Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1082 - Chương 1082. Cái Lưỡi Vô Dụng Thì Bứt Đi, Ngón Tay Gẩy Bàn Tính Bừa Bãi Thì Chặt Đi!

Chương 1082. CÁI LƯỠI VÔ DỤNG THÌ BỨT ĐI, NGÓN TAY GẨY BÀN TÍNH BỪA BÃI THÌ CHẶT ĐI! Chương 1082. CÁI LƯỠI VÔ DỤNG THÌ BỨT ĐI, NGÓN TAY GẨY BÀN TÍNH BỪA BÃI THÌ CHẶT ĐI!

“Sư tôn mượn lực của giới Phong thủy thành phố Nội Dương, còn tôi dùng phong thủy của cả thành phố Nội Dương, tiễn ông lên đường!”

“Mệnh số muốn ông chết, đại hạn của ông đã tới!” Tôi vụt lắc Kim toán bàn một phát, khiến tướng quẻ về lại chỗ cũ, rồi lại định gẩy hạt bàn tính.

“Lải nhà lải nhải, ăn nói linh tinh!” Từ Bạch Bì ho khùng khục, sẵng giọng mở miệng, giọng điệu càng khinh bỉ chán ghét hơn, nhưng lại “Ộc!” một tiếng, nôn ra một ngụm máu, cả thân hình đều rũ rượi ra.

Tay trái của tôi lại lần nữa hạ lên trên hạt bàn tính.

Cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay càng mạnh hơn, Từ Bạch Bì thảm hại, kỳ thực tôi cũng chẳng hơn được mấy phần.

Năm đầu ngón tay trái đã dính đầy máu tươi, trên Kim toán bàn cũng nhuộm lên màu máu.

Nhưng tôi vẫn cứ đứng thẳng, trong lòng càng nắm chắc phần thắng hơn!

“Khảm và Cấn, Sơn thủy kiển! Chân thọt, ngón rách, tai điếc!” Tôi hạ giọng quát lên.

Giây tiếp theo, mặt tôi lại biến sắc.

Đầu óc ong lên một phát, giống như bị người ta đấm một cú thật mạnh lên đỉnh đầu.

Đột ngột liền cảm giác cả người đều quay mòng mòng chực ngất.

Cùng lúc biến cố ập tới, tôi đang chằm chằm nhìn bàn tính, bởi vì tướng quẻ mà tôi gẩy ra, hoàn toàn không phải là quẻ mà tôi nói.

Mà là một quẻ ‘Gia nhân’!

Thượng Tốn hạ Ly, gió ra từ lửa, lửa trợ thế gió, quẻ này chắc là sốt cao, đau tim...

Ngao sói vẫn đang bên cạnh tôi, Liễu Dục Chú còn đang ở trên tòa tháp, đạo sĩ và Trần mù, bà cụ Hà đều đang ở bên ngoài quảng trường...

Vậy là thứ gì, làm loạn quẻ của tôi?!

Hơi thở của tôi gấp gáp khó nhọc, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống, ánh mắt nhìn vọng bốn xung quanh, quét qua cả khu quảng trường.

Lúc này mới phát hiện, dưới ánh trăng sao sáng tỏ, bên rìa xung quanh quảng trường, lại đang nhanh chóng chui vào vô số hoàng bì tử con!

Khoảng cách quá xa, đám hoàng bì tử đó bèn giống như là chuột vậy, luồn vào trong bồn hoa, vọt lên trên bậc thang, chạy trên đầu nhất, là ít nhất hai ba mươi con Hoàng tiên lông đã bạc trắng!

Con ngươi đen xì xì của đám Hoàng tiên đó toát lên luồng khí giết chóc lạnh lẽo, giống như đã coi tôi thành một người chết, một xác chết rồi.

Cơ thể tôi không khống chế được mà run rẩy.

Đây không phải bởi vì sợ hãi, mà là vì bị quật ngược, tôi khó lòng khống chế được cơ thể.

Không chỉ có vậy, tôi cảm giác cả khuôn mặt đang nóng bừng, đặc biệt là trên trán, ngoài ra chỗ tim còn càng đau quặn từng cơn, khiến trước mắt tôi tối sầm...

Trong mắt Từ Bạch Bì, đột nhiên giống như sáng bừng, lão ta liếm liếm máu ở khóe miệng, lạnh lẽo nói: “Cháu rể, mày sao lại bói không chuẩn rồi?!”

Ngao sói hung hãn hướng về phía Từ Bạch Bì sủa điên cuồng, lông trên cổ nó đều đã hoàn toàn dựng đứng, trong mắt ánh xanh bùng lên.

“Cái thứ súc sinh! Câm mồm!” Từ Bạch Bì trợn mắt nhìn ngao sói.

Lông vũ mịn trên mặt lão ta, dường như đều sắp dựng đứng cả lên, trông càng khiến người ta phát hãi!

Ác thi vũ hóa bản thân đã mạnh hơn xác thanh thi, ngao sói rú lên một tiếng, sự hung hãn đều yếu mất ba phần.

Có điều giây tiếp theo, nó lại vụt vọt ra ngoài! Lao thẳng về phía trước ngực của Từ Bạch Bì!

Rõ ràng là ngao sói phát giác ra tôi không ra tay nổi, vậy nên lên đánh phủ đầu trước!

Tay phải của Từ Bạch Bì đột ngột vung ra trước một phát.

Ngao sói đã tới trước ngực Từ Bạch Bì rồi, cái mồm ngao ngoạm mạnh một phát xuống, trực tiếp cắn trúng cánh tay phải đó.

Nếu là cánh tay của người bình thường, dưới cái mồm ngao này của ngao sói, sợ là ngay lập tức liền phải đứt lìa khỏi cơ thể, nhưng cánh tay của Từ Bạch Bì, thì lại không hề bị cắn xuyên.

Từ Bạch Bì vụt tung người bật lên ngay tại chỗ, xoay vòng một phát, mượn lực văng mạnh về một hướng khác!

Ngao sói liền bị hất bay lên giữa không trung, đột ngột rơi vào trong một chỗ bồn hoa.

Bồn hoa trong nháy mắt bị đè phẳng lì!

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc.

Tồn tại của hoàng bì tử và Hoàng tiên, hoàn toàn khiến tôi không cách gì dùng quẻ nữa.

Không, không phải là không dùng được, mà là bọn chúng quá nhiều, mệnh số biến hóa quá lớn, tôi không định nổi tướng quẻ.

Tiên thiên Thập lục quẻ này tôi lần đầu sử dụng, còn xa mới điều khiển theo ý muốn được như Viên Hóa Thiệu.

Nếu hôm nay ở tại đây là Viên Hóa Thiệu, Hoàng tiên của Từ Bạch Bì có nhiều đến đâu, cũng chưa chắc có thể khiến y loạn quẻ.

Hoặc là lại cho tôi một khoảng thời gian, để tôi lý giải càng sâu hơn về Âm dương thuật, hoặc là tuổi tác lớn thêm nữa, khiến tâm tính tôi càng vững vàng hơn, cũng sẽ không bị loạn quẻ!

Lúc tôi đang định mở miệng, bảo Liễu Dục Chú hỗ trợ tôi ra tay, đồng thời cũng nhấc tay lên, chuẩn bị dùng khẩu lệnh của người vớt xác, báo tín hiệu cho Trần mù, bảo bọn lão cùng tôi đối phó với Từ Bạch Bì, thì ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn ánh sao trên bầu trời một cái.

Cơ thể khẽ run lên một phát, ánh sao sáng tỏ, ánh sáng của Cửu tinh, dường như xua bớt đi vài phần đau đớn trên người tôi.

Vừa nãy trước khi Từ Bạch Bì xuất hiện, tôi quan sát tướng quẻ của quảng trường này, tia cảm ngộ lúc ẩn lúc hiện dâng lên trong đầu về quan hệ giữa tướng mặt, Thập lục quẻ, lời ra quẻ thành đó, dường như trong nháy mắt đều trở nên rõ nét.

Tôi dùng gậy khóc tang phá tướng mặt, thứ phá là mệnh, thứ tổn hại là vận, mặt tổn tướng hủy, mệnh số cũng sẽ bị tổn hại, có hiệu quả giống với lời ra quẻ thành của Tiên thiên Thập lục quẻ, chỉ có điều gậy khóc tang yêu cầu đối với thân thủ quá cao, tôi rất khó khống chế.

Tiên thiên Thập lục quẻ, thì là thủ đoạn càng phù hợp với Âm dương tiên sinh hơn.

Quẻ đối ứng với mệnh, mà quẻ không chỉ có Tiên thiên Thập lục quẻ, Cửu tinh hiển nhiên cũng là một loại quẻ, đối ứng đồng thời cũng là mệnh.

Hồi tưởng lại vừa nãy Từ Bạch Bì đến trước mặt tôi, tôi dùng quẻ đoạn mệnh lão ta, lão ta bèn bị Liễu Dục Chú một kiếm cắt tai.

Tướng quẻ đó chưa chắc có thể trực tiếp giết chết Từ Bạch Bì, nhưng lại đủ để khiến lão ta khó lòng đối phó với lực tác động bên ngoài còn lại của nó.

Tiên thiên Thập lục quẻ nằm trên mặt đất của quảng trường, quảng trường bị Hoàng tiên làm loạn quẻ, nhưng còn có một nơi mà Hoàng tiên không làm loạn nổi, đó bèn là Cửu tinh!

“Liễu đạo trưởng! Mượn anh một kiếm!” Giây phút nghĩ rõ, tôi lớn tiếng quát lên!

Tiếp đó, giơ tay chỉ về phía đỉnh đầu của Từ Bạch Bì, giọng nói lạnh băng đến cực điểm, quát lớn:

“Cửu tinh mất vận, Thất xích phi tinh, khai đao tàn tật!”

Giây phút tôi dứt lời, cơ thể Từ Bạch Bì đột nhiên phủ phục xuống dưới, từ phía chếch bên phải tôi vọt tới, trong miệng càng gầm gào ác độc: “Giống hệt thằng Trương Cửu Quái, chỉ có miệng lưỡi! Bây giờ thứ miệng lưỡi này của mày cũng không tác dụng rồi!”

“Cái lưỡi vô dụng, thì bứt bỏ đi, ngón tay gẩy bàn tính bừa bãi, thì chặt đi! Để tao dạy cho mày biết, làm thế nào làm tốt thân phận rể của nhà họ Từ!”

Từ Bạch Bì lúc này, ngoài cái tai đứt đó ra, hiển nhiên không hề giống bộ dạng từng bị thương.

Trong lòng tôi ớn lạnh, đây nhất định là công hiệu của viên Ác thi đan đó!

[Tác giả có lời muốn nói}

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Trung thu sẽ có bạo chương, để mọi người đoàn viên đọc Ngụy Văn, lão La tuyên bố, bạo chương gấp đôi.

[Giải thích từ dịch giả]

Quẻ ‘Gia nhân’: là quẻ số 37 trong Kinh Dịch, Phong Hỏa Gia Nhân.

Bình Luận (0)
Comment