàn bình thường, tuyệt đối sẽ không thức tỉnh thành dẫn đường. 】

 

Ít nhất sau nhiều lần thiết lập lại, 794 chưa từng thấy 'Giản Đăng' trong cốt truyện thức tỉnh lần nào.

 

【 Hiện giờ thân thể này là của cậu, nhưng cậu cũng không phải là cậu của đời trước, nó là một cơ thể mới, một cơ thể chỉ thuộc về thế giới này. 】

 

【 Nên nếu nhà họ Đào muốn làm xét nghiệm DNA với cậu thì có lẽ kết quả sẽ không khớp đâu. 】794 thấy Giản Đăng vẫn không có vẻ mặt gì, nó thử hỏi:【Nếu cậu muốn nhận thân, tôi sẽ giúp cậu bóp méo dữ liệu. 】

 

【 Nguyên thân có quan hệ với nhà họ Đào không? 】

 

【... Tôi cũng không biết nữa. 】794 vô cùng chột dạ, thế giới trước nó luôn vây quanh Đào Khả hoặc mấy nhân vật chính, căn bản không hề để t@m đến nam phụ chết sớm như nguyên thân.

 

【 Thế nói sau đi. 】Giản Đăng không quá thích cảm giác mà mẹ Đào mang đến cho mình, quan trọng hơn là khi nguyên thân mất, nhà họ Đào thật sự không biết gì sao?

 

Nếu đúng như cậu nghĩ, dù nhà họ Đào có quan hệ gì với nguyên thân thì cậu cũng hoàn toàn không cần nhận thân.

 

Năm ấy Đào Khả chỉ là học sinh cấp 3, không giống kiểu người có thể xóa sạch dấu vết như vậy.

 

Vậy mấy tên côn đồ kia có thể vào được tinh cầu thủ đô, sau lưng tất nhiên có gia tộc khác chi phối.

 

"Em đang nghĩ gì vậy?" Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói dò hỏi.

 

"Đào Khả..." Giản Đăng không có phòng bị gì Hoắc Yến Hành, cậu theo bản năng trả lời sau đó mới thấy sai sai, vừa quay đầu đã thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.

 

Giản Đăng: ?

 

"Ánh mắt gì cơ? Chính là ánh mắt... bi3n thái đó, mọi người ai cũng nói cậu ta thích Khả Khả, nhưng với dáng vẻ khi ấy của cậu ta, đoán chừng cậu ta cũng tự biết mình không xứng với Khả Khả nên chỉ có thể nhìn lén..."

 

Câu trả lời của Không Nguyên Vu hãy còn vang vọng bên tai, Hoắc Yến Hành nghĩ đến một khả năng khác.

 

Liệu Giản Đăng có coi anh là 'tình địch' không?

 

Đối với người mình thích, bất kỳ ai đến gần đều sẽ là tình địch, Hoắc Yến Hành hoàn toàn nhận thức được điều này.

 

Nếu Giản Đăng không coi anh là 'tình địch' thì sao cậu không có chút phản ứng nào với những gì mình nói?

 

Thậm chí vừa rồi cậu còn đang nghĩ đến Đào Khả kìa!

 

Lúc này, Hoắc Yến Hành bắt đầu có suy nghĩ lẻn vào tháp Trắng ám sát Đào Khả.

 

Anh có năng lực sẽ không để bất kỳ ai phát hiện.

 

Giản Đăng chỉ thấy mình trả lời xong, vẻ mặt Hoắc Yến Hành ngày càng lạnh đi, anh còn mở ra hình thức chiến đấu của huyền phù.

 

Giản Đăng: ??

 

"Giản Đăng à." Hoắc Yến Hành cảm thấy mình có một số việc phải làm rõ với cậu, như thân phận 'tình địch' của anh chẳng hạn.

 

"Anh thật sự không thích ai cả."

 

Thấy Giản Đăng tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được, Hoắc Yến Hành mới thở phào nhẹ nhõm, anh biết cậu đã tin.

 

Hôm nay đây đã là lần thứ ba Hoắc Yến Hành lặp lại câu này. Giản Đăng nhanh chóng ý thức được điểm này.

 

Thậm chí anh còn gọi đầy đủ tên cậu nữa!

 

Vậy câu nói sẽ gánh vác tránh nhiệm mà lần trước anh nói là nói ai? Giản Đăng suy tư, nhìn thế nào cũng thấy có một người như vậy thật.

 

Nhưng Hoắc Yến Hành không thích Đào Khả, Giản Đăng rất vui, không hiểu sao lại thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Trong mắt cậu, dù Đào Khả có là dẫn đường cấp S cũng không xứng với Hoắc Yến Hành.

 

Cả đường còn lại Hoắc Yến Hành không nói thêm gì nữa, anh để cho Giản Đăng có thời gian tiêu hóa, xe huyền phù cũng từ 'hình thức chiến đấu' trở về bình thường, cả đường chạy đến Quân bộ rồi vững vàng dừng lại trước cửa.

 

Giản Đăng xuống xe trước, cậu vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của anh binh sĩ gác cổng, chính là anh chàng cậu đã gặp khi lần đầu đến Quân bộ.

 

Trước lạ sau quen, Giản Đăng lịch sự mỉm cười với anh binh sĩ gác cửa.

 

Anh binh sĩ... anh binh sĩ cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm đứng gác, mắt nhìn thẳng, anh chàng sợ ngay sau đó Hoắc Yến Hành xuống xe sẽ chú ý đến mình.

 

Cả Quân bộ đều đồn rằng, cái cậu xinh đẹp này của thượng tướng Hoắc vô cùng có tiềm năng của yêu phi, đến cả khi họp anh còn dẫn theo cậu cơ mà.

 

Yêu phi không biết chuyện cũng không phát biểu được bất kỳ ý kiến gì, cậu theo Hoắc Yến Hành vào Quân bộ, sau đó lập tức phát hiện người nào đi ngang qua mình cũng đều mỉm cười, trong mắt còn b ắn ra ánh sáng quỷ dị.

 

Giản Đăng: ??

 

Đến khi vào phòng làm việc, Giản Đăng cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao hôm nay mọi người lại nhiệt tình như vậy.

 

Rất nhanh cậu đã nhìn thấy chiếc ghế thư giãn rộng rãi thoải mái trong phòng, có thể tùy ý điều chỉnh góc độ, còn lắp thêm màn hình vẽ cơ giáp siêu lớn.

 

Giản Đăng: !!!

 

Tình ghế trong mộng của cậu!

 

"Sau này nếu mệt thì em có thể nghỉ ngơi ở đây." Hoắc Yến Hành thấy hai mắt Giản Đăng tỏa sáng là biết cậu rất thích, anh khẽ ho khan, lòng cũng thầm thấy nhẹ nhõm.

 

"Dưới ghế có ròng rọc, công tắc điều khiển trên tay vịn, em cũng có thể kết nối quang não để điều khiển nó."

 

Hoắc Yến Hành vốn định tạo một cái phòng nghỉ trong phòng làm việc, nhưng nhớ đến giới hạn một mét nên anh đã từ bỏ, sửa thành ghế lười có thể ngồi.

 

"Đây là quang não dự phòng của anh, đã mở quyền hạn rồi, khi ở Quân bộ em có thể dùng nó." Hoắc Yến Hành đưa cho Giản Đăng một cái quang não quân dụng: "Quang não bình thường bị cấm mạng ở Quân bộ, còn sẽ hạn chế thông tin."

 

Ngoài quang não ra còn có màn hình ánh sáng mà Giản Đăng dùng trong hội nghị lần trước, cái này thì không cần Hoắc Yến Hành giới thiệu nữa.

 

Giản Đăng nhận lấy, rồi chào Hoắc Yến Hành theo nghi lễ: "Thượng tướng Hoắc xin anh hãy yên tâm công tác, tôi sẽ không làm phiền anh khi không cần thiết!"

 

Nói xong, Giản Đăng hân hoan nhào lên ghế: "Mềm quá đi!"

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

Anh thấy Giản Đăng mới là thượng tướng thì có, thượng tướng Hoắc sẽ không có cấp dưới như vậy đâu.

 

Hoắc Yến Hành lắc đầu ngồi vào ghế bắt đầu xử lý công việc xếp đống trên bàn.

 

Hội nghị không quan trọng đều bị Hoắc Yến Hành cho hoãn lại, thay vào đó là đủ loại giấy tờ, tất cả đều là Hồ Dương hoặc Miêu Ô mang đến, không cho người ngoài có cơ hội nhìn trộm.

 

Chỉ e không bao lâu nữa trong Quân bộ sẽ có một câu chuyện ver mới.

 

Giản Đăng say mê nằm trên ghế không quan tâm những thứ này, cậu đang nghiên cứu xem nên dùng vật liệu gì để ghép mô hình cơ giáp cho Hoắc Yến Hành, đồng thời cũng bắt đầu thiết kế cơ giáp tốt nghiệp của mình.

 

Đối với cơ giáp này, Giản Đăng sớm đã có nguyên mẫu nên cậu thao tác rất nhanh, Giản Đăng vừa nhập số liệu vào máy mô phỏng xong liền đối diện với Miêu Ô vào đưa tài liệu nháy mắt với mình.

 

Giản Đăng không hiểu mô tê gì, rất nhanh cậu đã nghĩ đến gì đó, cậu liếc nhìn Hoắc Yến Hành đang phê duyệt giấy tờ, cậu ngoắc ngoắc tay với Miêu Ô.

 

Miêu Ô lập tức nhích đến gần: "Hình như anh d[1]... Anh chủ tận hưởng quá ha ~"

 

[1] Raw cả câu là "大sao......少‌爷似的,很享受哦~". Miêu Ô quen miệng tính gọi bé Đèn là chị/anh dâu (大嫂: dà sǎo) sau đó sửa miệng thành cậu chủ (大少‌爷: dà shàoye), hai từ này đọc gần âm nhau, mà bên Trung từ 大嫂 dùng để chỉ vợ của anh trai chứ k phân biệt nam nữ nên tui để là anh dâu hé.

 

Giản Đăng xấu hổ gãi đầu, nói ra mục đích: "Em có thể add số quang não của anh không? Em có chuyện muốn hỏi anh."

 

"Hả?" Khóe mắt Miêu Ô liếc nhìn Hoắc Yến Hành, thượng tướng Hoắc không ngẩng đầu, chính là chấp nhận: "Tất nhiên là được rồi."

 

Lúc hai người trao đổi số quang não, Hoắc Yến Hành lén nâng mắt nhìn, vì đều là dẫn đường nên anh quyết định không can thiệp vào chuyện Giản Đăng kết bạn.

 

Thêm số quang não xong, Miêu Ô mau chóng ra khỏi phòng, Giản Đăng gõ gõ xóa xóa sắp xếp từ ngữ rồi gửi một tin nhắn.

 

【 Đàn anh có thích ai trong Quân bộ không ạ? 】

 

"Ỏ ~" Miêu Ô che miệng cười thầm, tát Hồ Dương làm cùng văn phòng với mình một cái.

 

"Lúc làm việc thì đừng có phát điên." Hồ Dương cau mày, ghét bỏ cách xa Miêu Ô.

 

"Bây giờ cậu chàng kia đang hỏi tôi thượng tướng nhà ta có thích ai không kìa." Câu này của Miêu Ô thành công khiến Hồ Dương chú ý.

 

Sáng nay Hoắc Yến Hành đã gửi tin nhắn cảnh cáo bọn họ không được gọi bậy bạ, cũng không được nói lời không nên nói trước mặt Giản Đăng, lúc đó họ mới biết chuyện vui của thượng tượng nhà họ vẫn chưa thành, tất cả chỉ là hiểu lầm.

 

Là lính ruột của Hoắc Yến Hành, tất nhiên họ đều muốn giúp thượng tướng nhà mình theo đuổi người ta.

 

Chẳng qua không đợi họ bắt đầu lên kế hoạch, Giản Đăng đã đề cập đến vấn đề này trước.

 

Người Hoắc Yến Hành thích là Giản Đăng chắc chắn là anh phải tự nói, Hồ Dương và Miêu Ô liếc nhìn nhau, lòng thầm xuất hiện ý định.

 

Giản Đăng ở phòng làm việc của Hoắc Yến Hành mười phút, Miêu Ô mới trả lời tin nhắn.

 

【 Nghe nói trong quang não của thượng tướng có bí mật —— lớn lắm. 】

 

Hửm? Giản Đăng tò mò bí mật gì mà có thể —— lớn như vậy.

 

【 Nếu em tìm được cơ hội xem thử thì chắc chắn sẽ biết người mà ngài ấy thích đó. 】

 

Giản Đăng sờ cằm, lời Miêu Ô nói đã thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của cậu.

 

Và cũng chứng tỏ rằng Hoắc Yến Hành đã có người mình thích, chỉ là người này không phải Dào Khả thôi.

 

Làm sao mới lấy được quang não của Hoắc Yến Hành nhỉ? Giản Đăng suy tư, Hoắc Yến Hành là thượng tướng, trong quang não có rất nhiều tư liệu, chắc chắn rất quan trọng với anh, mình không thể nhìn lén được.

 

Giản Đăng thở dài, cậu tạm thời bỏ cuộc, sau này có cơ hội thì tính tiếp vậy.

 

【 Cần tôi giúp gì không? 】 749 đột nhiên hỏi.

 

【 Hôm nay mày hoạt bát thật đấy. 】 Giản Đăng trêu chọc: 【 Chịu hợp tác nghiên cứu với tao rồi à? 】

 

749 nghẹn họng, không ngờ Giản Đăng vẫn nhớ đến việc này.

 

Nó không chút do dự nói ra mục đích: 【 Tôi biết chuyện hệ thống yêu đương đó là sao rồi! 】

 

Giản Đăng "Ừ" một tiếng, ra hiệu nó nói tiếp.

 

Thấy cậu không quan tâm như vậy, 749 hừ một tiếng: 【 Có phải tôi từng nói tôi thiếu một bộ phận đúng không? Hệ thống yêu đương chính là phần tôi bị mất. 】

 

【 Ồ. 】 Giản Đăng đã lờ mờ suy đoán được, tay cũng không dừng lại: 【 Mày là một hệ thống mà có tận hai trí năng lận à? 】

 

【 Tôi cũng không biết nó lấy thần trí ở đâu ra. 】 794 cũng rất khó hiểu điểm này: 【 Nói tóm lại là để tôi và nó dung hợp, khôi phục thành một hệ thống thì có thể giải quyết được tình trạng này của hai người. 】

 

Giản Đăng có chút hứng thú: 【 Dung hợp thế nào? 】

 

【 Đánh dấu tinh thần. 】 794 như đang nói một chuyện rất nhẹ nhàng: 【 Hệ thống yêu đương đã ràng buộc với trùm cuối, nên chỉ khi hai người đánh dấu tinh thần, tôi thông qua tinh thần mới có thể thu hồi nó về. 】

 

Giản Đăng: ......

 

【 Sao? Đơn giản hơn chế độ cưỡng chế sát lại gần nhau đúng không? 】 794 không chú ý đến Giản Đăng đang im lặng, nó còn nói: 【 Rung động không bằng hành động mà ~ (OvO) 】

 

Giản Đăng: ......

 

【 Tao từ chối. 】

 

Lính gác và dẫn đường có hai cách kết đôi, một cách là bằng cơ thể, một cách là bằng tinh thần, thường được gọi là đánh dấu tinh thần.

 

Chuyện này thường chỉ phát sinh ở các cặp lính gác dẫn đường đã trở thành bạn đời, vì một khi lính gác dẫn đường kết đôi thì hai người sẽ rất khó tách ra, nếu một người bỏ mạng ngoài ý muốn thì người còn lại cũng sẽ đau đớn đến mức không muốn sống nữa, trở thành cái xác không hồn.

 

Sao cậu có thể vì thu hồi hệ thống mà phá hỏng quy trình, tiến hành đánh dấu tinh thần với Hoắc Yến Hành được chứ?

 

Dù đối với ai thì cũng là chuyện vô trách nhiệm.

 

Nghĩ đến đây, Giản Đăng không muốn để ý đến 749 nữa, cậu gọi nhóc hươu tuyết ra nhét hệ thống vào một góc: 【 Không cho tao nghiên cứu thì đừng có làm phiền tao. 】

 

794 vừa định phản kháng lại nấp mất.

 

Giải quyết hệ thống xong, Giản Đăng nhìn phía Hoắc Yến Hành, bối rối không biết có nên kể chuyện này cho đối phương biết hay không.

 

Khi Giản Đăng trò chuyện trên quang não với Miêu Ô, Hoắc Yến Hành đã sớm chú ý đến vẻ mặt sinh động một hồi nhíu mày rồi tò mò của cậu. Mà lúc này khuôn mặt ấy lại ủ ê, rất khó để người khác không hỏi xem có phải cậu có chuyện gì không.

 

Nhưng Hoắc Yến Hành nhịn, anh không muốn để Giản Đăng phát hiện mình đang lén nhìn cậu.

 

Giản Đăng thầm đấu tranh tâm lý, đều là ký chủ, Hoắc Yến Hành nên có quyền biết rõ sự việc mới đúng.

 

Cậu đứng dậy đi đến trước mặt Hoắc Yến Hành, nhìn dáng vẻ muốn nói tóm tắt sự việc của cậu, Hoắc Yến Hành bắt đầu trở nên căng thẳng.

 

"Đánh dấu tinh thần?"

 

"Vâng." Giản Đăng thuật lại lời của 749 xong, cậu cho rằng dù sao Hoắc Yến Hành bị hệ thống ràng buộc cũng có có trách nhiệm của mình.

 

794 sau khi ràng buộc với cậu thì bỗng bị mất một phần chương trình, kết quả không biết sao Hoắc Yến Hành lại trở thành ký chủ của bộ phận chương trình đó, có thể nói rằng anh rất oan.

 

"Em sẽ có gắng phối hợp làm nhiệm vụ với anh." Giản Đăng hứa hẹn: "Không cần phải đánh dấu tinh thần, em sẽ không cản trở anh tìm dẫn đường đâu."

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

"Sao em biết anh muốn tìm dẫn đường?" Hoắc Yến Hành ngồi trên ghế văn phòng, khẽ nhoài người về phía Giản Đăng: "Nếu là 'người thường' thì sao?"

 

"Vậy thì cũng được nè ~"

 

Giản Đăng cũng không phải quần chúng phái lính gác dẫn đường, cậu vô cảm với lính gác × lính gác hoặc dẫn đường × dẫn đường, trừ khi trong đó có một bên là nữ sinh, nếu không trong mắt cậu đều phân loại chung là nam nam, may mà cậu cũng không bài xích đồng tính luyến ái.

 

"Có tiện nói đó là ai không anh?" Giản Đăng nhớ đến tin sốt dẻo mà Miêu Ô nói với mình, nhân cơ hội hỏi.

 

"Vậy em nhắm mắt lại trước đi." Hoắc Yến Hành nhẹ giọng mở miệng, Giản Đăng quả thực nghe lời nhắm mắt lại.

 

Đợi khi Giản Đăng nhắm mắt lại, Hoắc Yến Hành mới chậm rãi thở ra, chết mất, sao lại nói đề tài này cơ chứ.

 

Đánh dấu tinh thần, hay đánh dấu tinh thần với Giản Đăng là điều mà Hoắc Yến Hành không dám nghĩ.

 

Càng không nói đến việc đối phương nâng đôi mắt đào hoa nhìn anh, hỏi anh thích ai, Hoắc Yến Hành suýt chút nữa đã nhịn không được.

 

"Xong chưa anh ơi?" Giản Đăng giục.

 

Hoắc Yến Hành đứng lên, anh tháo găng tay một tay ra rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, giơ tay che mắt Giản Đăng lại.

 

Che xong Hoắc Yến Hành mới phát hiện mặt của cậu cũng rất nhỏ, bàn tay anh chỉ che mắt cậu thôi đã có thể che hơn phân nửa khuôn mặt của cậu rồi.

 

"Đàn anh ơi?"

 

Hoắc Yến Hành thoáng cúi người, cách bàn tay hôn lên mắt Giản Đăng.

 

"Nói em biết rồi đấy."

 

==========

 

Sẵn tiện thì cái từ Doge ở tựa chương là hình con chó này nè:

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment