Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Hắn lúc này cơ thể đều hơi hơi run rẩy, đang nhìn về một hướng khác, rừng tre bên đó phải càng rậm rạp hơn một chút.
Sau khi tôi đi nhanh qua xong, cảnh tượng đập vào mắt, lập tức khiến lòng tôi ớn lạnh.
Đến như tôi đã gặp nhiều xác chết rồi, mà nhìn vẫn cứ cảm giác da đầu tê rần.
Trên mấy cây tre bị bẻ gãy, đang cắm một cái xác chết.
Xác chết này là của người, có điều đã chỉ có thể nhìn ra được hình người...
Bởi vì thân xác máu thịt bầy nhầy, da bị lột sạch rồi.
Tác dụng của cây tre đó, hình như chính là dùng để cố định, khiến cho người này không cách gì động cựa, cứ thế bị lột sống da.
Trên mặt đất toàn là máu màu nâu đen, trong không khí tràn ngập một thứ mùi quái dị, vừa có mùi thơm mát của tre trúc, lại có mùi máu tanh khó ngửi, bị gió thổi một phát, ngửi phải liền khiến người ta buồn nôn.
Ba Thanh nghi ngờ kinh hãi ngoảnh đầu lại, trong tay hắn còn đang nắm cái xẻng gấp!
Nhìn thấy là tôi xong, sắc mặt hắn mới hơi đỡ hơn chút ít.
Nhưng vẻ khiếp hãi trong mắt hắn vẫn không giảm, sắc mặt tái nhợt khác thường.
“La... La tiên sinh... Cậu tránh đi chút đã...” Câu này của Ba Thanh nói rõ ràng có chút lập cập.
Tôi rất rõ, Ba Thanh không muốn để tôi nhìn xác chết, đương nhiên điều này cũng bình thường, chúng tôi cũng mới quen biết chưa lâu, hắn làm sao biết được tôi thực sự đều đã từng làm những gì?
Tôi lắc lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ba Thanh, bảo với hắn tôi không sao, tiếp đấy bèn nhanh chân đi tới bên cạnh hắn.
Khoảng cách gần rồi, tôi càng có thể nhìn rõ ràng hơn chút ít.
Hai cây tre trong số đó, phân biệt vừa vặn đâm xuyên bên ngực trái phải của người này, trên thân tre còn loang lổ vết cào.
“Lột da sống...” Mí mắt tôi không ngừng giật điên cuồng.
Rõ ràng, lúc này thần sắc của Ba Thanh đã toát lên vài phần ngạc nhiên, giống như là vừa mới quen biết tôi vậy.
“Không biết là người nào làm... Kinh khủng quá... Trong núi không có tín hiệu, phải ra ngoài báo cảnh sát.” Ba Thanh mím môi lại nói một câu.
Tôi nín thở, nhìn quét bốn xung quanh một phát, lại nhìn thêm một hồi vết máu trên mặt đất, có một đám vết máu rõ ràng là nhỏ giọt rớt xuống, hướng về phía sâu trong rừng tre.
Tôi không tiếp lời của Ba Thanh, mà lần theo đi lên trước.
Rừng tre càng ngày càng dày đặc, vết máu thành trạng thái nhỏ giọt, rơi cách rất xa.
Đợi xuyên qua rừng tre xong, bèn là rừng cây càng rậm rạp hơn, gần như là chẳng có đường, cũng không có vết tích bị dẫm qua, những vết máu đó cũng rất ít có thể nhìn thấy.
Khóe mắt nhìn Ba Thanh một cái, sắc mặt của Ba Thanh trắng bệch, còn toát ra chút vẻ tái nhợt.
“Trong nhà gỗ treo rất nhiều xác chết của khỉ. Tôi vừa định tìm anh bảo, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Bây giờ thì càng phải đi, hơn nữa không đến lúc bắt buộc, thì không dừng lại, nhanh nhanh rời khỏi phạm vi của chỗ này.” Tôi hơi nheo mắt lại nhanh chóng nói.
Ba Thanh cho rằng không biết là người nào làm, nhưng theo tôi thấy, đây bèn không phải là chuyện của “người” làm.
Cái người đã chết này, tám chín phần là người hái thuốc, bởi vì chỗ này cũng chỉ có người hái thuốc biết, căn bản sẽ không có du khách lên đây, cho dù là săn trộm, cũng không thể nào đem “con mồi” treo ở trong nhà gỗ của người hái thuốc.
Không biết kẻ này tại sao lại giết khỉ trong núi.
Nhưng bây giờ rõ ràng, báo ứng của hắn rất thảm...
Trong bầy khỉ nếu đã có quỷ lông trắng, bèn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ từng giết bầy đàn của chúng như vậy...
Chỉ là bọn chúng cũng quá ác...
Tôi suy nghĩ rất nhanh, Ba Thanh trán túa mồ hôi cũng gật đầu lia lịa.
Chúng tôi lập tức xoay người, quay về phía căn nhà gỗ.
Vừa về đến phía trước căn nhà gỗ, trời liền đột ngột tối sầm xuống, trên đỉnh đầu mây đen vần vũ, hình như mưa bão sắp tới...
Giờ này, gió núi vốn mát lạnh đều bắt đầu trở nên oi nồng ẩm ướt.
Hai con ngựa giống lùn đó dường như gửi thấy mùi máu tanh từ trong rừng tre thổi ra ngoài, cũng tỏ ra có chút bất an, khụt khịt mũi, vó dậm qua dậm lại.
Tôi và Ba Thanh vào trong căn nhà gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn xác khỉ treo trên nóc nhà, sắc mặt càng tái nhợt hơn, vội vàng đi cầm ba lô leo núi.
Sau khi chúng tôi quay người ra ngoài xong, nhanh chóng lên ngựa, Ba Thanh đi trước dẫn đường, chúng tôi bắt đầu tiếp tục lên đường.
Chỉ có điều, tôi lúc này mới phản ứng lại chỗ có chút bất thường.
Người hái thuốc đánh chết đám khỉ đó đều bị giết rồi, xác suất lớn là do quỷ lông trắng làm, vậy bọn chúng tại sao không đem xác khỉ đi, mà vẫn cứ để treo trong căn nhà gỗ?
Lúc này, bầu trời mây đen vần vũ, từng đợt sấm rền vọng lại.
Trong lòng tôi cũng bị mây đen che kín.
Chuyến đi này, e rằng không nhẹ nhàng như thế, trở ngại chen ngang của Lưu Kha nhanh chóng bị chặt đứt, nhưng không ngờ rằng trong núi lại có biến cố này.
Sợ rằng đây cũng là mệnh số?
Long mạch nguy cấp này là vận số sắp tận, chúng tôi tới đây, là định ngăn cản hoặc làm chậm sự phát sinh của tất cả những việc này, đồng thời cũng sẽ đột ngột phát sinh các biến hóa khác để ngăn cản chúng tôi...
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt ánh lên vẻ dứt khoát, bất kể là biến hóa gì, chắc chắn đều không ngăn cản nổi tôi.
Âm thanh tí tách khe khẽ, một giọt nước mưa vừa vặn rơi lên đỉnh đầu tôi.
Mây đen vừa nổi... Cơn mưa này bèn đã tới rồi...
Ban đầu tiên mưa rơi được cái không phải rất lớn, có điều Ba Thanh lại tỏ ra rất hoảng hốt, hắn gấp rút bảo với tôi, chúng tôi bắt buộc phải nhanh chóng tìm được một chỗ tránh mưa, mưa to lên chắc chắn không thể tiếp tục đi đường, đường núi trên cơ bản đều dựa sát thung lũng, phàm là ngựa bị trượt chân một cái, ngã xuống dưới là tuyệt đối không có hy vọng sống sót.
Tôi gật gật đầu, không tiếp tục nói thêm gì khác.
Chỉ có điều, tiếp sau đó đi đường, tôi bèn cứ có thứ cảm giác bị “người ta” bám theo, đây là giác quan bản năng thứ sáu.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, thì lại phát hiện chẳng nhìn thấy gì cả.
Bầu không khí mà chỉnh thể rừng núi đem lại cho người ta trở nên hoang vắng hơn không ít, nước mưa lộp bộp rơi trên mặt lá của cây cối, bên tai liên tục là tiếng ồn ào.
Tôi vốn cho rằng sẽ có một cơn mưa rào, kết quả không ngờ rằng, chúng tôi đi ra ngoài khoảng chừng hơn nửa giờ xong, mây đen hóa ra lại tan đi chút ít, liên tục đều là mưa nhỏ rả rích.
Chỉ là, đây không phải là dấu hiệu gì tốt lành, mưa bão chắc chắn sẽ tới, chỉ là không biết sẽ vào buổi tối, hay là đột ngột tới...
Khoảng chừng lại qua một giờ đồng hồ, chúng tôi tới khe núi nằm giữa hai quả núi, trong đây lại có một chỗ hơi hơi bằng phẳng, có thể nghỉ ngơi.
Không tiếp tục đi đường, chúng tôi dừng lại tại chỗ, Ba Thanh lấy lương khô từ trong ba lô leo núi ra, ngoại trừ bánh nướng, còn có xúc xích và thịt gác bếp được nấu sẵn.
Đi đường quá lâu, lúc này tôi cũng đói rồi, hai người nhanh chóng ăn đồ ăn lấp bụng.
Nghỉ ngơi đến khoảng chừng bốn giờ chiều, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.
Trong thời gian này tôi cũng hỏi Ba Thanh, muốn tới cái chỗ mà tôi nói đó, cần bao lâu?
Ba Thanh trả lời tôi, nếu trong tình huống thông thường, thì phải mất thời gian ba ngày, hai ngày đầu có thể dựa vào ngựa lùn, một ngày cuối cùng mới phải đi bộ, bởi vì đoạn đó có mấy chỗ khe nứt giữa núi, ngựa lùn không qua được, phải đi theo đường cáp treo do người hái thuốc dựng.
Lòng tôi hơi hơi trầm xuống vài phần, đương nhiên, tôi cũng không biểu thị bất mãn gì, chỉ là càng cẩn thận cảnh giác hơn.
Trong thời gian tiếp tục đi đường, Ba Thanh cũng lẩm bẩm mấy câu nói không bình thường, thông thường vào núi đến đoạn đường này, khỉ trong núi rất nhiều, thậm chí còn sẽ ra ngoài đòi đồ, hôm nay đến bây giờ đều vẫn chưa nhìn thấy.