Dù là nói muốn bắt đầu làm nhiệm vụ giai đoạn hai nhưng Giản Đăng vẫn thấy hơi ảo, cậu suy nghĩ một thoáng rồi thả tinh thần thể của mình ra trước.
Nhóc hươu tuyết vừa xuất hiện, sư tử cũng tức khắc xuất hiện trong phòng, nó cúi đầu ngập ngừng ủi nhóc hươu tuyết lại bị đối phương ghét bỏ né đi.
Thấy vậy, sử tử lớn nháy mắt bị tổn thương, nó "Ô" một tiếng rồi nằm rạp xuống đất, ý đồ dùng ánh mắt làm nhóc hươu tuyết mềm lòng.
Nhóc hươu tuyết mặc kệ nó, nhóc lộc cộc bước đến bên chân Giản Đăng, ngẩng đầu nhìn cậu chủ nhà mình như đang hỏi "Kêu em ra có gì không?".
"Khụ!" Ánh mắt Giản Đăng lơ đãng, đôi khi nhóc hươu tuyết cũng có cá tính của riêng mình, cậu không chắc là nhóc có chịu cho Hoắc Yến Hành chạm vào hay không.
Huống chi còn vuốt v3 mười phút.
Phần lớn giao lưu với tinh thần thể đều có thể truyền đạt bằng suy nghĩ, nhóc hươu tuyết tiếp nhận ý của Giản Đăng, sau đó nhìn Hoắc Yến Hành.
Hoắc Yến Hành đứng một bên im lặng đứng thẳng lưng, ngoài mặt thì trông vô cùng chín chắn, hoàn toàn không nhìn ra hiện giờ suy nghĩ trong đầu anh rối loạn thế nào.
Nhóc hươu tuyết nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Yến Hành khoảng ba phút, sau đó kiêu ngạo đi về phía anh rồi nhẹ nhàng nâng chân trước đặt lên chân anh, tỏ ý mình đồng ý để anh sờ.
Thấy thế, ngón tay trên đầu gối của Hoắc Yến Hành khẽ cuộn lại, anh chuyển mắt nhìn sư tử đang ngồi xổm trước mặt Giản Đăng: "Em bắt đầu trước đi."
"Không làm cùng sao?" Giản Đăng quen tay sờ đầu sư tử: "Dù sao cũng không ảnh hưởng gì mà."
"Không được."
Hoắc Yến Hành kiềm chế thu tầm mắt về, cật lực phớt lờ cảm giác có bàn tay đang sờ đầu mình, anh khẽ nheo mắt: "Thời gian còn nhiều, không vội."
Chủ yếu là do Hoắc Yến Hành sợ anh mà sờ nhóc hươu tuyết thì Giản Đăng sẽ không có tâm trí sờ sư tử nữa.
"Được rồi."
Dù cảm thấy có hơi kỳ lạ, khi cậu muốn nghĩ thêm thì bị sư tử chủ động ủi đầu ngắt ngang dòng suy nghĩ, Giản Đăng không bối rối thêm nữa, dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất tùy ý để sư tử nhào vào lòng mình.
"Ha ha."
Do tư thế nên hiện giờ tầm mắt của Giản Đăng gần như ngang bằng với sư tử, cái đầu to đầy lông của sư tử gác trên cổ cậu không ngừng cọ tới cọ lui khiến cậu nhột không thôi, nhất thời cũng không biết là sư tử sờ cậu hay là cậu sờ sư tử nữa.
Giản Đăng không rõ tiêu chuẩn phán định vuốt v3 tinh thần thể mười phút của hệ thống là gì, thế là cậu dứt khoát sờ sư tử như sờ thú cưng.
Mười phút vui vẻ của cậu trôi qua, Giản Đăng ngẩng đầu, lúc này cậu mới phát hiện Hoắc Yến Hành vẫn luôn nhìn mình, hô hấp cũng nặng nề hơn không ít.
"Yến Hành?" Giản Đăng do dự buông sư tử ra, giơ tay xem thời gian mới thấy đã qua mười phút rồi.
"... Đến lượt anh." Hoắc Yến Hành nhẹ nhàng nói, giọng anh khàn khàn lại mang theo chút nhẫn nhịn.
Rốt cuộc Giản Đăng cũng nhận ra có gì đó không đúng, tiếc là đã muộn rồi.
Do vóc dáng của nhóc hươu tuyết nên Hoắc Yến Hành không đứng dậy mà chỉ hơi khom người vòng tay qua dưới bụng nhóc hươu tuyết ôm nhóc vào lòng.
Khi bàn tay đầy vết chai ấy chạm vào bụng nhóc hươu tuyết, Giản Đăng kinh ngạc tròn mắt, tay cậu theo bản năng đặt lên bụng.
—— Hệt như anh đang trực tiếp chạm vào bụng cậu vậy.
Nhưng Hoắc Yến Hành vẫn đang ngồi đó vuốt lông nhóc hươu tuyết mà.
Lúc này Giản Đăng mới vỡ lẽ rằng giác quan giao cảm với tinh thần thể nghĩa là gì.
Nếu xúc cảm đó rõ ràng như vậy, vậy toàn bộ biểu hiện vừa rồi của Hoắc Yến Hành khi cậu sờ sư tử chỉ là... giả vờ thôi ư?
"Khoan đã..."
Giản Đăng muốn lên tiếng ngăn anh lại nhưng hiển nhiên Hoắc Yến Hành không cho cậu cơ hội này.
"!!!"
Như có bàn tay vô hình chạm vào sống lưng cậu, cảm giác đột ngột này khiến Giản Đăng không kịp chuẩn bị, cả người ngã nhào lên người sư tử.
Cậu không cam lòng ngước mắt nhìn Hoắc Yến Hành, rõ ràng nhóc hươu tuyết đang nằm trong lòng anh nhưng ánh mắt anh lại đang chăm chú nhìn cậu.
Không chỉ thế, anh còn được nước lấn tới sờ đầu của nhóc hươu tuyết rồi sờ thẳng đến đuôi, cuối cùng quay lại nhẹ nhàng vuốt v3 chỗ cổ.
Giản Đăng vùi đầu vào lông bờm của sư tử, hít một hơi thật sâu, quả thực không biết vừa rồi sao Hoắc Yến Hành có thể nhịn không lên tiếng.
"Anh cố ý."
Giản Đăng tức giận trừng mắt nhìn anh, tiếc là hai mắt lấp lánh nước không có chút sức uy hiếp nào.
"Chỉ là anh nhẫn nhịn tốt hơn Đăng Đăng thôi mà." Hoắc Yến Hành nói, bàn tay vuốt v3 nhóc hươu tuyết lần nữa di chuyển, chậm rãi chạm vào sừng hươu trong suốt yếu ớt phát sáng.
"Anh tưởng là Đăng Đăng biết." Hoắc Yến Hành cố tỏ vẻ vô tội nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ có giọng anh là đạt được chút hiệu quả mà anh muốn.
Nhưng gương mặt lạnh lùng phối với giọng nói vô tội, trong mắt Giản Đăng nhìn thế nào cũng thấy tồi.
"Đây là kiến thức cơ bản của môn sinh vật mà."
Giản Đăng đã không phải dân bản xứ mà còn nhảy lớp vào năm cấp ba: ......
Là ảo giác của cậu sao? Rõ ràng thái độ hôm nay của Hoắc Yến Hành sai sai.
Hình như anh... không muốn nhịn nữa, hay là nhịn không nổi nữa vậy.
Vì nhiệm vụ của hệ thống, Giản Đăng miễn cưỡng nhịn, lòng thầm thề sẽ sơn màu hồng cho cơ giáp của Hoắc Yến Hành!
Trái ngược với mười phút vui vẻ vừa rồi, bây giờ Giản Đăng chưa bao giờ thấy mười phút lại lâu như vậy.
Bàn tay có thể tay không bóp nát vũ khí giờ phút này lại nhẹ nhàng chạm vào sừng hươu, chạm như không chạm khiến da đầu Giản Đăng ngứa ran.
Nếu không phải lý trí còn đó, thì Giản Đăng rất muốn kêu Hoắc Yến Hành giết mình cho rồi.
Về phần cách giết, Giản Đăng không muốn nghĩ nữa.
Sư tử vung đuôi để Giản Đăng tựa vào người mình, trông nó rất mãn nguyện.
Giản Đăng bạo hơn, cậu nắm lấy đuôi sư tử bắt đầu nghịch chùm lông ở chóp đuôi rồi một đường sờ đến gốc đuôi.
Hô hấp Hoắc Yến Hành chợt nặng nề hơn, anh cảnh cáo: "Đăng Đăng!"
"Còn 5 phút."
Giản Đăng mỉm cười với Hoắc Yến Hành, trực tiếp lật sư tử không thèm phản kháng lại, duỗi tay xoa bụng nó, hợp tình hợp lý nói: "Vừa rồi em sờ chưa đã."
"......"
Hoắc Yến Hành nhìn Giản Đăng đầy ẩn ý: "Đúng là nhiệm vụ của hệ thống chỉ yêu cầu thời gian."
—— Nhưng ngoài nhiệm vụ ra thì họ có nhiều thời gian rỗi lắm.
Nghe ra ý của Hoắc Yến Hành, Giản Đăng vò mẻ không sợ nứt: "Anh hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói sau."
Kết quả của tổn thương lẫn nhau chính là cùng với tiếng nhắc nhở nhiệm vụ giai đoạn hai hoàn thành, Giản Đăng từ vị trí trên người sư tử chuyển đến lên người chủ nhân của nó, hoàn mỹ thay thế vị trí của nhóc hươu tuyết.
Nhóc hươu tuyết sau khi tận hưởng dịch vụ 'Spa' xong thì lười nhác tựa lên người sư tử, không thèm quan t@m đến cậu chủ nhà mình đang trong tình thế 'dầu sôi lửa bỏng'.
Không giống với nụ hôn dịu dàng lần trước, lần này Hoắc Yến Hành chỉ ước mình có thể nuốt trọn Giản Đăng, anh đè chặt cậu xuống đùi mình không cho cậu cơ hội chạy trốn.
Cho đến khi Giản Đăng sắp thở không nổi, Hoắc Yến Hành mới miễn cưỡng cho cậu thời gian hít thở, sau đó lại tiếp tục hôn tiếp.
Giản Đăng quần áo xộc xệch nằm trong lòng Hoắc Yến Hành, một bàn tay từ ngoài chui vào áo cậu, lần này cảm giác rất chân thực, nhưng cậu không thể khiêu khích anh như vừa rồi được.
"Muốn sờ thử không?" Hoắc Yến Hành kéo tay Giản Đăng đặt trên cơ bụng mình: "Vừa rồi Đăng Đăng đã sờ chỗ này đấy."
Không giống với cái bụng mềm mại của sư tử, cơ bụng của Hoắc Yến Hành rắn chắn, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn nhiều, Giản Đăng muốn rụt tay lại nhưng không được.
Cuối cùng, Giản Đăng lên phi thuyền về tinh cầu thủ đô trước cùng bàn tay đau nhói, cậu tỏ vẻ mình không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào nữa.
Cậu nhất định sẽ sơn màu hồng cho cơ giáp mới của Hoắc Yến Hành! Dù sư tử có làm nũng cũng vô dụng!