Giản Đăng bị bắt phải nhận nụ hôn bất ngờ của Hoắc Yến Hành.
Nụ hôn này dữ dội mà cũng vội vàng, mang theo tuyệt vọng của được ăn cả ngã về không, rồi lại chứa cảm xúc kiềm nén.
Hai cảm xúc trái ngược được Giản Đăng phát hiện, cậu giơ tay ôm cổ Hoắc Yến Hành, chủ động đáp lại anh.
Bàn tay Hoắc Yến Hành siết chặt eo Giản Đăng, muốn hoàn toàn hòa cậu vào lòng mình.
Một lúc lâu sau, Giản Đăng thở hổn hển tách khỏi môi Hoắc Yến Hành, một sợi chỉ bạc giãn ra rồi đứt giữa môi hai người, tiếc là hai người đều không có tâm trí để ý đến sự sống ngắn ngủi của nó.
"Sao em đến đây?"
Rốt cuộc cũng bình tĩnh, tay Hoắc Yến Hành phủ lên sườn mặt Giản Đăng, ngón cài không ngừng vuốt v3 mặt cậu, anh tự trách: "Đều là lỗi của anh."
Không thể bảo vệ dẫn đường của mình, là lính gác tắc trách.
Nghĩ đến đây, tinh thần lực vừa bình ổn của Hoắc Yến Hành lại bắt đầu dao động, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp áp chế nó.
"Có phải anh quên là em là dẫn đường rồi không?" Giản Đăng gọi nhóc hươu tuyết ra, nhét nhóc vào lòng Hoắc Yến Hành: "Tinh thần thể của anh đâu?"
Hoắc Yến Hành im lặng ôm nhóc hươu tuyết không nói gì.
Giản Đăng bất đắc dĩ, vỗ cánh tay Hoắc Yến Hành bảo anh thả mình xuống.
Một lúc sau, Hoắc Yến Hành mới miễn cưỡng thả thả cậu xuống, nhân tiện im lặng ôm chặt nhóc hươu tuyết trong lòng.
"U ~" Nhóc hươu tuyết ngẩng đầu li3m cằm Hoắc Yến Hành, rất chi là an phận.
Giản Đăng từ từ mở rộng phạm vi bao trùm tinh thần lực, rốt cuộc cũng cảm nhận được tinh thần thể của Hoắc Yến Hành cách đó không xa.
Sư tử Barbary to lớn từ nãy đến giờ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, nếu không phải Giản Đăng chủ động thả tinh thần lực ra tìm kiếm thì chỉ e sẽ mãi không phát hiện ra.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có nhóc hươu tuyết là tỏa ra ánh sáng trong suốt, cũng may không có chướng ngại vật, theo tinh thần lực dẫn dắt, Giản Đăng thuận lợi đi đến trước mặt sư tử Barbary.
Cậu ngồi xổm xuống, thuần thục giơ tay vuốt v3 sư tử, đồng thời thả một chút tinh thần lực ra an ủi nó.
Độ xứng đôi của cậu và Hoắc Yến Hành quá cao, nếu cậu và Hoắc Yến Hành trấn an tinh thần quá lâu sẽ dẫn đến sốt kết đôi.
Giản Đăng không muốn xảy ra sốt kết đôi ở cái nơi quỷ quái này đâu.
Nếu trấn an thông qua tinh thần thể thì sẽ tốt hơn nhiều, nghĩa là chủ nhân và tinh thần thể sẽ kết nối các giác quan với nhau, bây giờ Giản Đăng cứ cảm thấy Hoắc Yến Hành đang chạm vào lưng mình.
An ủi sư tử xong, Giản Đăng chịu đựng cảm giác truyền đến từ sống lưng, quay lại trước mặt Hoắc Yến Hành hỏi: "Yến Hành, đây là đâu thế?"
"Không gian trong cơ thể Trùng mẹ."
Khi Hoắc Yến Hành nói chuyện, sư tử Barbary cũng đi theo chân Giản Đăng, cái đuôi của nó quấn lấy mắt cá chân cậu.
Nhắc tới Trùng mẹ, Giản Đăng nháy mắt nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác, cậu trầm giọng: "Có phải nếu em không tới, anh định đồng quy vu tận với Trùng mẹ không?"
"......"
"Nói đi, anh đừng có sờ lưng của Bobbie nữa, anh làm vậy là gian lận đấy!"
Giản Đăng nhúc nhích cơ thể, vô thức muốn lắc rớt cảm giác điện giật trên sống lưng xuống.
"Đúng là anh có suy nghĩ này." Hoắc Yến Hành chậm rãi giải thích: "Nhưng anh đã nhịn."
Như sợ Giản Đăng không nghe rõ, anh nói lại lần nữa: "Anh nhịn rồi."
Giản Đăng do dự một lúc rồi giơ tay xoa đầu Hoắc Yến Hành: "Vậy thì Yến Hành tuyệt lắm."
Thôi vậy, bây giờ tinh thần của lính gác nhà mình có vấn đề, Giản Đăng quyết định khoan dung với anh một chút.
"Yến Hành, em mang cơ giáp mới tới cho anh nè!"
Giản Đăng nói sang chuyện khác, cậu nương theo ánh sáng của nhóc hươu tuyết mà bỏ nút có giáp vào tay Hoắc Yến Hành: "Em tự chế tạo á~ Ban đầu em định tạo bất ngờ cho anh nhưng chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện rồi."
Rốt cuộc tay sờ lưng nhóc hươu tuyết của Hoắc Yến Hành cũng dừng lại.
Người đàn ông cao lớn khom người, ôm cả hươu và người vào lòng.
"Đăng Đăng à... Đăng Đăng của anh..."
"Em đây." Giản Đăng giơ tay ôm lại Hoắc Yến Hành: "Anh mau lấy cơ giáp ra xem đi."
"Ừm."
Hoắc Yến Hành lưu luyến thả cậu ra, nhưng sư tử Barbary vẫn quấn đuôi quanh mắt cá chân Giản Đăng.
Một chiếc cơ giáp mới tinh cao ba mét xuất hiện giữa không gian tối đen.
Trong không gian mà Giản Đăng xoè năm ngón tay ra cũng không thấy gì lại không thành đề với Hoắc Yến Hành, vậy nên anh có thể thấy rõ từng chi tiết của cơ giáo, kể cả màu sơn của nó.
Nó giống hệt với ý kiến của anh khi Giản Đăng vu vơ hỏi về mấy bản thiết kế.
"Dù đã nghĩ tới khả năng bị đoán ra trước, nhưng Yến Hành anh bình tĩnh quá à." Giản Đăng thở dài, có phải cậu không hợp với tạo bất ngờ không nhỉ?
"Anh vui lắm." Hoắc Yến Hành áp trán lên trán Giản Đăng: "Anh thật sự rất vui, đây là lần đầu anh nhận được cơ giáp được thiết kế riêng cho mình đó."
Giản Đăng buồn cười hỏi: "Sao lại thế? Vậy Hình Thiên thầy em chế tạo cho anh thì sao?"
"Hình Thiên nó... Nếu lúc trước có người cùng cấp bậc với anh thì cũng có thể mở được." Hoắc Yến Hành lẩm bẩm: "Còn chiếc cơ giáp này của Giản Đăng thì chỉ là của một mình anh thôi."
Không ai có thể cướp được.
"Ngụy biện." Giản Đăng vỗ bả vai Hoắc Yến Hành: "Vào xem thử đi anh, sẵn tiện dời trí năng của Hình Thiên vào luôn."
Hình Thiên mới nhận được cơ giáp Giản Đăng chế tạo, giọng nói hưng phấn của nó truyền khắp không gian: "Ôi~ Thân yêu ơi, đây là quần áo mới của tôi sao? Tuyệt quá đi à!"
"Đỉnh nóc kịch trần luôn á!"
Nghe thấy Hình Thiên gọi cậu như vậy, Hoắc Yến Hành cau mày: "Câm miệng."
Nếu không phải đang ở trong cơ giáp của Giản Đăng thì bệ điều khiển đã nát một góc rồi.
Hình Thiên bị cấm nói chuyện, Giản Đăng quay sang nói chuyện với Hoắc Yến Hành: "Chúng mình ra ngoài thôi?"
"Ừ."
Nhớ đến ký ức khởi động lại vô số lần, Hoắc Yến Hành lạnh mặt, có Giản Đăng ở đây, kết cục lần này sẽ không giống những lần trước nữa.
Trên chiến trường, các binh sĩ thấy Hoắc Yến Hành chủ động lao vào người Trùng mẹ thì nhốn nháo không thôi, sau đó lập tức bị Hồ Dương điều chỉnh lại.
Nhưng thời gian dần trôi, Trùng mẹ vẫn đang đánh phá, thậm chí còn vì đã nuốt chửng Hoắc Yến Hành mà càng thêm hưng phấn.
Dần dà, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng đợt tấn công tinh thần tiếp theo của Trùng mẹ lại đến.
Hồ Dương khẽ cắn môi, dù kết quả có thế nào, họ cũng không thể cứ vậy mà lùi bước được.
Đúng vào lúc nay, cơ thể của Trùng mẹ bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, nó kêu r3n hệt như con người.
"Hoắc Yến Hành ——"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Trùng mẹ, bụng của nó nứt ra một khe hở, một chiếc cơ giáp mọi người chưa từng thấy nhảy ra ngoài.
Bên trong cơ giáp, Hoắc Yến Hành từng khởi động lại thế giới vô số lần, đã gi3t chết Trùng mẹ không biết bao nhiêu lần cầm trong tay tinh thần thể đen như mực.
Mà xác của Trùng mẹ bên ngoài đã bất động.
"Đây là hạch tinh thần của Trùng mẹ sao?"
Giản Đăng vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm tinh thần thể màu đen đang nhúc nhích trong tay Hoắc Yến Hành, nó làm cậu thấy rất khó chịu, chỉ muốn tránh nó càng xa càng tốt.
"Ừm." Hoắc Yến Hành nắm tay lại, tinh thần lực vô hình không ngừng chèn ép, cuối cùng hủy diệt tinh thần thể đen kịt trong tay.
Trùng mẹ bị tiêu diệt, đáy mắt Hoắc Yến Hành cuồn cuộn sóng biển, anh nhớ lại những gì mình đã đối mặt sau khi tiêu diệt Trùng mẹ trong mấy lần khởi động lại thế giới trước đó.
Quê hương tan hoang, xác binh sĩ chết trận nhiều vô số kể, người thân thì bị Trùng tộc ký sinh và ăn rỗng ruột...
Dù đã cố gắng xoay chuyển, ra tay giết Trùng mẹ trước nhưng Hoắc Yến Hành không còn thấy thú vị nữa.
Lúc này, một tờ khăn giấy ướt phủ lên tay Hoắc Yến Hành.
Giản Đăng cúi đầu nghiêm túc lau tay cho anh, hùng hồn nói: "Khử trùng một chút vẫn tốt hơn."
Hoắc Yến Hành rủ mắt, suy nghĩ hướng về vực sâu lại lần nữa được kéo về.
Tin tức Trùng mẹ bị tiêu diệt rất nhanh đã truyền về tinh cầu thủ đô đang trong quá trình tái thiết, mọi người đều hưng phấn không thôi.
Do không thể giải thích vì sao Giản Đăng lại có mặt ở chiến trường nên cậu chỉ có thể cố gắng ở yên trong phòng.
Về chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện, Hoắc Yến Hành qua loa giải thích rằng đó là nút cơ giáp mà Giản Đăng cho anh trước đó để che giấu.
Sau chiến tranh có rất nhiều công việc cần xử lý. Dù Hoắc Yến Hành đã cố gắng tinh giản hết mức nhưng vẫn phải mất vài ngày mới có thể trở về tinh cầu thủ đô.
Để tránh cho Giản Đăng trong phòng mãi cảm thấy buồn chán, Hoắc Yến Hành đưa ra một ý tưởng.
"Hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn ba?" Giản Đăng nhất thời lắc đầu như trống bỏi.
Bộ lần trước vuốt v3 tinh thần thể nhau, cậu và Hoắc Yến Hành hôn chưa đủ mười phút hay sao?
Giản Đăng cảm thấy chưa, nhưng vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn ư!
Mới vậy mà cậu đã thở không nổi rồi, nói chi hôn liên tục mười phút!
"Hoàn thành nhiệm vụ sớm, giải trừ chế độ ràng buộc mà."
Hoắc Yến Hành nghiêm túc đưa ra lý do khiến người ta không thể phản bác: "Sau khi về thủ đô chắc chắn chúng mình sẽ bận hơn nữa, dù anh không để bụng việc Đăng Đăng ở cạnh anh..."
Giản Đăng nghĩ tới tin nhắn mà người ta nhắn cho mình trên quang não, chuyện cơ giáp mới đã lan truyền đi khắp nơi, đối mặt với một bộ cơ giáp mới hoàn toàn tương thích với Hoắc Yến Hành và cấp bậc còn cao hơn, chắc chắn sẽ có người đến dò hỏi tin tức.
Nếu cậu và Hoắc Yến Hành lúc nào cũng dính lấy nhau, rất có thể sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.
"... Được thôi, để em làm trước! Anh không được nhúc nhích đâu đó!" Giản Đăng hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải làm thôi!
Hệ thống 794 chết tiệt, cưỡng chế ban bố nhiệm vụ mà sao không thu hồi nhiệm vụ được vậy hả!
"Được thôi." Hoắc Yến Hành mặt không đổi sắc đồng ý.
Chỉ tiếc hiện giờ anh không thả tinh thần thể ra, nếu không Giản Đăng sẽ thấy dáng vẻ sư tử Barbary lắc đuôi như con mồi mắc bẫy.
Giản Đăng chuẩn bị tâm lý xong thì đến cạnh Hoắc Yến Hành, cậu còn chưa kịp làm gì đã bị anh kéo ngồi lên đùi anh.
Giản Đăng nhìn Hoắc Yến Hành, cảnh cáo anh: "Em mà không xong nhiệm vụ trước thì anh đừng hòng làm gì hết!"
Nhiệm vụ duy nhất khá phiền chính là độ chủ động, Giản Đăng không chắc mình có chủ động mãi được không.
"Anh sẽ cố gắng." Hoắc yến Hành rủ mắt, phóng đại sự vô hại của mình lớn nhất có thể.
Giản Đăng hít sâu một hơi, cậu nhích đến gần thử li3m môi Hoắc Yến Hành
Thấy nhiệm vụ đã bắt đầu tính giờ, Giản Đăng thoáng run lên, cách này được!
Bàn tay đặt trên eo Giản Đăng khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn kiềm nén suy nghĩ nào đó.
Lúc này Giản Đăng như trẻ con ăn kẹo, chỗ này li3m một cái chỗ kia li3m một lần, hoàn không chú ý đến hô hấp ngày càng nặng nề của Hoắc Yến Hành.
Ngay khi Giản Đăng định cứ thế hôn xong mười phút thì Hoắc Yến Hành khẽ hé miệng, Giản Đăng không phát hiện ra điều này đột nhiên li3m phải thử gì đó.
Bất giác, hai đầu lưỡi bắt đầu nút lấy nhau, phát hiện Giản Đăng định lui ra, Hoắc Yến Hành gần như dán vào môi cậu: "Đăng Đăng à, bao lâu rồi? Bỏ giữa chừng thì phải làm lại từ đầu đó em."
Hô hấp nặng nề hơn, Giản Đăng bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục.
Vừa tới mười phút, Giản Đăng ấn bả vai Hoắc Yến Hành, thở hổn hển tách khỏi môi anh.
"Không phải anh đã nói sẽ không cử động hả?" Giản Đăng mặt mày đỏ bừng chất vấn, thậm chí mắt còn lấp lánh ánh nước.
Yết hầu Hoắc Yến Hành lên xuống: "Anh không có thật mà."
Giản Đăng trừng anh.
"Nhiệm vụ bên Đăng Đăng hoàn thành chưa?" Giọng Hoắc Yến Hành khàn khàn: "Đến lượt anh rồi."
"Đợi đã... Anh dừng lại cho em..."
Hoắc Yến Hành đã không nhịn được từ lâu: "Muộn rồi."
Kết quả của việc bắt nạt cậu quá đáng chính là mãi đến khi về đến tinh cầu thủ đô, tiệc chúc mừng sắp bắt đầu rồi mà một ngày Hoắc Yến Hành vẫn không nói chuyện được với Giản Đăng quá ba câu.
Từ trước đến nay lính gác bị dẫn đường lạnh nhạt không chịu được quá lâu, Hoắc Yến Hành ra hiệu cho chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Giản Đăng ra ngoài, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Đăng Đăng à, anh sai rồi."
"Hừ." Giản Đăng quay đầu đi chỗ khác.
Hoắc Yến Hành thả sư tử Barbary ra, một người một thú im lặng dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu.
Giản Đăng: ......
"Anh ăn vạ cái gì đấy?" Giản Đăng vừa nhớ đến 20 phút không thở nổi hôm đó là lại tức giận.
Có khi còn hơn 20 phút nữa!
Đã hoàn thành hết nhiệm vụ của hệ thống, mấy hôm nay tâm trạng của Giản Đăng cũng tốt hơn một chút.
Chỉ là cậu đột nhiên nghĩ, chỉ mới hôn với Hoắc Yến Hành thôi mà cậu đã chịu không nổi rồi, đến lúc xảy ra sốt kết đôi thì phải làm sao đây?
Ánh mắt Giản Đăng thoáng lơ đãng, quyết định có thể kéo dài bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.
Hoắc Yến Hành đang dỗ người yêu tạm thời không biết mình sắp mất cái gì, anh thực hiện hành động mời với Giản Đăng: "Đi nào Đăng Đăng, anh chỉ muốn tham dự với một mình em thôi."
Trong những dịp quan trọng Giản Đăng vẫn rất phối hợp, cậu nương tay Hoắc Yến Hành đứng dậy, cậu biết sau khi tham gia bữa tiệc này, cậu và Hoắc Yến Hành sẽ hoàn toàn trói buộc với nhau.
Nghĩ đến gì đó, Giản Đăng cảnh cáo: "Tốt nhất là anh nên dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi."
Cậu đang nói đến mấy suy nghĩ hủy diệt thế giới của Hoắc Yến Hành khi trong cơ thể Trùng mẹ.
Ban đầu Giản Đăng vẫn không nhận ra, nhưng giờ quan hệ của hai người không như trước nữa, thêm vào đó tinh thần lực của Hoắc Yến Hành dao động khác thường nên Giản Đăng mới phát hiện ra.
"Tất nhiên rồi."
Hoắc Yến Hành nâng tay Giản Đăng lên rồi đặt lên đó một nụ hôn: "Anh sẽ nghe lời Đăng Đăng mà."
Chỉ cần Giản Đăng mãi mãi bên cạnh anh, những việc đó đều không thành vấn đề.
"Đăng Đăng à, thật sự không thể công bố tin tức chúng mình đính hôn ở tiệc chúc mừng sao?"
"Không thể." Giản Đăng dứt khoác từ chối: "Cũng đâu phải người ta không biết chúng mình yêu nhau, cố ý tuyên bố có gì hay đâu."
"......"
Thấy anh thất vọng, Giản Đăng có hơi không đành lòng: "Chờ lúc chúng mình kết hôn rồi cũng bố cũng..."
"Thả em xuống... Ứm... Không được hôn!"
"Đăng Đăng, hôn nhiều là có thể học được cách thở đó em."
"......"
—————
Hết chính truyện (。・ω・。)ノ♡