Sau khi chạy nạn về tinh cầu thủ đô, Giản Đăng khó lắm mới thở phào được đã bị biển người ở Bạch Ưng dọa sợ.
Lễ khai giảng cũng đâu đông thế này đâu? Không lẽ có buổi lễ quan trọng gì đó sắp diễn ra mà cậu không biết?
Giản Đăng theo bản năng xem quang não, trường học không hề gửi cho cậu bất kỳ tin nhắn gì.
Ê hơi sai nha, rất là sai luôn á.
Vào Bạch Ưng Giản Đăng đi chậm lại, phần lớn người xung quanh đều nhìn cậu. Tuy trước đó cũng có tình huống như vậy, nhưng ánh mắt hôm nay nhiệt tình hơn nhiều.
"Nhóc thủ khoa à!" Hồ Tiêu chen qua đám đông đến cạnh Giản Đăng.
"Thân phận dẫn đường ánh sáng của em đã lan truyền khắp trường rồi!" Không đợi Giản Đăng hỏi, Hồ Tiêu đã giải thích: "Vì dẫn đường ánh sáng đã không xuất hiện ở đế quốc trăm năm rồi nên bọn họ đều... vì tò mò mà đến gặp em đó."
Tất nhiên có rất nhiều người đến là để tỏ tình với Giản Đăng, xem xem mình có cơ hội trở thành lính gác của cậu hay không.
Hồ Tiêu thầm bổ sung một câu.
Hắn ta xuất hiện ở đây là do được anh trai Hồ Dương nhà mình dặn, bảo hắn ta bảo vệ phu nhân của thượng tướng cho tốt, không được có chút sơ suất nào.
"Chúng ta đi thôi, đến ký túc xá thì sẽ ít người hơn." Hồ Tiêu đến cạnh Giản Đăng, không ngờ lần đầu trở thành tâm điểm của sự chú ý lại trong hoàn cảnh như vậy.
Nếu tầm mắt có thể hóa thành thực thể thì hắn ta đã bị đâm thành cái sàng rồi.
"Được." Giản Đăng gật đầu, không phản đối.
"Nhóc thủ khoa, anh thích em! Em có thể là dẫn đường của anh không!"
Mọi người chung nói một câu như sét đánh, đám đông tức khắc trở nên xôn xao.
Khi Giản Đăng vẫn còn là người thường đã có không ít người tỏ tình với cậu, hiện giờ trở thành dẫn đường rồi cậu càng được yêu thích.
"Nhóc thủ khoa, anh có thể khiêu chiến người bên cạnh em không?"
Một lính gác bước ra khỏi đám đông, nhìn Hồ Tiêu như hổ rình mồi, nghiễm nhiên đã coi hắn ta là tình địch.
"Tôi từ chối." Giản Đăng không biết hôm nay mấy người này phát điên cái gì: "Tôi không có tư cách quyết định thay anh ấy, anh nên tự hỏi thì hơn."
Nhận ra ngày càng có nhiều người nhìn mình hơn, Hồ Tiêu không khỏi lau mồ hôi, nhóc thủ khoa được yêu thích quá cũng là chuyện khiến người ta rất rầu.
Hiểu sơ đám người này đến đây để là gì, Giản Đăng nghĩ một hồi rồi nói ra tin hot: "Tôi có người yêu rồi."
"Sao cơ?!"
"Là ai! Ai đã cướp nhóc thủ khoa của chúng ta?"
"Nhóc thủ khoa em đừng để bị người ta lừa đó!"
"... Là Hoắc Yến Hành."
Thừa nhận mình hẹn hò với Hoắc Yến Hành trước mặt nhiều người như vậy, mới đầu Giản Đăng có hơi ngại ngùng, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại: "Chính là thượng tướng Hoắc của mọi người."
Vừa dứt lời, đám đông vừa rồi còn nhốn nháo nháy mắt yên lặng.
Sự im lặng của hàng ngàn người nghe đau tai thật.
Bọn họ muốn hỏi Giản Đăng có nói dối không, nhưng không cần phải như vậy. Chỉ cần hỏi Hoắc Yến Hành là sáng tỏ rồi.
Thế nên nhóc thủ khoa thiên tài khoa chế tạo cơ giáp của bọn họ thật sự hẹn hò với Hoắc Yến Hành rồi!!!
"Anh sẽ không từ bỏ đâu!"
"Nhóc thủ khoa anh sẽ luôn chờ em!"
Ỷ việc Hoắc Yến Hành không có ở đây, mọi người bắt đầu "ăn nói ngông cuồng", Giản Đăng không hiểu nổi đám 'điên' này, cậu cùng Hồ Tiêu về ký túc xá.
"Nhóc thủ khoa à, ngày mai khoa chế tạo cơ giáp có một lớp mở đó, là của viện trưởng Ferran, thầy bảo anh nói với em tốt nhất là em nên tạm thời đừng xuất hiện trước đám đông." Hồ Tiêu không yên tâm dặn dò.
Dẫn đường ánh sáng lần nữa xuất hiện thật sự là tin rất hot, hiện giờ trên tinh cầu thủ đô Giản Đăng đi đâu cũng nhận được đãi ngộ như nhau, cách tốt nhất là phải ít xuất hiện lại.
"Em biết rồi." Giản Đăng có hơi buồn bực, biết vậy cậu ở lại tinh cầu Biển Hoa cho rồi.
Thôi, tinh cầu Biển Hoa là địa bàn của Hoắc Yến Hành, bây giờ cậu cũng không muốn ở đó lắm.
"Phiền quá."
Nhưng chuyện phiền phức hơn còn ở phía sau, trước kia Giản Đăng không thường ra ngoài, chỉ đi hai nơi là phòng thí nghiệm và ký túc xá, điệu rất thấp, rất ít bị phát hiện.
Nhưng bây giờ chỉ cần Giản Đăng ra khỏi cửa thì sẽ gặp được lính gác tình cờ gặp cậu, lấy đủ thứ lý do để đi ngang qua cậu. Hoặc thả tinh thần thể ra rồi đi ngang qua hệt như con công.
Giản Đăng thật sự nhìn thấy một con công đầy màu sắc: .....
Cậu phiền không thôi, thế là ở lì trong phí nghiệm.
Vào phòng thí nghiệm cần phải có quyền hạn nhất định, rốt cuộc xung quanh cũng yên tĩnh hơn không ít, Giản Đăng thở phào, bắt đầu tập trung chế tạo cơ giáp.
Lúc này Hoắc Yến Hành ở tinh cầu Biển Hoa đã xem được video Giản Đăng công bố quan hệ của họ ngày hôm đó, anh chỉ ước bản thân có thể bay về tinh cầu thủ đô ngay lập tức.
Nhưng gần đây Trùng tộc bạo động ngày càng nghiêm trọng, hiển nhiên là sắp tấn công, Hoắc Yến Hành là tượng tướng cần phải trấn thủ biên giới, không thể về thủ đô tuyên bố chủ quyền được.
Nghĩ một lúc, Hoắc Yến Hành đăng một bài lên tài khoản mạng vũ trụ của mình.
【 Muốn khiêu chiến cứ việc đến tinh cầu Biển Hoa, không được làm phiền người yêu của tôi. 】
Vừa đăng bài, cả cõi mạng tức khắc bùng nổ, bài đăng này của thượng tướng Hoắc phải nói là kiêu ngạo khôn cùng, lập tức có lính gác kích động đi thử.
Nhưng lúc mua vé đi họ mới phát hiện tinh cầu Biển Hoa và những tinh cầu gần đó đều đã giới nghiêm, họ không thể đi được.
Mấy lính gác: ......
Lý do giới nghiêm cũng rất chính đáng, là Trùng tộc bạo động, khiến người ta không thể tìm ra lỗi sai.
Mấy lính gác: ............
Rốt cuộc mấy lính gác cũng yên tĩnh lại, thậm chí có vài người đã dời chú ý lên tình hình ở tiền tuyến.
Đến khi Giản Đăng đã chế tạo cơ giáp gần xong và ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu vui mừng nhận ra mọi người đã ít chú ý đến mình hơn.
Trong thời gian ở phòng thí nghiệm, Giản Đăng set quang não ở chế độ chỉ thông báo khi có trường hợp khẩn cấp, mãi đến khi ra ngoài mới thấy có rất nhiều tin tức mình chưa đọc.
Trong đó nhiều nhất là tin truyền thông đua nhau đưa tin về Trùng tộc bạo động ở tiền tuyến, các tinh cầu cạnh tinh cầu Biển Hoa bước vào trạng thái chiến tranh.
Giản Đăng lướt web thật nhanh rồi gọi cho Hoắc Yến Hành.
Trong lúc chờ đối phương bắt máy, Giản Đăng mím môi, cậu nhịn không được mà lo cho anh.
Trước khi cuộc gọi tự động ngắt máy, Hoắc Yến Hành nhận cuộc gọi.
"Yến Hành?"
Giản Đăng thử gọi, để phòng ngừa cậu đã gọi video nhưng bên Hoắc Yến Hành lại tối đen, cậu không nhìn được gì cả.
Xuất phát từ trực giác khó hiểu nào đó, Giản Đăng chắc nịch nói: "Anh bị thương rồi."
"Không sao đâu." Rốt cuộc Hoắc Yến Hành cũng lên tiếng, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi: "Em biết mà, Trùng tộc không đánh lại anh."
"Nhưng anh là người, vẫn sẽ mệt mà." Giản Đăng nghĩ đến tình tiết tinh thần của Hoắc Yến Hành mất kiểm soát trong nguyên tác, tim cậu khẽ thịch: "Hiện giờ tinh thần lực của anh sao rồi?"
"... Như bình thường thôi."
"Vậy anh để em xem Atlas thử." Giản Đăng yêu cầu: "Anh mở video lên đi."
Trước khi Hoắc Yến Hành trả lời, cậu bổ sung: "Nếu không bây giờ sẽ tìm cách đến tinh cầu Biển Hoa đó."
"Anh biết mà, dù biên giới giới nghiêm nhưng cũng có nhiều cách đi lắm."
Vừa dứt lời, đầu bên kia vang lên tiếng động rất nhỏ, video mở lên, con chú sư tử tinh thần sán lán xuất hiện trên màn hình.
Giản Đăng nghiêm túc quan sát, thấy trạng thái của sư tử rất tốt thì mới yên tâm.
"Gần đây Trùng tộc bạo động ngày càng thường xuyên, em đoán Trùng mẹ không còn nhiều thời gian lắm."
Giọng Hoắc Yến Hành vang lên sau màn hình, anh vẫn không để Giản Đăng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình: "Gần đây em cố gắng ở trong trường đừng ra ngoài nhé, nếu không được thì đến chung cư của anh, phòng của anh có trang bị vũ khí."
"Em hiểu rồi." Giản Đăng biết mình là cơ thể mẹ mà Trùng mẹ nhắm đến, với thủ đoạn ký sinh khó phòng của bọn chúng, gần đây cậu nên ít tiếp xúc với người khác.
Ở lại Bạch Ưng vẫn có nguy cơ bị theo dõi, Giản Đăng quyết định đến chung cư của Hoắc Yến Hành, nơi đó đầy đủ thiết bị, có thể dùng chỗ đó làm phòng an toàn một thời gian.
Nghĩ là làm, Giản Đăng mang cơ giáp đã gần hoàn thành của Hoắc Yến Hành theo rồi gọi một chiếc taxi không người lái.
Taxi được AI điều khiển nhanh chóng lăn bánh, Giản Đăng trên xe không nhìn thấy hoa văn rắn và hoa hồng hiện lên ngoài xe.
Chính là hoa văn tượng trưng cho thế lực ngầm của nhị hoàng tử Bạch Lan Đức trong nguyên tác.