Một khoảng thời gian dài sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, Giản Đăng và Hoắc Yến bận đến độ đầu bù tóc rối.
Vất vả lắm xong việc, Hoắc Yến Hành lại biết Giản Đăng muốn đi tìm Đào Khả.
"Sao lại muốn đi?" Hoắc Yến Hành nhớ đến giả thiết nào đó, anh trở nên cảnh giác: "Chẳng lẽ em còn muốn đóng vai người thầm thích cậu ta?"
"Anh nghĩ gì thế." Giản Đăng ra hiệu cho anh thả lỏng: "Là hệ thống bảo em đi xem cậu ta một chút."
"Bây giờ Trùng mẹ đã bị tiêu diệt, theo 'Nguyên tác' mà nói thì cũng đã đến kết cục rồi."
Trong lúc nói chuyện, Giản Đăng thành thạo vuốt v3 đầu sư tử ngồi xổm cạnh mình: "Hệ thống muốn xem thử xem hạn chế Đào Khả tử vong thế giới sẽ khởi động lại có còn hay không."
Sau khi tiêu diệt Trùng mẹ, Giản Đăng đã kể hết mọi chuyện cho Hoắc Yến Hành nghe, kể cả chuyện cậu đến từ thế giới khác.
Hoắc Yến Hành đã có phỏng đoán từ lâu nghe xong thì tỏ vẻ bình thường, nhưng sau lưng lại âm thầm cử người tăng mức 'bảo vệ' Đào Khả thêm một cấp.
Đào Khả chết thì không sao, nhưng thế giới không thể khởi động lại được.
Ai mà biết thế giới khởi động lại rồi có còn có Giản Đăng hay không?
Nếu thật sự xảy ra chuyện này, Hoắc Yến Hành sẽ khởi động lại thế giới cho đến khi nó không khởi động lại được nữa, cho đến khi anh gặp lại Giản Đăng mới thôi.
Xử lý xong chuyện của Đào Khả, Hoắc Yến Hành tỉnh táo lại liên tục suy nghĩ, sau đó kể lại ký ức khởi động lại quá khứ cho Giản Đăng nghe.
Dù bây giờ có không nói, đến lúc đó khi tinh thần lực của hai người kết hợp, Giản Đăng cũng sẽ nhìn thấy 'quá khứ' của anh.
Lúc thẳng thắn Hoắc Yến Hành nhìn chằm chằm biểu cảm của Giản Đăng, quyết định sẽ nhốt cậu lại ở nơi không ai thấy nếu cậu có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
Ký ức của các thế giới trước ảnh hưởng đến Hoắc Yến Hành, nhưng chỉ cần có Giản Đăng ở đây, anh vẫn sẽ là thượng tướng Hoắc khiến kẻ địch sợ hãi mà người đời kính ngưỡng.
Giản Đăng không phát hiện ra suy nghĩ ấy của Hoắc Yến Hành, cậu còn đang thật lòng lo lắng cho anh: "Có nhiều ký ức thế anh có mệt lắm không?"
"Đăng Đăng ôm anh một cái là khoẻ ngay thôi." Hoắc Yến Hành tâm cơ không tha cho bất kỳ cơ nào có thể thân mật với cậu.
Giản Đăng bất đắc dĩ nhưng vẫn dang tay ôm anh.
Gần đây Hoắc Yến Hành rất hay như thế này, là biểu hiện của sự bất an ư? Hay là sự ỷ lại sau khi lính gác dẫn đường khơi thông tinh thần?
Bất kể thể nào, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng như hôn liên tục mười mấy phút thì dù có là gì, Giản Đăng vẫn rất sẵn lòng làm theo lính gác nhà mình.
Hoắc Yến Hành khom người ôm Giản Đăng, tựa cằm l3n đỉnh đầu cậu, ôm cả người cậu vào lòng.
Hoắc Yến Hành cố ý rề rà một hồi mới cho Giản Đăng đi gặp Đào Khả.
Trong ngục giam, Đào Khả bị nhốt mấy tháng đã gầy như que củi, nào còn dáng vẻ của 'nhân vật chính'.
Từ sau khi Trùng mẹ bị tiêu diệt, hai mắt của Đào Khả trở nên đờ dẫn, cả ngày cứ ngơ ngác ngồi trên giường.
Có đôi khi chết mới là thoải mái nhất, nhưng đối với người như Đào Khả, sống còn khó chịu hơn cả chết.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đào Khả, Giản Đăng cũng giật mình, cậu im lặng đứng ngoài cửa để hệ thống xác nhận.
【 Qua kiểm tra, vầng sáng nhân vật chính trên người Đào Khả đang dần biến mất, không lâu nữa thế giới này có thể vận hành một cách độc lập, dù nhân vật chính có chết cũng sẽ không khởi động lại. 】
Giản Đăng lập tức nói tin này cho Hoắc Yến Hành nghe.
Hoắc Yến Hành nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh chỉ quan t@m đến một chuyện: "Vậy Đăng Đăng sẽ không đột nhiên biến mất rồi quay về thế giới của em chứ?"
"Giống như sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đưa em quay về chẳng hạn."
Cách một Giản Đăng, hệ thống cảm nhận được áp lực vô hình của Hoắc Yến Hành.
Hệ thống nuốt nước bọt vốn không tồn tại, nó vội giải thích: 【 Tôi chỉ phụ trách 'giữ gìn cốt truyện' thôi chứ không giỏi đến mức có thể mở đường đưa ai đến thế giới khác đâu. 】
Nhận ra Hoắc Yến Hành không nghe được lời giải thích của mình, 749 không ngừng réo 520, thậm chí còn không tiếc dùng chút tinh thần lực của Giản Đăng.
794 có dự cảm khó hiểu, nếu nó không giải thích cho tốt thì nó sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Nghe được lời truyền đạt của 520, giọng của Hoắc Yến Hành trở nên yếu ớt: "Nói cách khác, quả thực mày có chức năng này."
"......" Giản Đăng hung hăng xoa mặt Hoắc Yến Hành: "Đừng doạ hệ thống nữa, em rất hài lòng với những cống hiến của mình cho đất nước, em không cần quay về cống hiến thêm nữa đâu."
"Tất nhiên nếu có thể quay lại tăng cường khoa học kỹ thuật cho đất nước, em vẫn rất sẵn sàng." Đợi khi vẻ mặt Hoắc Yến Hành ngày càng cứng đờ, Giản Đăng mới từ từ bổ sung: "Điều kiện tiên quyết là có thể dẫn anh theo."
Hoắc Yến Hành im lặng nhìn Giản Đăng mấy giây, sau khi xác nhận cậu nói thật thì mới buồn bã đáp lời.
Xác nhận Đào Khả chết sẽ không khởi động lại thế giới xong, Hoắc Yến Hành bắt đầu nghĩ đến việc tử hình Đào Khả theo luật các vì sao.
Tội thông đồng với Trùng tộc chỉ có một kết cục như thế, mà bây giờ Đào Khả có thể ở trong tù là do Hoắc Yến Hành sắp xếp.
Nghĩ đến đây, Hoắc Yến Hành định đợi lần sau có người đề nghị tử hình Đào Khả thì sẽ thuận thế đồng ý.
Trước đó, đám người kia vừa bị anh doạ một trận, đoán chừng chắc cũng phải một hai năm sau họ mới dám nhắc lại.
Hai người lặng lẽ đến mà Đào Khả không phát hiện, xong việc rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Ra khỏi ngục giam, Giản Đăng thở phào, bây giờ 794 vô dụng rồi.
Lúc này 794 đang cẩn thận hỏi han: 【 Có thể để 520 quay về không? Cơ thể bị thiếu mất một góc thật sự không ổn chút nào. 】
Giản Đăng đồng ý, hỏi 794 phải làm thế nào.
【 Ký chủ giao hoà tinh thần lực với ký chủ của 520 là tôi có thể làm 520 trở về á.】
Giản Đăng: ......
Hay là chờ thêm đi, dù sao thì không có 520 mày cũng khoẻ lắm mà.
"Anh đồng ý." Hoắc Yến Hành đột nhiên thốt lên.
Giản Đăng do dự nhìn anh.
"Tốt nhất chúng mình nên để hai hệ thống hợp thể sớm một chút." Hoắc Yến Hành đứng đắn nói: "Như vậy sau này sẽ không còn chế độ cưỡng chế dính chặt nữa."
Giản Đăng nheo mắt, lý do của Hoắc Yến Hành chính đáng đến mức không thể phản bác.
Dù Giản Đăng có kéo dài thế nào, sớm muộn gì cậu cũng phải gỡ rối tinh thần lực cho Hoắc Yến Hành, trong lúc gỡ rối, rất có thể tinh thần lực của hai bên sẽ quấn lấy nhau.
Chờ đến khi Giản Đăng nhận ra có gì đó không đúng thì cậu đã tiến vào không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành.
Bên trong không gian tinh thần tối đen, chỉ có Giản Đăng đang phát sáng, cậu nhìn xung quanh một hồi rồi thử bước về phía trước một bước.
Giản Đăng đi một hồi, không gian tinh thần vốn tối đen cũng dần sáng lên.
Giản Đăng nhìn thấy từng bong bóng ký ức trôi dạt qua cạnh mình, có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người cậu, cả đám đều tràn về phía Giản Đăng.
Khi Giản Đăng giơ tay chạm vào một bong bóng trong số đó, cậu nhìn thấy ký ức của Hoắc Yến Hành.
Nhẹ nhàng thả bong bóng ý ức về lại không trung, Giản Đăng chạy về phía trước, cậu muốn nhanh chóng gặp lại Hoắc Yến Hành.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, xung quanh bỗng sáng bừng lên, rốt cuộc Giản Đăng cũng thấy rõ cảnh vật trong không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành.
Đây vốn là thảo nguyên mênh mông bát ngát, nhưng bây giờ có hơi trọc, chỉ có nơi Giản Đăng đi qua mới mọc lên cỏ xanh.
Trên trời dày đặc mây tầng, mặt trời còn thẹn thùng chưa chịu ló dạng, Giản Đăng nhìn thấy Hoắc Yến Hành đang đứng dưới đám mây nhìn lên.
"Yến Hành!"
Hoắc Yến Hành quay đầu, anh dang tay đón lấy Giản Đăng chạy về phía mình.
Hoắc Yến Hành từng nghĩ cả đời này anh chỉ có thể im lặng dõi theo Giản Đăng, nhưng không ngờ lại có thể dễ dàng chạm vào em ấy như vậy.
Đã chạm vào được rồi thì anh sẽ không bao giờ buông tay.
Giản Đăng biết không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành cần dẫn đường dùng tinh thần lực 'tưới nước' trong thời gian dài, thế là cậu ngẩng đầu thả tinh thần lực của mình ra cho anh.
Ánh mắt Hoắc Yến Hành dần sâu thêm, tinh thần lực của anh nháy mắt bao vây lấy Giản Đăng: "Đăng Đăng, em có biết mình đang làm gì không?"
Giản Đăng đỏ mặt: "Tất nhiên, đừng nói nhảm nữa, anh mau lên đi."
Hoắc Yến Hành nghe vậy thì không kiềm chế nữa.
Là lính gác, tất nhiên anh muốn thỏa mãn yêu cầu của dẫn đường nhà mình vô điều kiện.
Thế là đến tận bảy ngày sau chuyện này mới kết thúc.
Giản Đăng ngồi phịch xuống giường, tỏ vẻ sau này sẽ ăn nói cẩn thận hơn!
【 Ký chủ! Cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với cậu rồi! 】 Hệ thống hưng phấn: 【 Tôi thu hồi 520 xong rồi! 】
Giản Đăng cũng không quá bất ngờ,cậu qua loa đáp lời nó.
【 À đúng rồi, thật ra tôi tên 1314 đó, sao? Không ngờ tới chứ gì! 】
Giản Đăng thử cộng 794 và 520 lại, sau đó tiếp tục qua loa đáp: 【Không ngờ luôn á, bất ngờ ghê ha. 】
【 Tôi có nhiều chức năng mới lắm, cậu có muốn coi thử không? 】
Giản Đăng xoay người, nhắm mắt muốn đi ngủ.
【 Trừ chế độ cưỡng chế dính chặt ra, tôi còn có chế độ hóa trang play, chế độ phòng tối, chế độ *beep* *beep* [1] nữa á ~ 】
[1] Raw là 口口, hình như là viết tránh hay censor của từ nào đó cơ mà tui tìm k ra, nhm sau một hồi lướt baidu thì mạnh dạn đoán là 'thổi kèn' =)))))))
Giản Đăng nghe xong tỉnh cả ngủ: ???
Sao nghe không đáng tin gì hết vậy.
Mà sao có cả từ bị censor thế hả!
Đúng lúc này Hoắc Yến Hành bước vào phòng: "Đăng Đăng, ăn cơm thôi em."
Giản Đăng giật mình nhốt hệ thống 1314 vừa ra lò vào sâu trong đầu, cũng quyết định chỉ cần Hoắc Yến Hành có ở đây sẽ không thả nó ra!
Nếu để anh biết mấy cái chế độ bậy bạ đó...
Giản Đăng rùng mình, không, cậu tuyệt đối không thể để Hoắc Yến Hành biết được!
Hoắc Yến Hành nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Giản Đăng: ?
Không phải hệ thống lại bày trò gì đấy chứ...
Hoắc Yến Hành quyết định sẽ nghiên cứu xem làm thế nào để bắt hệ thống về lại chỗ anh.
HẾT TRUYỆN
Dự tính ban đầu của tui là xong bộ này trước hoặc trong Tết cho kịp KPI cơ , nhm ham chơi quá nên giờ mới xong. Cảm ơn mọi người đã theo dõi đôi chim cu này nhá, tui đi cook mấy bộ còn lại và truyện mới đây (。・ω・。)ノ♡