Dẫn Đường Của Vua

Chương 24

Lanto không có tí ý thức nào về biến hóa xảy ra trên người mình, nhưng mà vì cậu đã thành lập liên kết sơ bộ với lính gác của mình, nên Airy Gailey quả thực y như Cavill bị thổi bay lông vậy. Mùi vị mê hồn trên người dẫn đường của anh không biết vì sao lại bị biến mất sạch sẽ như vậy, chỉ trong khoảnh khắc mà đã trở về thành một người bình thường rồi, đối với một dẫn đường mà nói thì quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Airy Gailey lập tức hướng mắt về phía Thanh Điểu, điều khiến anh ngạc nhiên chính là Thanh Điểu vậy mà cũng không chịu tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại, sắc mặt lại còn khó coi hơn anh.

"Lanto, mùi trên người cậu là sao thế hả?" Thanh Điểu tựa như con ác quỷ được sinh ra đời, đeo khuôn mặt u ám bò ra khỏi buồng trị liệu nắm lấy vạt áo Lanto truy hỏi.

Khuôn mặt Lanto chột dạ, lúc trắng lúc đỏ, đưa mắt sang chỗ khác, giả vờ nói: "Mùi vị gì chứ, tôi không có ngửi được gì hết á!"

Thanh Điểu buông tay ra, trừng mắt nhìn Airy Gailey đứng phía sau, gằn từng chữ mà hỏi: "Tôi bảo cậu đi tìm lính đánh thuê giúp đỡ, đâu có nói là cậu lấy thân tạ lễ cho người ta?"

Lanto càng lúng túng hơn rồi, tại sao Thanh Điểu lại biết hết vậy, cậu ta không phải mới vừa rồi còn nằm hôn mê bất tỉnh trong buồng trị liệu sao?! Cậu lắp bắp giải thích: "Cái đó, chuyện đó không thể trách tôi, là anh ấy ——"

"Là tôi." Airy Gailey cười cười uyển chuyển đáp, ôm lây vai Lanto giải thích: "Là tôi không tốt, không nhịn được, ra tay với em ấy rồi."

Sắc mặt Thanh Điểu đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Airy Gailey, chất vấn: "Anh còn nhớ rõ lúc mấy câu anh nói ở trên thuyền không? Tại sao lại làm trái?"

Airy Gailey thản nhiên giải thích: "Khi đó mùi dẫn đường trên người Lanto quá rõ ràng, tôi không làm vậy thì em ấy sẽ bị mấy tên xâm nhập phát hiện, hậu quả càng không tưởng hơn rồi."

Thanh Điểu hơi sững sờ, chợt khôi phục lại nét mặt khiêu khích: "Hừ, đùa giỡn lưu manh cũng ăn nói hùng hồn thế sao?"

Airy Gailey vẫn treo trên mặt nụ cười không đổi: "Tình thế bức bách, mong cậu hiểu cho."

"Bây giờ tình thế đã không còn bức bách nữa, anh có thể thả Lanto trên tay ra không hả?" Thanh Điểu bất mãn nhìn anh khoác tay lên vai Lanto, tóm lấy Lanto trở lại bên cạnh mình, "Cám ơn anh đã cứu cậu ấy, hiện tại anh không còn chuyện gì cả, chúng tôi lập tức sẽ tự mình trở về Selong, không nhọc lòng anh quan tâm."

"Sợ rằng chuyện này tôi thật sự phải quan tâm rồi." Airy Gailey vờ kinh ngạc, nói, "Cậu vẫn chưa nhận được sao? Hệ thống khách sạn đã gửi thư xin lỗi cho hai người chưa?"

Thư xin lỗi? Thanh Điểu và Lanto hai mặt nhìn nhau, Lanto vội mở vòng ID ra nhìn, quả nhiên trong hòm thư có một bức thư xin lỗi chưa mở, cậu vừa phóng nó lên màn hình nhìn qua, nét mặt Thanh Điểu cùng xem chợt trở nên âm trầm bất định.

[Kính gửi khách hàng của khách sạn Saint Carlos: Thật sự xin lỗi, bởi vì khách sạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hệ thống giao dịch tạm thời đóng cửa, tiền thưởng ngài thu được ở sân đấu trong khách sạn sẽ được gửi sau, chúng tôi vô cùng áy náy vì đã gây nên sự bất tiện này cho các vị......]

Lanto vội mở tài khoản của mình ra, quả nhiên ngay cả một con số không cũng không có gửi vào sổ, cậu lo lắng nhìn Thanh Điểu, dè dặt hỏi: "Giờ làm sao đây?"

Thanh Điểu cũng bó tay, hắn tức giận trừng mắt nhìn Airy Gailey vẫn ung dung, cười lạnh: "Còn có thể làm thế nào chứ, chỉ có thể đi nhờ thuyền người ta thôi."

Airy Gailey thuận thế bày ra tư thế chào mừng: "Tàu Tiểu Ưng hoan nghênh hai người đến, đi thôi, chúng ta mau trở về."

Không đợi Airy Gailey đi trước, Thanh Điểu đã giành quyền kéo Lanto rời khỏi căn phòng, hắn quay đầu liếc Airy Gailey chằm chằm ở đằng sau, sự lạnh lẽo thấm đầy trong đôi mắt.

Airy Gailey tự nguyện đi theo sau, sờ cằm lẩm bẩm, "Chậc, xem ra bị ghét bỏ không nhẹ đây." Đang nói, vòng ID của anh đột nhiên lóe lên ánh sáng, một lát sau hình ảnh shota lớn chừng cỡ ngón tay cái hiện ra, Airy Gailey dự liệu được cậu sẽ xuất hiện, giọng nói như cũ: "Cậu đến rồi."

Shota đứng trên cánh tay anh, hai tay chống nạnh không vui nói: "Tại sao anh muốn làm giả thư xin lỗi, lại còn để tôi che giấu tư liệu của Lanto, anh biết cái này là phạm pháp mà?"

"Suỵt, nhỏ giọng một tí, đừng để bọn họ phát hiện." Ngón tay Airy Gailey đặt trên môi làm một động tác im lặng, ý vị thâm trường nói, "Chẳng qua là tôi lo lắng cho Lanto, sợ lúc em ấy đi du hành vũ trụ gặp chuyện nguy hiểm, với lại....tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện với bạn của em ấy."

"Ý anh là Thanh Điểu sao?" Shota ngẩng mặt liếc nhìn bóng hai người cách xa dần, nhíu đôi mày thanh tú nói, "Con người đó thật kỳ lạ, lúc hôn mê thì chỉ số cơ thể hầu như hoàn toàn bình thường, nhưng chiếu theo tình trạng phản ứng thì số liệu này thật không đúng. Cảm giác.....giống như là làm giả vậy."

Airy Gailey không ngừng bước, hỏi tiếp: "Vừa rồi lúc Thanh Điểu tỉnh lại cậu có nhận thấy sự khác thường không? Vết tích dẫn đường của Lanto hoàn toàn biến mất."

"Đúng vậy, giống như khởi động cơ chế nào đó tự bảo vệ mình vậy, nguyên nhân cụ thể tạm thời tôi cũng không có cách nào giải thích được, nhưng mà...." Shota chớp chớp đôi mắt vàng óng, nhấn mạnh từng từ: "Cảm giác người bạn kia của cậu ấy có liên quan trực tiếp."

"Vậy được rồi, chứng tỏ việc tôi mời hai người họ về tàu Tiểu Ưng là cực kỳ cần thiết rồi." Airy Gailey thở dài, "Có vài việc phải hỏi tận mặt mới có thể biết được....."

Ba người một trước một sau đi xuống cầu thang, bởi vì Airy Gailey và Saint Carlos bí mật nói chuyện nên cố ý rớt lại ở phía sau, khoảng cách giữ mấy người Lanto cũng nhanh chóng dãn dần, không thấy bóng dáng ai đó đâu, tâm tư Lanto chợt hoảng, thi thoảng cứ quay đầu nhìn xung quanh, cứ lặp đi lặp lại, khiến Thanh Điểu thấy chán ngán. Hắn nắm chặt cằm Lanto quay về phía mình, nghiêm khắc hỏi: "Tâm trạng hoảng sợ cái gì hả, cái tên kia to xác hơn cả cậu thì tại sao cậu phải sợ tên đó gặp chuyện không may gì chứ?"

Mặt Lanto hơi đỏ lên, cắn răng phản bác: ".....Tôi chỉ nhìn một tí, cậu tức cái gì chứ, trước đây tôi lúc nào cũng thay cậu lo lắng cũng có thấy cậu chê tôi gì đâu chứ?"

Bởi vì hiện tại người cậu chăm chú nhìn không phải là tôi ——

Thanh Điểu nghiến nghiến răng, hận không thể lấy cái ấn ký đánh dấu chủ quyền trên người cậu ra, xoắn xuýt một hồi hắn vẫn nhịn xuống, nhướng mày hỏi: "Cậu có phải là động lòng với tên đó rồi không?"

Thân thể Lanto chợt cứng ngắc, nói năng lộn xộn: "Ai chứ? Tôi? Không phải, không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi!"

Thấy phản ứng của ai đó, ngực Thanh Điểu không hiểu sao có chút đau đớn, hắn buông tay ra, uể oải nói: "Cậu căng thẳng cái gì, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi."

"Thanh Điểu, cậu sao vậy, mệt à? Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Hay là tôi giục Airy đi nhanh hơn tí ha, chúng ta sớm trở về cảng, cậu cũng có thể sớm nghỉ ngơi." Lanto thấy tâm tình Thanh Điểu xuống dốc, bản tính người mẹ của cậu thức tỉnh, ân cần hỏi han người ta một hồi. Thanh Điểu nhếch khóe môi, nắm chặt tay cậu, nói: "Tôi không sao, đừng lo lắng."

Hai người bước xuống sảnh chờ của khách sạn, trong chốc lát không hẹn mà cùng dừng bước, chỉ là cách một tầng mà thôi, vậy mà bầu không khí đã khác hoàn toàn, cảnh tượng vốn rối loạn đã nhanh chóng thay đổi thành bầu không khí nghiêm túc kỷ cương.

Không thấy bóng dáng những khách hàng hoặc là khóc hoặc là cầu xin, người máy cảnh sát vốn toàn là chạy loạn giờ lại chỉnh tề xếp thành hai hàng duy trì trật tự trong sảnh chờ của khách sạn, mà ngay trong hành lang, đột nhiên xuất hiện một nhóm đội ngũ tinh anh của hải quân Liên bang Gassard. Đứng ngay vị trí đầu tiên của hàng là một người đàn ông đứng tuổi, tư thế đầy oai hùng, quân phục mới tinh phẳng phiu màu xanh đen, quân hàm có dây tua chứng tỏ thân phận hắn có địa vị hoàn toàn khác biệt.

Nếu như Lanto có gặp qua Alanca, cậu nhất định sẽ nhận ra vị quân nhân đứng tuổi có mái tóc màu vàng thẫm này có khuôn mặt khá là giống với anh bạn trung tá nào đó, mà con sói lông đen ngồi xổm bên chân vị quân nhân đứng tuổi càng chứng minh hai người có quan hệ máu mủ.

"Ông ta là ai vậy? Thật là uy phong." Lanto cảm khái, đột nhiên, con sói màu đen giật giật lỗ tai, nhìn sang chỗ cậu. Đôi mắt sói màu vàng gắt gao nhìn vị trí trong góc mà Lanto vừa ló đầu ra, hồi lâu mới quay đầu đi.

"Kouri, có chuyện gì?" Người đàn ông đứng tuổi cúi đầu nghiêm túc hỏi con sói đen bên người. Con sói đen lắc lắc lỗ tai, lắc đầu. Người đàn ông thong thả nhìn về hướng con sói đen mới chú ý, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên thủng luôn bức tường chắc chắn.

Lanto trốn sau đó không hiểu sao toát mồ hôi lạnh, cậu liếc nhìn Thanh Điểu đã tóm cậu trở về, mấp máy môi như lặng lẽ hỏi: [Tại sao lại phải trốn?]

Thanh Điểu nghiêm trọng lắc đầu, cũng không dám thở mạnh. Đúng lúc này, Airy Gailey xuất hiện phía sau hai người, kéo hai người đi ra một cửa khác.

Chân mày người đàn ông cuối cũng cũng dãn ra, ngay lúc này, một giọng nói thanh âm vui mừng kinh ngạc gọi hắn: "Cha! Cha đến rồi!"

Alanca dẫn Lianna không có tinh thần đi vào khách sạn, thấy người đàn ông thì vô cùng mừng rỡ, gã lôi Lianna đang mờ mịt đi về phía người đàn ông. Người đàn ông đứng tuổi này chính là cha của Alanca, Herbert Harris, thượng tướng của hải quân Liên bang Gassard.

Herbert đứng thẳng tắp, thấy con trai và con dâu xuất hiện vẫn không nở nụ cười, thậm chí lúc Alanca hưng phấn không kềm chế được lại bị hắn tạt cho một gáo nước lạnh: "Trung tá Alanca, đây mà là phong thái của quân nhân hả?"

Alanca dừng chân, vội vàng thẳng lưng giơ tay chào theo nghi thức quân đội, gã lớn tiếng hô: "Thượng tướng! Rất xin lỗi!"

Vẻ mặt Herbert hòa hoãn chút đỉnh, gật đầu nói: "Vậy mới đúng." Hắn chậm chạp liếc mắt sang con dâu không ân cần thăm hỏi mình, Lianna tựa như không nhận ra người đứng trước mặt mình là cha chồng mình, ánh mắt mơ màng rời rạc không biết nhìn về nơi nào. Khuôn mặt Herbert nghiêm lại, đột nhiên khiển trách: "Alanca, con chăm sóc Lianna kiểu gì vậy, biển ý thức con bé bị tổn thương mà cũng không biết ư?"

"Cái gì?" Alanca nghe vậy thì mờ mịt, gã gọi Lianna vài tiếng cũng không thấy có phản ứng, cuối cùng mới phát hiện có điều không đúng. Gã thấp thỏm bất an hỏi Herbert: "Cha, nên làm sao đây?"

"Hô to gọi nhỏ như thế thì còn thể thống gì! Theo cha qua đây!" Herbert thấp giọng mắng, xoay người nói vài câu với đội thân vệ của mình, hắn thô lỗ lôi Alanca đi, vừa đóng cửa liền bắt đầu mắng: "Alanca con làm cái gì vậy hả, Lianna vợ của con, là dẫn đường của con, con ít nhất cũng phải bảo đảm an toàn cho con bé, hiểu chưa?"

Alanca liếc nhìn Lianna đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, có hơi ấm ức phản bác: "Nhưng con còn chưa cùng cô ấy hoàn thành ấn ký cuối cùng, con sao có thể lúc nào cũng quan tâm đến tình trạng của cô ấy...."

Herbert lại càng giận hơn: "Con là đồ ngốc à? Con nghĩ mình là một thằng lính gác giấy sao? Lianna là dẫn đường không ổn định mà con còn không nghe thấy được, rốt cuộc là con đang làm cái gì hả?"

Alanca bị Herbert mắng đến không ngóc đầu lên được, cố gắng cãi lại: "Con thấy đám lính đánh thuê Airy và Doyle, nhất thời không chú ý...."

Herbert hết nói, hắn biết bóng ma thời còn là học sinh lớn bao nhiêu trong lòng Alanca, nhưng hắn tuyệt không ngờ rằng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà con hắn một chút vẫn không có tiến bộ, hắn thở dài thật sâu: "Con thực sự là bị mẹ con chiều hư rồi. Con quan tâm Airy Gailey như vậy làm gì. Tên đó chỉ là một gã đánh thuê, dù là điểm nào cũng không sánh nổi với con, tại sao mắt con lại không thể nhìn lên trên đi hả? Chăm chú mấy cái vô bổ này làm cái gì?!"

Alanca ngẩng mặt lên căm giận phản bác: "Đúng! Bọn chúng là lính đánh thuê! Nhưng bọn chúng vẫn như ngày xưa cười nhạo con! Con thực sự không nhận ra được ưu thế của mình ở đâu nữa."

"Đừng có ngu xuẩn thế nữa," Herbert sâu xa nói, "Điều con cần làm bây giờ là tiếp tục leo lên cao, đến một ngày con nắm được Liên bang rồi, mấy cái gã đánh thuê nho nhỏ này con có thể tùy tiện ép chết, hiểu chưa."

"Dạ." Alanca bất đắc dĩ đáp, thấy thái độ của con trai, Herbert bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con trai này của hắn thực sự khiến hắn không biết nên phải làm gì cho tốt. Cái tính nhu nhược này chẳng làm nên được tí phong thái đại sự, quả thật là khiến người ta sầu não mà.

"Bây giờ con mau mang Lianna trở về kiểm tra thân thể, đặc biệt là biển ý thức của con bé, cứ coi như hai đứa chưa hoàn thành ấn ký cuối cùng, nhưng bây giờ con bé vẫn là vợ của con, con phải có trách nhiệm đến cùng." Herbert dặn dò.

"Vậy sau này thì sao, không phải cha nói là cho con đổi dẫn đường khác sao?"

"Im đi! Mấy lời này có thể tùy tiện nói ra ở bên ngoài à? Đến lúc đó không chỉ là con, ngay cả cha cũng bị đưa ra tòa án quân sự đấy!" Herbert ấn ấn huyệt thái dương, lúc này Alanca mới có chút sợ hãi, cẩn thận gật đầu.

"Đúng rồi cha à, lần này hộ tống Bạch y giáo chủ con phát hiện vài thứ thứ có thể lợi dụng!" Alanca hưng phấn trở lại, mau mắn nói, "Bạch y giáo chủ hình như có tình ý với lính đánh thuê của Airy, chúng ta có cần lợi dụng điều đó không ạ?"

"Hackl Carters? Và lính đánh thuê?" Herbert thấp giọng ngập ngừng, "Cái này thật đúng là thông tin thú vị."

"Đúng không đúng không? Chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy khiến cho giáo hội mất niềm tin với Hackl, đến lúc đó chúng ta thuận nước đẩy thuyền đem giáo chủ thay thế thân thiết với mình nâng đỡ ngồi lên vị trí đó, vậy thì đế quốc Bergany cũng trở thành đồ trong túi chúng ta rồi!"

"Chuyện đâu có đơn giản như vậy, chuyện Bạch y giáo chủ tự mình lộ mặt giữa bao nhiêu lính đánh thuê cũng coi như là một thủ đoạn không tồi rồi, con thấy có lần nào giáo hội động thủ với Hackl chưa? Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn." Herbert trầm ngâm nói, "Chuyện này con đừng nhúng tay vào, cha sẽ an bài thỏa đáng, con mau đưa Lianna trở về chữa trị, không được làm qua loa!"

"Dạ! Thưa cha."

Bình Luận (0)
Comment