Dẫn Đường Của Vua

Chương 23

Một lời vừa nói ra, không chỉ người Torrek choáng váng, tập thể lính đánh thuê cũng không nhìn ra nước cờ của Matthew, Doyle nhịn không được oán trách Airy Gailey: "Này, Airy, Matthew đầu hàng, chẳng lẽ hắn có âm mưu gì à?"

Lanto ngồi bên cạnh bất chấp luôn cái hướng dẫn dẫn đường gì đó, căng thẳng nhìn Airy Gailey, không biết anh ấy sẽ xử lý thế nào. Ngay cả Cavill cọ cậu mấy lần cũng không gây được sự chú ý, chán nản cúi đầu, quay sang nhìn chủ nhân mình bằng cặp mắt hình viên đạn. Airy Gailey trầm tư một chốc, rất nhanh sau đó đã hạ một mệnh lệnh cho shota, sau đó anh quay sang cười trấn an Lanto, rồi mới đáp lời: "Đừng hoảng, dù sao thì cũng không đến phiên chúng ta can thiệp vào chuyện của hắn, cứ giao cho Liên bang Gassard xử lý đi."

"Giao cho Alanca?" Doyle chống cằm oán giận, "Cái tên khốn kiếp kia còn không thừa cơ hội đem mọi thứ đổ lên người chúng ta sao?"

"Nếu thế thì cũng không còn cách nào rồi, bọn họ là quân đội chính quy, chúng ta chỉ là lính đánh thuê, chiếu theo cách thức bình thường cũng không đến lượt chúng ta nhúng tay vào, được rồi, mau dọn dẹp nhanh chút, chuẩn bị rút quân thôi."

"Hả? Đi liền bây giờ? Này......" Doyle luyến tiếc sờ sờ chiếc ghế bên dưới người mình, hắn nhào tới trước mặt bàn điều khiển, khóc lóc hỏi, "Cái chiến hạm này cũng phải trả về hả?"

"Được rồi, yên tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ cầm trở về mà." Airy Gailey vừa mới cam đoan xong, Lanto cũng nóng ruột đẩy cái hướng dẫn toàn tập ra, lo lắng hỏi: "Chúng ta có thể đi à?"

"Đúng vậy, em lo lắng à?"

Lanto xấu hổ gãi đầu, "Tôi vẫn có chút lo lắng cho Thanh Điểu, muốn mau mau xác nhận an toàn của cậu ấy."

Mí mắt Airy Gailey giật giật, anh khó nén thở dài, hơi rầu rĩ mở miệng: "Mỗi lần nghe thấy em nói đến Thanh Điểu, anh liền cảm thấy con đường mình phải đi còn rất dài."

Lanto nhạy bén nhận ra ai đó đang ghen, cậu vô thức phản bác: "Anh đoán mò cái chi đó, Thanh Điểu là bạn tôi, tôi làm sao lại có suy nghĩ không an phận với cậu ấy chứ!" Vừa nói xong cậu lập tức muốn che mặt mình lại, trời ạ cậu chột dạ cái gì vậy chứ, có cái gì phải giải thích đâu chứ!

Chứng kiến dáng vẻ xấu hổ đến mức muốn nổ tung của cậu, tâm tình Airy Gailey từ nhiều mây biến thành quang đãng, anh đứng dậy đi đến chỗ Lanto, tay đặt hai bên ghế bình tĩnh nhìn kỹ mặt cậu, Lanto không dám nhìn thẳng mắt anh, cúi đầu vội vã vân vê tay, một lát sau, cậu cảm giác được hơi thở của Airy Gailey đặt lên trán, nhẹ nhàng hôn một cái, "Anh biết rồi, sau này anh sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện ghen như vậy nữa."

Lanto che cái trán bị hôn, xấu hổ trừng mắt, "Vậy xin anh cũng nhớ kỹ cho, sau này đừng có tùy tiện hôn tôi!"

"Chuyện này.....anh phải suy nghĩ lại."

"Anh ——" Đồ vô sỉ!

Giữa lúc Airy Gailey thoải mái đùa giỡn với Lanto, shota chậm rãi xuất hiện phía sau anh, quay đầu đi nơi khác, húng hắng giọng nói: "Xin lỗi, quấy rầy hai người liếc mắt đưa tình rồi."

Lanto lập tức đẩy mặt Airy Gailey ra, vòng tay ôm lấy Cavill, coi người ta như không khí, Airy Gailey đưa mắt nhìn cái mặt mèo Cavill đang đắc ý kia, xoa đầu nó, xoay người lại nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Có phải anh phải đi rồi không?"

"Đúng vậy, phải đi rồi, lần sau không biết đến khi nào mới có thể gặp lại."

Shota trầm mặc, giải trừ trạng thái lơ lửng rơi xuống trước mặt Airy Gailey, ánh sáng màu vàng nhạt dần, biến thành một đứa trẻ có dáng vẻ bình thường, tóc vàng mắt vàng, da trắng trẻo, nhìn qua quả thực vô cùng dễ thương. Cậu ngẩng mặt khẩn cầu: "Xin anh đưa tôi đi cùng đi."

Airy Gailey khựng lại, rồi giơ tay lên xoa xoa tóc cậu, "Cũng tốt, để cậu một mình ở lại chỗ này tôi cũng không yên tâm, cùng đi vậy."

Lúc tập thể lính đánh thuê chuẩn bị rút lui, chiến hạm Torrek cũng đã bắn tín hiệu đầu hàng, máy bay không người của Liên bang Gassard lượn vòng một hồi, vững vàng giám sát nó hoàn toàn đáp xuống, đến khi con vật khổng lồ này hạ xuống xong, tầng tầng lớp lớp bọt nước trong hồ bắt đầu dập dìu, rồi dâng trào thành ngọn sóng, hoàn toàn áp đảo những chiếc xe bay dừng cách đó không xa. Đội quân người máy lập tức xuất hiện, bao vây lấy cửa thuyền, bắt từng binh sĩ Torrek ra ngoài.

Lianna vợ của Alanca rất nhanh cũng được cứu ra, cô vừa đi vừa khóc không ngừng, tựa hồ muốn trút hết mọi tủi thân hôm nay ra ngoài. Thuyền trưởng Matthew bị áp giải đi, nhưng mà cho dù có bị nhốt trong buồng giam trong suốt được đóng kín chặt chẽ, hắn cũng không thay đổi vẻ mặt điên loạn của mình, điên cuồng đe dọa những vị khách được giải thoát và quần chúng vây xem, Lianna đáng thương vừa mới chạy ra khỏi hang hổ, lại bị gương mặt của hắn dọa sợ đến hoa dung thất sắc, khóc lớn.

Cùng lúc đó, máy bay không người của Liên bang Gassard cũng phát ra hơn mười thông cáo màu đỏ yêu cầu hạ cánh cho Saint Carlos, đợi mười mấy phút, Saint Carlos mới chậm chạp đáp lại, chậm rãi thay đổi phương hướng, hạ cánh song song bên cạnh chiến hạm của Torrek. Saint Carlos vừa mới dừng hẳn, cửa khoang mở khẩn cấp, bấy giờ những vị khách bị nhốt trong khách sạn toàn bộ ào ra như ong mật vỡ tổ, tình cảnh hỗn loạn hơn bên Torrek nhiều.

Liên bang Gassard vội sai nhiều người hơn đến ổn định tình hình bên này, nhưng mà người mà bọn họ đối mặt là những vị khác đến tham quan hành tinh vừa mới bị kinh sợ quá độ đến mức nói năng lộn xộn, tâm tình kích động cũng khó mà bình phục lại được. Airy Gailey dẫn Lanto và đoàn viên của mình thay đổi áo liền quần, lặng lẽ đi giữa đoàn khách mời từ cửa khoang, một người máy cảnh sát cản lối đi của bọn họ lại, theo thông lệ mà gặng hỏi, Airy Gailey híp mắt cười giơ tay lên đặt lên vai nó, một hạt sáng màu vàng kim bay vào trong cơ thể người máy cảnh sát, chốc lát sau, con mắt điện tử của người máy cảnh sát biến thành màu vàng kim, nó nhanh chóng xoay người ra phía trước thay cả đám mở đường, tiết kiệm được thời gian, tập thể lính đánh thuê dễ dàng rời khỏi nơi đó.

Doyle nhịn không được ngoái đầu nhìn lại, hai chiến hạm một đen một vàng kim đỗ bên cạnh hồ nhân tạo, ngọn đèn của xe bay xếp thành hàng ánh ánh xung quanh hai con quái vật lớn này, hắn hả hê dựa vai Airy Gailey nói: "Ha! Chúng ta cứ đi như vậy, Alanca sẽ không bùng nổ đâu ha?"

Airy Gailey quay đầu lại nhìn, cười nói: "Mặc kệ đi, chúng ta đi. Ngài giáo chủ, đành khổ cho ngài cùng chúng tôi trở về tàu Tiểu Ưng chịu cực trước rồi."

Hackl mỉm cười, khoát tay áo bảo không ngại. Norre thình lình nói: "Đội trưởng, Lanto ở chung với chúng ta đúng không, cậu ấy làm đồ ăn ngon lắm, vậy thì không cần phải chịu khổ nữa rồi."

"Đúng rồi! Còn Lanto nữa! Nấu đồ ăn ngon lắm luôn!" Nicole Shanna nhảy lên vui vẻ reo hò, ánh mắt của Hackl cũng đầy mong chờ nhìn về phía Lanto, "Thật thế à, vậy ta đây phải đợi cho tốt rồi."

Đợi đã, ngài giáo chủ đừng có nghe bọn họ ăn nói vớ vẩn chứ! Lanto trợn tròn cặp mắt chỉ bản thân mình, uất ức không nói được lời nào, tại sao mấy người lại đẩy hết lên người tôi vậy?!

Airy Gailey vội vàng ôm vai cậu trấn an nói: "Đừng để ý bọn họ, anh với em đi tìm Thanh Điểu, Doyle, mấy người đưa giáo chủ về cảng trước đi, sau đó chúng ta lập tức trở về."

"Gì, lại là phân công nhau hành động à." Doyle khinh thường ném cho Airy Gailey một cái lườm, "Hừ hừ hừ, tìm được người rồi thì ngụy biện, cậu đợi đó, đến khi ông đây tìm được đối tượng rồi nhất định sẽ xin cậu nghỉ dài hạn cho coi!"

Nicole Shanna sâu xa nhìn Hackl, ghen tức nói: "Nếu cậu xin nghỉ, nhất định cũng là vì bị đè tới mức không ngóc đầu lên bò dậy nổi rồi!"

Doyle bất mãn nhấn mạnh: "Nina, tôi lặp lại lần nữa, tôi là lính gác, cô có cảm thấy có dẫn đường hay người thường nào đè được tôi không hả?!"

Hackl ấn vai Doyle, mặt mày vui vẻ nói: "Được rồi, tán gẫu thì để trở về rồi nói đi, ta có hơi mệt rồi."

"A, được, chúng ta đi thôi." Giáo chủ vừa mở miệng, tập thể lính đánh thuê lập tức đàng hoàng trở lại, Doyle lại càng ngoan ngoãn, lúc đầu còn tiếc của, còn ánh mắt của giáo chủ ở trong xe bay nhìn ai đó thì lại vô cùng ôn hòa, Nicole Shanna thấy thế thì ghen tị mà bĩu môi.

Đợi mấy người Doyle đi rồi, Airy Gailey cũng không dây dưa, kéo Lanto đến khách sạn.

Khách sạn Saint Carlos bị đứt phân nửa đã không còn cảm giác trang nghiêm thần thánh lúc mới thấy lần đầu, cảnh tượng đổ nát thê lương khiến người ta phải thương tiếc. Người đi ra đi vào khách sạn lại nhiều một cách đặc biệt, vẻ mặt hốt hoảng của khách khứa cũng như số lượng của người máy cảnh sát cũng không ít là bao so với lúc ở chỗ hồ nước nhân tạo. Lanto hơi thấp thỏm đứng tại cửa nhìn xung quanh, Airy Gailey khoác vai cậu ý bảo cậu bình tĩnh đừng vội, lại mở một màn hình nhỏ lên đưa ra một mệnh lệnh, một người tí hon màu vàng óng xông ra, giống y như mấy cô bé trong truyện cổ tích, mà nhìn kỹ thì, đây chẳng phải là shota đó sao?

Lanto kinh ngạc nói: "Anh lấy cậu ta ra?"

Airy Gailey nhẹ nhàng giải thích: "Đúng vậy, cậu ấy không thể đợi ở đó được, sẽ xảy ra chuyện."

Xảy ra chuyện gì chứ? Lanto liếc nhìn về hướng chiến hạm, chợt nảy sinh một ý nghĩ: Chẳng lẽ là bị Liên bang Gassard lợi dụng sao? Nhưng mà.....nó chẳng phải là đồ của Liên bang Gassard sao?

Shota lanh lẽ gật đầu với hai người, báo cáo: "Người đó tạm thời được sắp xếp trong buồng trị liệu tại lầu 22, không có gì khác thường, đây là bản đồ hướng đi mới, có thể tránh được người máy cảnh sát tuần tra."

"Cảm ơn, chúng ta đi thôi."

Airy Gailey dẫn Lanto đi theo bản đồ mà shota cung cấp, đi một đường thẳng lên lầu 22, vấn đề duy nhất là Lanto lại thiếu rèn luyện thân thể, toàn bộ đường đi đều phải leo thang bộ nên cậu mệt đến muốn ngất xỉu, Airy Gailey buồn cười ngỏ lời có thể cõng hoặc ôm cậu đều bị cậu từ chối thẳng thừng. Đùa à, một thằng đàn ông cũng không phải bị tàn phế lại đeo lấy người khác leo lên lầu sao, nói ra chẳng phải là để cho người ta chê cười à. Cho dù có mất nửa cái mạng, Lanto vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình.

"Sao rồi, có muốn nghỉ một chút không?" Airy Gailey hảo tâm đưa một chai nước dinh dưỡng, Lanto không từ chối, uống xong cuối cùng cũng có cảm giác khá hơn một chút. Cậu ước ao nhìn Airy Gailey hoàn toàn không có bất kỳ mệt mỏi gì, quyết định sau này nhất định phải năng tập thể lực mới được. Cậu chán nản, khó chịu hỏi: "Thanh Điểu ở trong phòng nào?"

"2218, đi thôi." Airy Gailey đỡ cậu dậy, cùng đi đến cửa phòng 2218. Cửa phòng vẫn đóng chặt, nhưng mà Airy Gailey lại có món đồ chơi có thể ăn gian này, chỉ còn cách cửa chút đỉnh thì cửa đã mở ra. Không cần Airy Gailey thúc giục, Lanto vội vã chạy vào, Airy Gailey ăn phải giấm thở dài, thuận tay đóng cửa lại.

Khách sạn xảy ra sự cố, người máy phục vụ trong khách sạn trước đã dọn dẹp ra một căn phòng trống làm phòng trị liệu, để cung cấp cho những vị khách cần phải chữa trị khẩn cấp. Thanh Điểu trực tiếp ngất xỉu ở ở hiện trường chính là một vị khách cần được đưa đi ngay lập tức. Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ buồng trị liệu đang tự vận hành ra thì chỉ có một người máy phục vụ thông thường đứng bên chờ đợi. Airy Gailey trước tắt người máy đi, yên lặng đứng cạnh ở một bên, chăm chú nhìn Lanto.

Lanto hít sâu một hơi, hơi thấp thỏm đi đến bên cạnh buồng trị liệu, nóc trị liệu trong suốt, lộ ra gương mặt Thanh Điểu. Sắc mặt Thanh Điểu trắng bệch hơn so với lúc trước, môi cũng tái nhợt đến mức gần như không có sắc, tần suất hô hấp yếu đến mức căn bản là không nhìn thấy lồng ngực phập phồng, cả người yên tĩnh nhìn qua giống như là chết vậy. Lanto không biết nên làm gì, băn khoăn mở hồ sơ ghi chép của buồng trị liệu, lật xem ghi chép chữa trị của Thanh Điểu, những con chữ viết tắt phức tạp và chỉ số nhiều màu sắc hiển hiện trước mắt, Lanto cắn răng tức giận, mấy thứ này cậu vốn xem không hiểu, sao không thể viết cái gì đơn giản dễ hiểu hơn tí chứ?!

Cậu lại nhìn sắc mặt của Thanh Điểu lần nữa, trong chớp mắt kỳ tích đột nhiên xảy ra. Sắc mặt Thanh Điểu dần dần hồng nhuận nhanh đến mức lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra được, đôi môi xám trắng cũng dần chuyển màu. Trong lúc Lanto vui mừng vì sự biến hóa của người trong buồng, Airy Gailey hơi biến sắc, anh rõ ràng cảm giác được mùi dẫn đường trên người Lanto đang nhanh chóng tan biến, như thể là có một con ác thú không biết từ đâu nhô ra hút sạch, anh vô thức đi tới bên người Lanto, thì nhìn thấy khuôn mặt Lanto mừng rỡ: "Airy, mau, Thanh Điểu tỉnh rồi."

Airy Gailey xanh mét mặt mày nhìn qua, ánh mắt đụng phải đôi mắt của Thanh Điểu.

Chậc, "tình địch" đang rất tức giận.

Bình Luận (0)
Comment