Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1083 - Chương 1083. Năm Đó Không Chết, Hôm Nay Cũng Không Vong!

Chương 1083. NĂM ĐÓ KHÔNG CHẾT, HÔM NAY CŨNG KHÔNG VONG! Chương 1083. NĂM ĐÓ KHÔNG CHẾT, HÔM NAY CŨNG KHÔNG VONG!

Thi đan bất luận thiện ác, sinh khí bên trong đều quyết không ít.

Trong Kim thần Thất sát Liễu Dục Chú sử dụng Tống thần châm, tiêu hao tất cả mọi thứ của bản thân, đều có thể được Thiện thi đan cứu lại.

Từ Bạch Bì có Ác thi đan trong bụng, còn có một cánh tay của xác đen, cùng với một bộ dạng Ác thi đang còn sống này, có thể tưởng tượng được lão ta khó nhằn đến mức nào.

Nhưng tôi lúc này không có tý chút sợ hãi nào, chỉ có sự dứt khoát bất chấp tất cả.

Trong nháy mắt, Từ Bạch Bì liền đã tới trước mặt tôi.

Tôi không hề tránh né, bởi vì tôi muốn thử nghiệm, tướng quẻ Cửu tinh mà vừa nãy tôi ngộ ra được, liệu có thể giống được như Tiên thiên Thập lục quẻ, lời ra quẻ thành hay không!

Hai mắt tôi ác liệt chằm chằm nhìn Từ Bạch Bì.

Khoảng cách gần rồi, thậm chí đều có thể nhìn thấy đường vân rõ nét trên mặt của Từ Bạch Bì.

Lão ta đột ngột giơ tay, túm về phía miệng của tôi, đúng thật là định tới tóm lấy lưỡi của tôi...

Tiếng chú pháp vang dội bên tai, thứ đồng thời bắn tới, còn có một thanh kiếm đồng thau trông như lá liễu!

Từ Bạch Bì lách người định né, nhưng lão ta vừa tránh được thanh kiếm này, thì từ phía sau đột ngột bắn tới, hóa ra còn có tám thanh kiếm khác nữa!

Trong âm thanh phụp phụp, số kiếm đồng thau đó toàn bộ đều đâm vào trong vai phải của Từ Bạch Bì, dường như sắp cắt lìa cả cánh tay phải của lão ta ra vậy!

Từ Bạch Bì hự lên một tiếng đau đớn, bị quán tính đánh bay ra sau.

Giây phút lão ta rơi xuống đất, đám hoàng bì tử đang lao tới đó, bất ngờ vùi lấp toàn bộ cơ thể của lão ta.

Số lượng của đám hoàng bì tử này quá nhiều, sau khi bao vây Từ Bạch Bì lại xong, gần như đều không còn nhìn thấy bóng dáng của Từ Bạch Bì nữa.

Nhưng vừa nãy Liễu Dục Chú lại lần nữa khiến Từ Bạch Bì trúng kiếm, tôi bèn khẳng định, tướng quẻ của Cửu tinh này, tại vị trí thích hợp, hóa ra cũng có thể thành quẻ!

Dù gì trước đây Từ Bạch Bì ở trước khu nhà cũ, bị bao nhiêu đạo sĩ dùng Trảm tang chú đánh, mà đều chưa từng bị thương, Liễu Dục Chú tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, khoảng cách lại còn xa.

Đây sẽ không phải là trùng hợp, cũng không phải là Từ Bạch Bì ở thời điểm này khinh địch, mà là vì tướng quẻ làm suy yếu mệnh số, vậy nên lão ta mới bị thương.

Tôi lại lần nữa đi nhìn phương vị hiện giờ của Từ Bạch Bì.

Có điều khiến mặt tôi hơi biến sắc là, vị trí hiện giờ của lão ta, không nằm trong bất cứ điểm nào mà Cửu tinh chiếu rọi.

Tiên thiên Thập lục quẻ có thể ở bất cứ đâu, phàm là một vị trí, bèn có thể là một tướng quẻ, nhưng chỗ mà Cửu tinh chiếu rọi lại quá đặc thù, vừa nãy Từ Bạch Bì nằm ở vị trí Thất xích phi tinh, đã là trùng hợp khác thường rồi.

Trong nháy mắt tư duy, tôi đã xác định tướng quẻ Cửu tinh không thể sử dụng mọi lúc, lời ra quẻ thành của Tiên thiên Thập lục quẻ cũng bị hoàng bì tử phá vỡ.

Tôi lập tức đặt hai tay lên cạnh miệng, dùng sức huýt lên ba tiếng sáo.

Trong nhát mắt, Trần mù ở bên rìa quảng trường liền trực tiếp vọt luôn vào trong quảng trường, bà cụ Hà cũng theo sát sau lão.

Cùng lúc bọn họ hành động, Liễu Dục Chú ở phía xa, cùng với những đạo sĩ còn lại của nhà họ Liễu cũng hành động rồi!

Tất cả mọi người, toàn bộ đều tiến như bay về phía trung tâm quảng trường.

Cũng trong nháy mắt này, Từ Bạch Bì đã từ dưới đất đứng dậy, trên khuôn mặt đen xì xì của lão ta, càng đầy vẻ hiểm ác.

Mà kiếm đồng thau lá liễu trên bả vai lão ta, lại đều không thấy đâu nữa.

Trên mặt đất có mấy con hoàng bì tử, trong miệng đang cắp kiếm đồng thau lá liễu, rõ ràng là bọn chúng giúp Từ Bạch Bì cắp ra ngoài.

“Cháu rể, xem ra mày không bói chết được tao, vẫn cứ phải mượn dùng thủ đoạn của bao nhiêu đứa thế này, giống hệt như thằng sư phụ khiến người ta phát tởm của mày, có điều bất kể chúng mày có bao nhiêu thủ đoạn, năm đó tao không chết nổi, bây giờ cũng thế.” Trong giọng điệu của Từ Bạch Bì toàn là u ám.

Cơ thể lão ta đột ngột phủ phục xuống dưới, cùng lúc ép gần về phía tôi, đám hoàng bì tử kia đồng thời cũng lại lao vọt về phía tôi.

Tay của tôi vốn đã ấn lên trên đầu gậy khóc tang rồi, nhưng tôi lập tức lại từ bỏ động tác và dự định này, nhanh chóng lùi sau!

“Mày sợ rồi?!” Tiếng nói the thé của Từ Bạch Bì nổ ầm bên tai!

Tôi mím miệng, không hề trả lời Từ Bạch Bì, tốc độ bước chân cũng càng nhanh hơn!

Cùng lúc lùi sau tôi cũng đồng thời đem Bút Địa Chi, Nghiên Thiên Can cùng với Kim toán bàn, toàn bộ đều cất đi.

Lúc này tôi trấn tĩnh một cách khác thường.

Nếu như là trước đây, tôi khả năng sẽ vì nóng đầu một phát, mà liều chết với Từ Bạch Bì, cùng đám người Liễu Dục Chú, đạo sĩ nhà họ Liễu, Trần mù đi đấu với Từ Bạch Bì.

Nhưng bây giờ thì lại khác...

Tôi và bọn họ cùng động thủ, không tạo được tác dụng mang tính quyết định, mà ngược lại sẽ trở thành gánh nặng.

Từ Bạch Bì bây giờ không ở vị trí mà Cửu tinh chiếu rọi, nhưng lão ta chưa chắc sẽ luôn ở ngoài.

Tôi trốn ở hậu phương, đám người Liễu Dục Chú, đạo sĩ, Trần mù động thủ, tôi bèn sẽ có đầy đủ thời gian, để tính toán Từ Bạch Bì!

Tốc độ của tôi, không nhanh bằng hoàng bì tử, cũng không nhanh bằng Từ Bạch Bì.

Sau khi tránh né ra ngoài mười mấy mét xong, liền đã sắp bị Từ Bạch Bì đuổi kịp rồi.

Lúc này Liễu Dục Chú đã lao đến bên cạnh tôi, gã không hề ngừng nghỉ, bèn lao lên đón thẳng mặt Từ Bạch Bì!

Trong tay gã cầm kiếm, lưỡi kiếm chém thẳng về phía mặt Từ Bạch Bì!

Cùng lúc đó, Từ Bạch Bì đột nhiên từ thắt lưng rút cái tẩu thuốc bằng đồng của lão ta ra, trực tiếp bổ về phía kiếm của Liễu Dục Chú!

Keeng một tiếng kim loại va đập vang lên.

Kiếm của Liễu Dục Chú thì không có tổn hại gì, nhưng tẩu thuốc của Từ Bạch Bì, thì cứ thế bị gọt luôn mất một nửa.

Hai người dưới sự va chạm này, Liễu Dục Chú lùi sau nhiều mét, Từ Bạch Bì thì bay ngược ra ngoài nhiều mét.

Khuôn mặt vốn đã đen xì của Từ Bạch Bì, càng thành màu như gan lợn, lão ta chòng chọc nhìn cái tẩu thuốc đã bị đứt đoạn, đột ngột lẩm bẩm: “Cái tẩu thuốc tiếp theo, thì dùng xương của thằng đạo sĩ mày để làm.”

Bình Luận (0)
Comment