Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 26

Giản Đăng bị Hoắc Yến Hành che mắt cũng không thấy gì, nghe Hoắc Yến Hành nói đã nói cho mình biết rồi, cậu không khỏi hoang mang.

 

Nói hồi nào? Không lẽ cậu bị điếc?

 

Giản Đăng mở mắt ra thì thấy Hoắc Yến Hành đang thong thả đeo lại găng tay, cậu không khỏi sốt ruột, rõ ràng kết quả ở ngay trước mắt mà sao người này lại như vậy chứ!

 

"Đàn anh à!"

 

"Anh đã nói rồi." Hoắc Yến Hành ngồi lại xuống ghế, cầm giấy tờ vờ vịt bảo: "Tiếc là em không nhận ra."

 

"Anh ơi ~" Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Giản Đăng rất không cam lòng: "Hay là anh nói lại đi?"

 

"Lát nữa sẽ mở hội nghị, em nhớ chuẩn bị đấy, binh sĩ Giản ạ."

 

Lại trêu cậu! Giản Đăng hung dữ trừng mắt liếc Hoắc Yến Hành, cậu xoay người trở lại ghế lười của mình, quyết định hoãn lại thời gian tặng mô hình cơ giáp.

 

Không cần đặc biệt chọn vật liệu nữa, cậu thấy dùng vật liệu thừa cũng khá ổn.

 

Binh sĩ Giản tức giận mãi đến khi vào phòng họp, vẻ mặt cậu cũng không tươi tắn lên nổi, cậu không nói gì mà vẽ gì đó lên màn hình ánh sáng của mình, cậu dùng lực rất lớn, chỉ hận không thể chọc thủng màn hình.

 

Nhưng thượng tướng Hoắc ngồi bên cạnh trông rất vui vẻ, hình như còn cười thầm nữa.

 

Mọi người trên bàn hội nghị đều cúi đầu, chỉ là trong lòng có vô số suy nghĩ, tiếc là bây giờ không phải là lúc tám chuyện.

 

Giản Đăng hãy còn giận rất nhanh đã bình tĩnh lại, thích ai là việc riêng của Hoắc Yến Hành, anh không nói với cậu cũng là chuyện bình thường.

 

Giản Đăng chỉ không quen việc rõ ràng anh đã đồng ý nói với cậu mà cuối cùng lại nuốt lời, hừ!

 

Trừ khúc nhạc đệm nhỏ này ra, thời gian còn lại trong ngày rất suôn sẻ, việc hôm nay của Quân bộ không nhiều như Giản Đăng tưởng tượng, khi cậu và Hoắc Yến Hành về đến chung cư đã là 9 giờ.

 

Vừa mở cửa ra, nhóc người máy được hai người đưa đến đây đã ra đón.

 

"Chào mừng về nhà, hai vị chủ nhân." Trên mặt Bé Ngốc vẫn là hai đôi mắt hình hạt đậu mỉm cười quen thuộc, thân hình tròn vo của nó xoay hai vòng: "Rất vui vì có thể tiếp tục phục vụ hai vị chủ nhân ở nhà mới."

 

Giản Đăng ngồi xổm xuống vỗ đầu nó, nhỏ giọng bảo: "Nếu em mà không lén mách lẻo thì anh cũng rất vui vì em phục vụ cho anh đó."

 

Hoắc Yến Hành vờ không nghe thấy gì cởi áo khoác treo lên giá, anh cởi mấy cúc áo trên cổ áo sơ mi ra, khí chất cả người tức khắc thay đổi, trông có vẻ thư giãn hơn không ít.

 

Lúc này Bé Ngốc nghe Giản Đăng nói thế thì đổi thành vẻ mặt không vui: "Bé Ngốc không có lén mách lẻo mà."

 

Giản Đăng không ngờ Bé Ngốc sẽ trả lời mình: ......

 

Bé Ngốc trước khi nâng cấp sẽ chỉ máy móc trả lời khi gặp câu hỏi ngoài chương trình, xem ra sau khi nâng cấp nó đã thông minh hơn không ít.

 

Ngón tay Giản Đăng chọt chọt bụng Bé Ngốc, nói lớn thế chắc chắn người nào đó đã nghe được rồi.

 

Cũng may người nào đó không tính toán chuyện này, trái lại còn nhắc đến đề tài khác: "Anh nhờ Bé Ngốc bày trí lại phòng ốc rồi, em xem xem có cần gì nữa không."

 

Giản Đăng nghe vậy thì đứng dậy đi xem phòng, Hoắc Yến Hành chậm rì rì theo sau cậu, trước sau vẫn luôn giữ khoảng cách một mét.

 

Giản Đăng đã từng vào phòng ngủ và ngủ lại vài lần, cậu phát hiện nơi này được trải thảm dày, trên giường có thêm mấy cái gối ôm, tủ đầu giường và bàn sách trong phòng cũng có rất nhiều đồ trang trí nhỏ đủ kiểu dáng, đều là dọn từ ký túc xá của cậu.

 

Phòng ngủ vốn hiu quạnh đơn điệu vì nó mà thêm chút hơi thở sinh hoạt, Giản Đăng đi một vòng, tạm thời chưa thấy thiếu gì.

 

Đoán chừng dù có thiếu thì có lẽ phải đến lúc cần Giản Đăng mới phát hiện ra.

 

Nhân lúc đêm nay có thời gian, cuối cùng Hoắc Yến Hành cũng có thể dẫn Giản Đăng đi tham quan căn chung cư này.

 

"Hai căn phòng này là phòng trống, có thể sửa lại theo ý muốn của em." Hoắc Yến Hành chỉ phòng cho Giản Đăng xem: "Đối diện là phòng huấn luyện và phòng cách âm, phòng này là phòng sách."

 

Chung cư tuy lớn nhưng cấu trúc cả căn lại rất đơn giản, phòng hữu dụng lại không nhiều, qua lời giới thiệu của Hoắc Yến Hành cậu nhận ra hình như phòng mà cậu ngủ là phòng ngủ chính thì phải?

 

Rõ ràng có phòng cho khách, sao Hoắc Yến Hành lại nhường phòng ngủ chính cho mình? Giản Đăng thầm nghi ngờ, phát hiện phòng cho khách cũng không khác phòng ngủ chính cho lắm, chỉ là nệm cứng hơn, nếu cậu ngủ trên đó thì chắc chắn sẽ đau eo đau lưng.

 

Nghĩ đến đây, Giản Đăng ngơ ngẩn, không phải vì nguyên nhân này đấy chứ...

 

Giản Đăng há miệng nhưng không dám đi hỏi Hoắc Yến Hành, cậu theo bản năng nhìn xung quanh để phân tán lực chú ý.

 

Mắt cậu đảo quanh phòng cách âm.

 

Phòng cách âm là nơi lính gác sẽ đi khi không có dẫn đường an ủi, bên trong hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, bên trong sẽ liên tục phát tiếng ồn trắng giúp lính gác ổn định cảm xúc.

 

Quen Hoắc Yến Hành lâu như vậy, từ trước đến nay Giản Đăng chưa từng thấy đối phương mất khống chế, nhưng lính gác mất khống chế cũng là chuyện rất đáng sợ.

 

Thuốc Dẫn Đường không có tác dụng với anh, hầu hết các dẫn đường đều có độ xứng đôi với anh khá thấp, cũng không thể an ủi, thậm chí còn chẳng đến gần anh được, cuối cùng Đào Khả biết tin chạy đến lấy thân phận dẫn đường xuất sắc thành công ngăn Hoắc Yến Hành mất kiểm soát.

 

Giản Đăng: ......

 

Cậu thầm mắng mình vậy mà quên mất chuyện quan trọng, cậu vội nhớ lại trong nguyên tác nguyên nhân gì đã khiến tinh thần lực Hoắc Yến Hành mất kiểm soát.

 

Do nhìn quá chăm chú nên Giản Đăng theo sau Hoắc Yến Hành nhất thời quên mất vấn đề khoảng cách, sau một hồi mất trọng lực, cậu được Hoắc Yến Hành đỡ lấy.

 

"Nghĩ gì mà chăm chú thế?" Hoắc Yến Hành tiếp tục bước đi, anh trực tiếp ôm cậu về phòng ngủ rồi thả lên giường.

 

Giản Đăng không nói gì, cậu khẽ mím môi, trong nguyên tác vậy mà không viết tại sao Hoắc Yến Hành mất kiểm soát!

 

Vì tiểu thuyết được viết theo góc nhìn của Đào Khả nến sẽ có rất nhiều thông tin không được làm rõ trừ khi Đào Khả đi hướng đó.

 

Trong nguyên tác chỉ viết người trong quân đoàn Điểu Sư xin giúp đỡ, sau đó Đào Khả mới biết chuyện này mà đến giúp anh an ủi. Sau khi tốn không ít công sức, an ủi xong sắc mặt cậu ta đã trắng bệch.

 

Chuyện xảy ra ở biên giới, bây giờ Hoắc Yến Hành còn ở thủ đô, có lẽ cò cách lúc bạo động tinh thần lực một khoảng thời gian, Giản Đăng thoáng yên tâm.

 

Cậu quyết định rồi, cậu muốn đi biên giới với Hoắc Yến Hành!

 

Đào Khả còn an ủi anh được thì sao cậu lại không thể? Giản Đăng nghĩ độ xứng đôi của mình với mấy người Kỳ Tinh Giác cũng không thấp, tất nhiên cũng là dẫn đường cấp cao như Đào Khả, cậu hoàn toàn có thể!

 

Nhưng vẫn không biết độ xứng đôi giữa cậu và Hoắc Yến Hành là bao nhiêu, Giản Đăng lại bối rối, dù cậu là dẫn đường cấp cao nhưng nếu độ xứng đôi thấp quá thì phải làm sao?

 

Trong nguyên tác từng nói, khi tinh thần lực bạo phát Hoắc Yến Hành không cho bất kỳ ai đến gần, ngay cả Đào Khả có độ xứng đôi 49% với anh mới có thể miễn cưỡng đến gần anh được.

 

Giản Đăng suy tư, chắc cũng không đến mức còn chẳng được một nửa độ xứng đôi của anh với Đào Khả đâu nhỉ?

 

"Tiểu Đăng?"

 

Nghe tiếng gọi, Giản Đăng lấy lại tinh thần thì thấy Hoắc Yến Hành đang lo lắng nhìn mình, hiển nhiên là anh đã gọi cậu được vài lần.

 

"Đàn anh à." Vẻ mặt Giản Đăng nghiêm túc: "Anh có khó chịu chỗ nào thì phải nói đấy nhé."

 

"Đàn anh có định kỳ kiểm tra tinh thần lực không?" Trước khi tinh thần lực mất kiểm soát đều sẽ có dấu hiệu, Giản Đăng muốn thông qua sư tử để xem trạng thái tinh thần hiện giờ của anh, kết quả lại không thấy sư tử đâu.

 

Rõ ràng trước đó mỗi khi vào chung cư, con sư tử to xác kia chỉ ước có thể bám dính lấy cậu.

 

"Tinh thần lực của anh rất ổn định, em đừng lo." Tuy không biết vì sao Giản Đăng lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, nhưng Hoắc Yến Hành vẫn trả lời đúng sự thật.

 

Trừ chút thương tích do công kích hệ thống yêu đương, quả thực hiện giờ Hoắc Yến Hành đã ổn định rồi.

 

Nhưng không gian tinh thần của anh vẫn là một màu đen, từ nhỏ đến lớn đều thế, Hoắc Yến Hành cũng không biết 'quả bom hẹn giờ' này sẽ phát nổ lúc nào.

 

"Thật chứ?" Giản Đăng không tin, nếu không sao cậu không thấy sư tử đâu?

 

Ngặt nỗi cậu là 'người thường', cũng đâu thể bảo Hoắc Yến Hành thả tinh thần thể ra cho cậu xem được.

 

Thấy Giản Đăng do dự bất an, mắt lén nhìn xung quanh, Hoắc Yến Hành đã đoán được Giản Đăng đang tìm tinh thần thể của anh.

 

Từ sau khi biết Giản Đăng rất có khả năng là dẫn đường, Hoắc Yến Hành đã không cho sư tử xuất hiện trước mặt Giản Đăng nữa, nếu không dáng vẻ mặt dày ủi ủi người khác của nó sẽ thành thế nào trong mắt Giản Đăng?

 

Anh cũng sợ Giản Đăng nghi mình đang sàm sỡ cậu.

 

"Thật." Hoắc Yến Hành hứa với cậu: "Không tin em có thể hỏi Hồ Dương."

 

Khi nói chuyện, Hoắc Yến Hành lơ đãng thả sư tử ra, sư tử lâu rồi không được gặp Giản Đăng vừa xuất hiện đã lắc lắc mình, cái bờm của nó run run, sau đó bước về phía cậu.

 

Thấy dáng vẻ năng động của sư tử, rốt cuộc Giản Đăng cũng yên tâm, đúng lúc ấy Hoắc Yến Hành bảo muốn đi rửa mặt, thế là cậu không nói gì nữa.

 

Hoắc Yến Hành vừa đi thì sư tử cũng biến mất khi đang đi qua trước mặt cậu.

 

Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên, Giản Đăng cũng không nghĩ sâu thêm, tính dư thời gian giải trừ dư lại trong hôm nay, cậu cũng chuẩn bị đi tắm.

 

Chung cư rất lớn, tất nhiên phòng tắm cũng không có chỉ một phòng, Hoắc Yến Hành nhường căn trong phòng phủ cho cậu, còn anh thì ra ngoài.

 

Lúc tắm Giản Đăng nghĩ từ lúc thức tỉnh đến nay, cậu chưa từng học làm thế nào an ủi lính gác một cách hệ thống.

 

Nhóc hươu trắng chuyển tinh thần lực cho sư tử lúc trước không tính, đó là hành vi bản năng của tinh thần thể, hơn nữa trong tình huống tinh thần lực của lính gác mất kiểm soát, chỉ an ủi tinh thần thể thôi vẫn chưa đủ.

 

Cũng may là tài liệu nhận được từ tháp Trắng trước đó rất đầy đủ, Giản Đăng đều giữ lại hết, cậu lập tức lên kế hoạch tìm thời gian học tập.

 

Để ngừa bất trắc, cậu có nên đi tìm lính gác nào đó thí nghiệm chút không nhỉ? Nếu không đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì không hay.

 

Nhưng thời gian gần đây cậu không có cơ hội tránh Hoắc Yến Hành ra ngoài tìm lính gác khác, lý do là vì cậu muốn giấu thân phận dẫn đường của mình.

 

Hay là cứ nói chuyện này với Hoắc Yến Hành, Giản Đăng tin đối phương, dù sao anh cũng là người chăm sóc cậu nhất sau khi cậu đến thế giới này.

 

Trong lúc suy tư, tốc độ tắm rửa của Giản Đăng bất giác chậm lại, đến khi Hoắc Yến Hành ngoài cửa nhắc nhở cậu mới giật mình nhận ra thời gian giải trừ sắp hết rồi.

 

Giản Đăng vội rửa sạch bọt trên người, cậu mặc áo choàng tắm vào, giây tiếp theo cảm giác không trọng lực ập đến, cảnh tượng trước mắt nháy mắt từ phòng tắm trở thành phòng ngủ, trong lúc thẫn thờ Giản Đăng còn tưởng là tự mình đi ra ngoài.

 

Lông mi Giản Đăng run run, có giọt nước từ mí mắt cậu chảy xuống, vì ngứa nên không khỏi nheo mắt.

 

Cả người còn mang theo hơi nước, trên người vẫn lau chưa khô, điều này trực tiếp vạ lây đến Hoắc Yến Hành, cũng may cách áo choàng tắm nên vấn đề không lớn lắm.

 

Yết hầu Hoắc Yến Hành nhịn không được mà lên xuống, mắt dần sâu thêm, anh cảm thấy vấn đề rất lớn.

 

Giản Đăng rơi xuống lòng anh có lẽ thấy thời gian cấp bách nên thắt lưng áo choàng còn chưa thắt, trong quá trình dịch chuyển còn rơi xuống, chiếc áo choàng vốn có thể ôm lấy cả người cậu lúc này chỉ vừa đủ che đi những bộ phận quan trọng của cậu.

 

Sống lưng Hoắc Yến Hành thoắt cái cứng đờ, trong mắt anh chỉ còn bờ ngực trắng nõn của Giản Đăng, đường cong cơ bắp của cậu vì gầy nên không quá rõ, nhưng trái lại không có chút thịt thừa nào, tựa như đồ sứ xinh đẹp lại tinh xảo.

 

Đối mặt với tình huống này, Hoắc Yến Hành cố gắng nhịn không cho sư tử xổ lồ ng nhảy ra.

 

Nhưng Giản Đăng không nhận ra nguy hiểm, cậu còn cảm thán: "Mém tí nữa là chạy khỏa thân rồi."

 

Hoắc Yến Hành cảm thấy bây giờ cậu cũng không khác khỏa thân là mấy: ......

 

Cuối cùng Hoắc Yến Hành căng mặt sấy tóc cho Giản Đăng xong, anh nhét cậu vào chăn, sâu sắc cảm thấy rằng chế độ cưỡng chế sát lại gần nhau này không phải để anh yêu đương mà đến để thử thách anh.

 

Những ngày bình dị cứ thế trôi qua, thời gian giải trừ của hai người rốt cuộc cũng lên hai giờ.

 

Hôm nay vừa hay Giản Đăng có lớp ở trường, cậu nói trước với Hoắc Yến Hành rằng mình định tự đi.

 

Lớp chỉ có một tiếng, thời gian hoàn toàn đủ, ai ngờ anh lại bảo muốn đi với cậu.

 

"Để ngừa bất trắc, nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì sẽ không hay." Hoắc Yến Hành ngoài miệng thì nói như vậy, tay lại chậm rãi thay bộ quân phục đen như mực, trông càng giống trùm cuối hơn.

 

Giản Đăng muốn nói lại thôi, cậu không có lí do cản anh, chắc cũng không đến mức nói mình không muốn bị thầy nói bây giờ cả ngày cậu và Hoắc Yến Hành cứ dính lấy nhau đâu nhỉ?

 

Ngay cả Giản Đăng cũng không biết tại sao mình lại chột dạ như vậy.

 

Cuối cùng hai người vẫn cùng nhau đến trường.

 

Lớp mà Ferran dạy là lớp lớn, trừ những lớp ông dạy còn có không ít các sinh viên lớp khác đến dự thính, thế nên mỗi lần đi học đều hết chỗ, chỗ ngồi phải cướp mới có được.

 

Giản Đăng nhờ Hồ Tiêu xí hai chỗ giúp mình, lúc vừa vào lớp cậu suýt chút nữa đã không tìm được người.

 

"Nhóc thủ khoa, bên này nè!" Hồ Tiêu sau dãy giữa đứng dậy vẫy vẫy tay với Giản Đăng: "Thấy chỗ này sao, cách bục giảng xa lắm đó."

 

Giản Đăng cần chỗ ngồi kín đáo khẽ gật đầu, cậu dẫn Hoắc Yến Hành cùng ngồi xuống.

 

Hoắc Yến Hành theo cậu khẽ nhướng mày, anh nhìn ra suy nghĩ của Giản Đăng nhưng không nói gì.

 

Có lẽ Giản Đăng không biết dù cậu ngồi ở dãy cuối thì cũng là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông.

 

Sinh viên xung quanh đều lén nhìn Giản Đăng, từ sau khi công bố chiếc cơ giáp cấp B kia thì đây là lớp chung đầu tiên của cậu.

 

Sinh viên đến dự thính không chỉ đơn thuần vì thầy Ferran mà còn vì Giản Đăng.

 

Có vài sinh viên muốn đến gần xin chữ ký của Giản Đăng trước khi lớp học bắt dầu nhưng ngại người ngồi bên cạnh nên không dám tiến lên, trong lúc do dự chuông vào học đã vang lên.

 

"Tiểu Đăng, sao hôm nay trò lại ngồi ở đó?" Ferran vừa vào đã phát hiện không đúng, trước giờ Giản Đăng luôn ngồi ở dãy trước.

 

"Em muốn đổi góc nhìn mới ạ." Giản Đăng nghiêm trang đáp.

 

"Thế à?" Ferran nhìn lướt qua người ngồi cạnh cậu, không tỏ ý kiến gì.

 

Người khác nhận không ra, ông là cậu ruột không lẽ cũng không nhận ra.

 

Không phải gián điệp bị bắt hết rồi à? Sao Hoắc Yến Hành vẫn rảnh việc đi theo Giản Đăng vậy?

 

Suy nghĩ hóng hớt chợt lóe lên, Ferran trêu chọc học trò nhỏ nhà mình xong thì bắt đầu lên lớp.

 

"Mọi người cũng là sinh viên năm 4 cả rồi, cái gì nên học chắc cũng học sắp hết rồi nhỉ, trừ trở thành thiết kế cơ giáp sư, trong các em hẳn là có rất nhiều người muốn lên chiến trường làm sửa chữa cơ giáp sư riêng của người khác đúng chứ?"

 

Ferran đứng trên bục giảng mỉm cười khiến tim Giản Đăng khẽ nảy lên, không hiểu sao cậu thấy có điềm.

 

"Trên chiến trường, cơ giáp là một trong những vũ khí thiết yếu, mà công việc quan trọng nhất của sửa chữa cơ giáp sư là kịp thời sửa chữa khi cơ giáp có vấn đề, lập tức phát hiện ra tình huống, không được để nó mất năng lực hành động."

 

"Mấy tiết kế thầy sẽ xin chiến trường thực tế ảo cho các em, mô phỏng sửa chữa cơ giáp sư chuyên nghiệp khi trên chiến trường."

 

Ferran nói rồi giơ tay lên, lúc này mọi người mới phát hiện sau lưng ông có vài người máy đi theo, trong tay người máy cầm mũ thực tế ảo giản dị nhất, cũng là học cụ lần này của lớp.

 

"Không nói nhiều nữa, trước hết chúng ta mời vài bạn lên làm mẫu nào." Ferran tiện tay chọn vài ngồi ngồi ở hàng đầu, sau đó ánh mắt của ông dừng lại trên người Giản Đăng: "Tiểu Đăng, trò cũng lên đây nhé?"

 

Giản Đăng im lặng đứng lên, rõ ràng thói quen của Ferran là mỗi lần gọi người làm mẫu đều gọi cậu, nhưng sao hôm nay cậu cứ cảm thấy Ferran có âm mưu thế nhỉ?

 

"Cộng sự mà các em muốn hợp tác cùng là AI nhân hóa ngẫu nhiên hay người thật?" Ferran khuyến khích mọi người: "Bạn nào biết điều khiển cơ giáp cũng có thể lên đây phối hợp."

 

"À bạn bên kia, thầy thấy trò lạ quá." Ferran ra vẻ ngạc nhiên nhìn Hoắc Yến Hành: "Trò biết điều khiển cơ giáp chứ? Có muốn lên không? Vừa hay có thể làm cộng sự với Tiểu Đăng."

 

Giản Đăng: ......

 

Giản Đăng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Yến Hàn đi lên bục giảng, cuối cùng đứng cạnh cậu.

 

Không biết sao Giản Đăng bắt đầu thấy căng thẳng.

 

Chuyên môn của cậu là chế tạo cơ giáp, cũng từng học sửa chữa cơ giáp, nhưng đây là lần đầu cậu mô phỏng sửa chữa cơ giáp.

 

Chưa kể đến việc cộng sự còn là Hoắc Yến Hành.

 

Tất nhiên Ferran sẽ không cho Giản Đăng cơ hội đổi ý, ông điều khiển người máy giúp mọi người trên bục giảng đội mũ thực tế ảo, đồng thời chiếu cảnh tượng họ nhìn thấy lên màn hình giữa không trung cho các sinh viên khác xem rồi tuyên bố mô phỏng bắt đầu.

 

Giản Đăng vừa mở mắt ra, một viên đạn pháo nổ vang cách cậu không xa, cậu không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng tìm kiếm công cụ che chắn.

 

"Giản Đăng." Bên tai truyền đến giọng của NPC: "Có một chiếc cơ giáp cấp A mất khống chế, không thể thu vào nút không gian, người điều khiển bị nhốt trong khoang, xin bạn hãy kịp thời di chuyển đến địa điểm của mục tiêu và lấy cơ giáp về."

 

NPC vừa dứt lời, trước mặt Giản Đăng xuất hiện một tấm bản đồ, cậu thở phào, cậu vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng mình bị lạc trong cuộc thi sinh tồn vì không có bản đồ dẫn đường.

 

Bên cạnh Giản Đăng còn có mấy robot sửa chữa đến để hỗ trợ cậu, khi cơ giáp bị hỏng và không thể thu hồi về trên chiến trường, lúc ấy sẽ ưu tiên phái robot ra tìm đường, robot có thể giải quyết vài vấn đề đơn giản, chúng nó chỉ cần thu cơ giáp vào nút không gian là được.

 

Mà nếu không thể thu vào nút không gian sẽ cần sửa chữa cơ giáp sư lên sân, dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý, mục tiêu hàng đầu là thu cơ giáp về.

 

Dù sao cơ giáp cũng là quái vật khổng lồ, cơ giáp không thể di chuyển càng là mục tiêu tấn công hàng đầu của quân địch, chỉ khi thu nó vào được nút không gian thì người điều khiển mới tiện tránh né tầm mắt của kẻ địch, tìm được nhiều cơ hội hơn.

 

Giản Đăng không hề do dự đi theo hướng dẫn, nhanh chóng đi đến vị trí mục tiêu, lọt vào tầm mắt cậu là một chiếc cơ giáp đen toàn thân bị gãy tay.

 

Cậu sửng sốt, sao cái cơ giáp này có hơi giống Hình Thiên vậy nhỉ? Cơ mà trông cứ như hàng fake.

 

Âm thanh nhắc nhở của người máy sửa chữa khiến Giản Đăng hoàn hồn, cậu bò lên cơ giáp lấy thiết bị kết nối ngoài truyền âm thanh vào trong: "Người lái có đang tỉnh không? Xin hãy miêu tả tình hình bên trong của cơ giáp."

 

Trong lúc hỏi chuyện, Giản Đăng lệnh cho robot quét kiểm tra bên ngoài cơ giáp rồi gửi về, cậu phán đoán hệ thống chuyển đổi của cơ giáp xảy ra vấn đề, toàn bộ mạch điện bị đốt cháy khiến nó không thể thu về nút không gian, dựa vào điều kiện trước mắt thì không thể sửa chữa được.

 

Do vấn đề sản lượng nên mỗi người điều khiển chỉ có thể xin được một cơ giáp cấp cao, chiếc cơ giáp này là cộng sự của họ, không phải thời khắc nguy hiểm thì người điều khiển sẽ không vứt bỏ cộng sự của mình.

 

Giản Đăng nhanh chóng quyết định phương án sửa chữa, để cơ giáp di chuyển được trước, chỗ này là đất trống, họ phải tìm được nơi an toàn hơn.

 

Cùng lúc đó, trong cơ giáp cũng truyền ra tiếng đáp.

 

"Năng lượng của cơ giáp không đủ, hệ thống chuyển tiếp của tay phải và đầu gối cơ giáp mất kết nối..."

 

Giản Đăng nghe ra đây là giọng của Hoắc Yến Hành, cậu không ngờ anh đang điều khiển chiếc cơ giáp fake Hình Thiên này.

 

Thầy mình cũng giỡn nhây thật, Giản Đăng thầm phàn nàn, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, cậu bổ sung năng lượng cho cơ giáp, đồng thời mở khoang điều khiển từ bên ngoài thả Hoắc Yến Hành ra.

 

Hai người nhìn nhau không nói gì, Giản Đăng tiến vào khoang lái, bắt đầu sửa chữa vấn đề bên trong, thử khởi động chế độ điều khiển tay.

 

Hoắc Yến Hành ở ngoài canh gác, trong lòng Giản Đăng chỉ có sửa cơ giáp, chưa được một lúc đã nghe được tiếng: "Đi!"

 

Chung quanh truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, một bóng đen to lớn phủ xuống, là Trùng tộc mô phỏng trên chiến trường phát hiện ra họ.

 

Giản Đăng kiểm tra tiến độ: "Một phút rưỡi."

 

Khoảng một phút rưỡi nữa cơ giáp này sẽ có thể di chuyển, cho họ sự bảo vệ cơ bản nhất.

 

Hoắc Yến Hành nghe vậy thì trực tiếp nhảy xuống cơ giáp, anh chạy về phía Trùng tộc xung quanh thu hút sự chú ý của chúng.

 

Giản Đăng mím môi, dù biết Hoắc Yến Hành sẽ không sao nhưng cậu vẫn nhịn không được lo cho anh, nghĩ vậy, cậu tăng tốc độ thao tác tay.

 

Chung quanh rung chuyển dữ dội, trong khoang lái cũng có thể cảm nhận được, Giản Đăng cũng không ngẩng đầu lên, rốt cuộc màn hình điều khiền trước mặt cậu cũng "tích" một tiếng đáp lại.

 

Giản Đăng chỉ biết thao tác cơ bản nhất, cậu cố gắng điều khiển cơ giáp đi về phía rung chuyển: "Đàn anh ơi!"

 

Trong thoáng chốc bóng dáng Hoắc Yến Hành đã xuất hiện trước mặt Giản Đăng, trên người anh không có vết thương nào, anh nhảy vào khoang lái sau đó tiếp nhận quyền điều khiển, ngay sau đó xoay người chém đứt chi trước của con Trùng tộc đuổi theo mình.

 

Lúc trước Giản Đăng còn nghĩ không biết khi Hoắc Yến Hành điều khiển cơ giáp sẽ thế nào, nhưng đến khi ở trong cơ giáp cùng anh, cậu lại không rảnh để quan sát mà đặt hết lực chú ý lên màn hình theo dõi.

 

"Dự tính năng lượng có thể duy trì mười phút." Giản Đăng ngồi ở ghế phụ, điều khiển robot sửa chữa phân giải thành nhiều kích cỡ nhỏ chui vào mạch điện trong cơ giáp sửa chữa.

 

Thông qua hình ảnh thật mà robot quay truyền đến, Giản Đăng đâu ra đấy chỉ huy chúng nó kết nối lại từng cái một, cũng tìm được nguyên nhân khiến chế độ điều khiển tinh thần không mở được.

 

Sửa chữa hệ thống tinh thần lực phức tạp hơn rất nhiều, cũng may năng lượng của họ đủ để cơ giáp duy trì trở về căn cứ gần đó, chờ chi viện đến.

 

Vốn là thế.

 

Nhưng Giản Đăng lại trơ mắt nhìn Hoắc Yến Hành dùng cơ giáp chỉ còn một cánh tay chém chết tất cả Trùng tộc bao vây họ, khi con Trùng tộc cuối cùng đầu lìa khỏi cổ, năng lượng của cơ giáp của vừa lúc cạn kiệt, không thể sử dụng hoàn mỹ hơn được nữa.

 

Giản Đăng chớp chớp mắt, giây tiếp theo cậu đã bị đá ra khỏi chiến trường mô phỏng.

 

Tiếng thảo luận trong lớp còn sôi nổi hơn lúc cậu vào lớp.

 

"Không hổ là nhóc thủ khoa, tổ của em ấy là nhiều Trùng tộc nhất nhưng lại kiên trì được đến cuối."

 

"Có ai thấy rõ nhóc thủ khoa sửa mạch điện A3 thế nào không? Rõ ràng không có vật liệu sửa chữa tương ứng mà!"

 

"Không lẽ tôi là người duy nhất muốn biết người điều khiển là ai hả? Người anh em đỉnh vl! Cậu là người duy nhất xực hết đám Trùng tộc kia đó!"

 

"Khụ." Ferran nhận xét thao tác của Giản Đăng một lúc, tỏ vẻ vô cùng hài lòng, sau đó chuyển sang Hoắc Yến Hành: "Còn... bạn này, tỉ lệ hư hỏng cơ giáp của các em là 81%! Không tranh thủ lúc có thể di chuyển quay về căn cứ tìm chi viện mà giết Trùng tộc làm gì?"

 

"Nếu em không thể giết hết Trùng tộc, hoặc thời gian mà người sửa chữa tính toán xảy ra sai sót thì phải làm sao?" Ferran nhìn thì như đang phê bình Hoắc Yến Hành nhưng thật ra là đang nói với toàn bộ sinh viên ở đây.

 

Dù sao không phải ai cũng có năng lực như Hoắc Yến Hành và Giản Đăng.

 

Ánh mắt Hoắc Yến Hành thoáng trở nên lơ đãng, anh không nói gì, Giản Đăng bỗng muốn nhìn biểu cảm dưới mặt nạ của anh, nhất định là rất đẹp.

 

"Kế hoạch của anh là giết toàn bộ Trùng tộc để em có nhiều thời gian để sửa chữa hơn."

 

Tan học, trên đường về Hoắc Yến Hành giải thích với Giản Đăng.

 

"Khi Trùng tộc tấn công, dù là căn cứ cũng chưa chắc có thể chú ý đến mọi người, thậm chí còn có Trùng tộc cố ý mai phục ở gần căn cứ, chuyên tấn công cơ giáp đi riêng lẻ."

 

"Em biết." Giản Đăng chỉ tiếc mình đắm chìm trong tình huống thời gian thực của cơ giáp, không thể chiêm ngưỡng hình ảnh anh chiến đấu với Trùng tộc.

 

Đây là thẻ trải nghiệm hiện trường khó có mà được: "Nếu chúng ta không bị đá ra thì có lẽ em có thể sửa chức năng tàng hình của cơ giáp đó rồi."

 

"Em nhớ là Hình Thiên có chức năng tàng hình mà nhỉ?"

 

"Ừ..." Hoắc Yến Hành thở dài: "Cái cơ giáp đó rất giống Hình Thiên, cũng là thủ đoạn từ trước đến nay của cậu anh."

 

"Anh thấy điều khiển hàng fake chất lượng cao thế nào?" Giản Đăng vờ như đang phỏng vấn: "Hình Thiên biết sẽ không ghen chứ?"

 

"Nó sẽ không đâu." Hoắc Yến Hành bất đắc dĩ: "Hình Thiên chỉ thấy vui khi có thêm anh em thôi."

 

Giản Đăng nghe vậy thì sờ cằm, càng thêm tò mò về Hình Thiên.

 

"Muốn gặp nó không?" Nhìn ra suy nghĩ của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành đề nghị: "Hình Thiên mới được đưa về sau đợt kiểm tra, bây giờ đang ở Quân bộ đấy."

 

Không chờ Giản Đăng đồng ý, quang não của Hoắc Yến Hành đã vang lên.

 

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt thâm trầm của Hoắc Yến Hành, Giản Đăng mở miệng dò hỏi.

 

"Nhà họ Đào đã đăng một bản báo cáo xét nghiệm ADN lên mạng vũ trụ." Hoắc Yến Hành chậm rãi nhìn về phía Giản Đăng: "Báo cáo chứng minh giữa em và mẹ Đào có 99% quan hệ huyết thống, là anh trai ruột của Đào Khả."

 

(⁠•⁠ө⁠•⁠)⁠♡(⁠✿⁠^⁠‿⁠^⁠)
Chúc mn năm mới vui vẻ, tiền tài chảy vào như nước nhaaaaaaa

Bình Luận (0)
Comment