Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 37

Trong chốc lát hai người đều không nói gì, bầu không khí ám muội quanh quẩn xung quanh, như thực chất quấn chặt lấy hai người.

 

Giờ phút này suy nghĩ của Giản Đăng rối tựa như cuộn len bị mèo đùa nghịch, cậu hoàn toàn không thể nghĩ ra cách xử lý tình huống này.

 

Dù cậu đã chủ động đề nghị muốn thử hẹn hò với Hoắc Yến Hành, nhưng thực ra cậu không hề có khái niệm gì về chuyện này.

 

Đoán chừng cậu chỉ biết giữa người yêu với nhau sẽ nắm tay ôm hôn môi hẹn hò gì đó, nhưng tưởng tượng và làm lại khác nhau.

 

Hô hấp Giản Đăng có hơi dồn dập, hàng mi run run, cậu theo bản năng muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, nhưng lại không hiểu sao không thể dời mắt được.

 

Con ngươi của Hoắc Yến Hành đỏ đến mức gần như hóa đen, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng đó vốn là màu đen.

 

Bình thường màu mắt này nhìn gần sẽ khiến người ta sợ hãi khó chịu, thậm chí còn theo bản năng tránh né, nhưng Giản Đăng lại không thấy vậy.

 

Trong mắt Giản Đăng, ánh mắt Hoắc Yến Hành nhìn cậu luôn dịu dàng và kiên định, cho người ta cảm giác dù có làm gì anh cũng sẽ chịu tránh nhiệm cho, mà sự thật đúng là thế.

 

Nói xong, Giản Đăng cảm thấy mắt của anh thay đổi, anh không còn che giấu cảm xúc nữa, cậu chỉ cần nhìn thêm vài giây thì tim sẽ đập nhanh hơn và đắm chìm trong đó.

 

Mà lúc này khoảng cách gần như thế, Giản Đăng thấy rõ trong đôi mắt ấy ẩn chứa tình cảm mãnh liệt và nóng bỏng vây chặt lấy cậu không cho cậu trốn.

 

Ngón tay Giản Đăng khẽ cuộn lại, cậu siết chặt tay bàn tay đang nắm tay Hoắc Yến Hành, không biết bàn tay che miệng cậu đã dời đi từ khi nào, cậu vừa định nói chúng mình có thể thử nhưng anh đã nói trước.

 

"Nếu Đăng Đăng vẫn chưa chuẩn bị xong thì lần sau vậy." Hoắc Yến Hành rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh nói.

 

Lòng Giản Đăng lại thấy áy náy, cậu bắt đầu suy nghĩ, bây giờ hai người đã là người yêu, bản thân cậu xấu hổ cái gì chứ?

 

Nghĩ vậy, Giản Đăng buông tay anh ra, trước khi Hoắc Yến Hành kịp nói gì đó đã ôm mặt anh rồi hôn.

 

Đôi môi mềm mại chạm vào Hoắc Yến Hành khiến anh như bị điện giật, Giản Đăng khẽ nheo mắt, cậu định lui ra thì một bàn tay giữ lấy gáy cậu, một bàn tay khác cũng ôm chặt lấy eo Giản Đăng.

 

Ánh mắt Hoắc Yến Hành tràn đầy d*c vọng và tính xâm lược, nhưng động tác của anh rất dịu dàng, mãi đến khi Giản Đăng gần như không thở được nữa anh mới lưu luyến li3m khóe môi rồi thả cậu ra.

 

Giản Đăng thở hổn hển, cả người mềm oặt ngã vào lòng Hoắc Yến Hành, cánh tay bên hông vốn ôm chặt cậu giờ đây lại thành điểm tựa của cậu, cậu không chút nghi ngờ rằng nếu bây giờ anh buông tay ra thì chắc chắn cậu sẽ nhũn chân đứng không vững.

 

Tính cả hai đời, đây là lần đầu tiên Giản Đăng trải nghiệm cảm giác hôn môi, ngoài ý muốn cậu là cũng không tệ lắm.

 

—— Giản Đăng vẫn chưa nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Hoắc Yến Hành hoàn toàn trái ngược với động tác của anh.

 

Lần đầu tiên hôn môi, Hoắc Yến Hành cũng không dọa cậu sợ, anh cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn ăn cậu vào bụng, giơ tay xoa đuôi mắt hơi đỏ của cậu: "Cũng không còn sớm nữa, mình ngủ thôi."

 

Giản Đăng gật gật đầu, rửa mặt xong thì rúc trên giường làm tổ. 

 

Nhiệm vụ giai đoạn một của hai người đã xong, theo lý thì hai người không cần ngủ chung giường để tránh lãng phí thời gian tự do nữa, nhưng hiển nhiên Giản Đăng không nhận ra điều này.

 

Về phần Hoắc Yến Hành, tất nhiên anh sẽ không nhắc đến chuyện này.

 

Tắm nước lạnh xong, đợi hơi lạnh trên người bớt đi anh mới leo lên giường, ôm Giản Đăng đã ngủ say vào lòng.

 

Rốt cuộc cũng đến gần thêm một bước với người mà mình thầm thích nhiều năm, Hoắc Yến Hành hiếm khi khó ngủ, không có việc gì làm nên anh mở quang não chỉnh ánh sáng đến chế độ ban đêm rồi mở tài liệu có tiêu đề 《 Bách khoa toàn thư kỹ năng hôn môi 》 và nghiêm túc đọc.

 

Biểu hiện hôm nay có vẻ khá tốt, trông Đăng Đăng cũng rất thích, xem ra đồ mà cậu mình gửi đến thỉnh thoảng cũng đáng tin cậy.

 

Giản Đăng không hề hay biết người yêu nằm cạnh mình nghiêm túc 'học tập' cả đêm mà ngủ rất ngon, rất nhanh cậu đã biết được nội dung của nhiệm vụ giai đoạn hai.

 

"Vuốt v3 tinh thần thể của nhau 10 phút?" Giản Đăng nhớ lại lúc sờ sư tử lần trước, hình như cũng không có gì: "Nhiệm vụ lần này đơn giản vậy sao?"

 

Hoắc Yến Hành nghe vậy thì nhìn cậu thật lâu, trong nháy mắt ánh mắt ấy hiện lên rất nhiều thứ, khiến Giản Đăng vô cớ cảm thấy nguy hiểm.

 

"Giác quan của tinh thần thể giao cảm với lính gác dẫn đường, nếu Đăng Đăng thấy không thành vấn đề gì thì tất nhiên anh cũng như vậy."

 

Giản Đăng nghi ngờ liếc nhìn anh, cậu vẫn nhớ rất rõ kiến thức cơ bản này nhưng chưa từng quan tâm, dù sao từ trước đến nay nhóc hươu tuyết chưa bao giờ để người ngoài chạm vào mình, tưởng tượng thôi đương nhiên sẽ không thấy gì.

 

Huống hồ trước đó cậu cũng đã được phép sờ sư tử của Hoắc Yến Hành, lúc ấy biểu hện của anh không có gì khác thường, điều này càng khiến Giản Đăng cảm thấy nhiệm vụ đơn giản.

 

Tuy rất đơn giản nhưng Giản Đăng không định làm ngay, đã không còn hình thức cưỡng chế dán chặt, cậu không gấp nữa, trái lại nhắc đến chuyện khác: "Hình Thiên đâu rồi ạ?"

 

"Em tìm nó làm gì?" Động tác ăn cơm của Hoắc Yến Hành thoáng dừng lại, nhưng rồi anh vẫn nói vị trí của Hình Thiên.

 

"Bí mật." Giản Đăng hiếm khi úp úp mở mở một lần.

 

D*c vọng chiếm hữu của lính gác bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn biết tất cả mọi thứ về bạn đời mình, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn đánh dấu, lúc này lý trí chiếm ưu thế, Hoắc Yến Hành nhướng mày, không tiếp tục hỏi nữa.

 

Ăn sáng xong, một ngày mới bận rộn lại bắt đầu, hôm nay Giản Đăng không đến phòng thí nghiệm mà đến phòng bảo trì cơ giáp tìm Hình Thiên.

 

Giản Đăng vừa bước vào phòng, Hình Thiên vốn đang trong trạng thái chờ phút chốc sáng mắt: "Ồ ~ Úi chà! Để xem ai tới tìm tui vậy kìa!"

 

"Ôi phu nhân bé nhỏ của tôi ơi, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào."

 

Mấy hôm nay Giản Đăng cũng đã quen kiểu nói chuyện này của Hình Thiên, cậu qua loa gật đầu chào hỏi rồi lấy gì đó từ nút không gian ra, nói thẳng mục đích việc mình đến đây: "Cậu cảm thấy mô hình này thế nào?"

 

Chưa được một giây, Hình Thiên đã quét xong mô hình cơ giáp trong tay Giản Đăng, giọng nó cao lên vài tông: "Oh no! Quý ngày xinh đẹp ơi, chỉ mới vài ngày không gặp mà cậu đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"

 

"... Nếu chế tạo nó thành cơ giáp thì cậu nghĩ Yến Hành có thích không?"

 

Giọng của Hình Thên nhất thời trở nên ngại ngùng: "Vậy... Vậy trí năng của cơ giáp này...?"

 

"Tất nhiên vẫn là cậu rồi."

 

"Trông nó ngầu quá à, đổi xong chắc sẽ bắt được hết Trùng tộc luôn."

 

Làm lơ mấy câu không đứng đắn kia, Giản Đăng xác nhận Hình Thiên rất hài lòng với ngoại hình của chiếc cơ giáp này, vậy có lẽ Hoắc Yến Hành cũng sẽ thích.

 

Dù sau hai người bọn họ cũng đã cùng trên chến trường nhiều năm, nên ắt hẳn sẽ có chung sở thích nào đó.

 

Nghĩ đến đây, Giản Đăng cuối cùng cũng yên tâm, cậu không trì hoãn nữa mà ngay trưa hôm đó đã tặng mô hình cho Hoắc Yến Hành.

 

Sau nhiều ngày cuối cùng cũng nhận được mô hình cơ giáp, Hoắc Yến Hành thoáng sửng sốt, anh còn tưởng Giản Đăng đã quên mất chuyện này rồi.

 

Giản Đăng cũng biết mình trì hoãn khá lâu, hiếm khi có hơi ngại: "Thật ra lúc anh nói xong mấy hôm sau em đã vẽ ra rất nhiều bản thiết kế."

 

"Nhưng sửa đi sửa lại rồi bỏ rất nhiều bản rồi mà em vẫn thấy chưa hài lòng."

 

Trong quang não của Giản Đăng còn lưu trữ mấy trăm bản thảo bỏ đi, chưa kể sau đó cậu còn đổi ý quyết định làm riêng cho anh một cái cơ giáp, tất nhiên càng thêm để tâm.

 

Hoắc Yến Hành vuốt v3 mô hình cơ giáp mới tinh trong tay như đang vuốt v3 vật báu quý hiếm, anh đột nhiên hỏi: "Vậy những 'bản thảo bỏ đi' đó đâu rồi?"

 

Giản Đăng như đoán được gì đó, cậu nghiêm túc nhìn Hoắc Yến Hành: "Anh muốn?"

 

Hoắc Yến Hành dè dặt gật đầu.

 

Giản Đăng thăm dò: "Thật ra ngoại hình của những bản thảo bỏ đi đó đều rất hoàn chỉnh, nếu anh không để bụng thì em có thể từ từ làm cho anh."

 

"Ừm."

 

Giản Đăng: ......

 

Sao cứ cảm thấy mình bị 'gài' mấy trăm món quà thế nhỉ?

 

Nhưng ghép mô hình cũng không tốn công, huống chi trông Hoắc Yến Hành cũng rất thích, Giản Đăng cũng rất vui vì anh thích quà mình tặng, cậu thoáng do dự: "Anh cảm thấy ngoại hình của cái mô hình này thế nào?"

 

"Có cần đổi màu không?"

 

Dù sao cậu cũng đang chế tạo cơ giáp dựa theo mô hình, nếu Hoắc Yến Hành không thích thì cậu có thể đổi kịp thời.

 

Hoắc Yến Hành vừa muốn mở miệng đã bị cậu ngắt lời: "Nói thật! Không được vì chăm sóc em mà nói cái khác."

 

"Không có." Hoắc Yến Hành cúi đầu nhìn mô hình trong tay mình, cả người nó màu trắng bạc, các cạnh được sơn đường kẻ đen, trông rất thời trang mà lại không mất đi vẻ uy nghiêm.

 

"Anh thích lắm, như vậy đã tốt lắm rồi."

 

Thấy Hoắc Yến Hành không nói dối, Giản Đăng thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt hăng hái không thôi, chỉ ước có thể làm xong cơ giáp ngay trong mai.

 

"Anh thích là tốt rồi, em đến phòng thí nghiệm đây."

 

Nhìn Giản Đăng phấn khích rời đi, Hoắc Yến Hành: ......

 

Bình thường tặng quà xong, chẳng phải nên hôn một cái sao?

 

Sau đó anh có thể ôm Giản Đăng vào lòng, cùng nhau xem mấy trăm bản thảo đã được chỉnh sửa nhiều lần, giao lưu ~ trao đổi với nhau nữa.

 

"Leng keng ——"

 

Quang não rung lên, Hoắc Yến Hành cúi đầu kiểm tra thì thấy Giản Đăng gộp mấy trăm bản thiết kế đó thành file rồi gửi cho anh.

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

Xem qua vài bức, đúng là mỗi một mô hình đều khác nhau, nghĩ đến sau này sẽ có một tủ mô hình có một không hai mà người yêu làm cho, Hoắc Yến Hành vui vẻ trở lại.

 

Thời gian trôi nhanh, khi Giản Đăng ra roi thúc ngựa đẩy nhanh tiến độ thì đồng hồ nhắc nhở vang lên.

 

Thấy nội dung trên đó, Giản Đăng rốt cuộc cũng nhớ ra mình phải về tinh cầu thủ đô đi học.

 

Cũng không phải chuyện to tát gì nên đến mấy ngày trước khi đi Giản Đăng mới nói với Hoắc Yến Hành.

 

Nhớ đến bàn giấy tờ là mãi không hết của mình, Hoắc Yến Hành biết lần này không thể về tinh cầu thủ đô cùng cậu nên lơ đãng nhắc đến chuyện khác: "Nhiệm vụ giai đoạn hai chúng mình vẫn chưa là đúng chứ?"

 

"Vâng ạ." Giản Đăng bừng tỉnh, vì không có hình thức cưỡng chế sát lại gần nhau nên cậu gần như đã quên mất chuyện này.

 

"Vậy thì vừa hay, chúng mình làm liền đi, lỡ đâu em về tinh cầu thủ đô mà nó hạn chế thời gian gì đó lại không hay."

 

Hoắc Yến Hành bất động thanh sắc đáp: "Ừ."

Bình Luận (0)
Comment