Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Lúc năm rưỡi, trời vào hoàng hôn.
Khoảng lúc tầm sáu giờ, lại đã đều sắp tối rồi, tốc độ của Ba Thanh trở nên gấp rút hơn không ít, liên tục nhìn sang mạn bên trái.
Bên trái đường núi là rừng cây, cứ lúc lại có một đoạn vách đá, bên phải thì vẫn là thung lũng,
Tôi đại khái biết được, hắn chắc là đang tìm chỗ có thể nghỉ chân?
Lúc sáu rưỡi, đã chỉ còn lại một tý chút ánh sáng rồi, sắc mặt của Ba Thanh cuối cùng cũng đỡ hơn không ít.
Đoạn đường núi này của chúng tôi, rừng cây rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, sau một đoạn vách đá, bèn là một khoảng thân núi lõm vào hơi có chút trống trải, chỗ lõm vào này giống như có người dùng rìu cứ thế bổ ngang ra trên sườn núi vậy.
Ba Thanh dẫn đường, chúng tôi chui vào trong, gió bên ngoài đều nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn lật người xuống ngựa, dắt con ngựa lùn đi vào trong.
Tôi cũng theo vào bên trong, chỗ này càng vào trong càng hẹp, thành hình một hang núi dạng cong, sau khoảng chừng năm sáu mét, độ cao liền chỉ còn lại chưa tới hai mét.
Trên đất có một số đá loạn, còn có vết tích của đống lửa.
Trên mặt Ba Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười, bảo với tôi đây cũng là một trong số điểm dừng chân của người hái thuốc, còn may chúng tôi kịp tới chỗ này, đêm nay có thể nghỉ ngơi tử tế rồi.
Hắn dắt hai con ngựa đều buộc lên trên mỏm đá.
Tiếp đấy ngồi bịch mông xuống đất, mò lấy điện thoại ra nhòm nhòm, rồi lại lấy lương khô ra đưa cho tôi.
Tôi lắc lắc đầu, biểu thị chưa đói, cũng ngồi nghỉ ngơi được một lúc, liền lại đứng dậy ra ngoài, về lại bên rìa vách đá.
Lúc này gió đã lớn hơn rất nhiều, bởi vì trời tối, ánh sáng tối tăm, gần như không nhìn thấy khe nứt thung lũng, chỉ là lên trước bèn là trống rỗng, cho người ta một cảm giác sợ hãi như có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Tiếng sấm sét ầm ầm vang dội, giọt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống!
Tôi hơi lùi sau mấy bước, vào bên trong phần thân núi lõm vào, nước mưa liền không rơi lên đến người tôi.
Chỉ là lúc này, tôi lại dâng lên một cảm giác đang bị nhìn chằm chằm.
Tôi hơi nheo mắt ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.
Sắc trời tối sầm, mưa lớn như rèm ngọc đứt dây, càng khiến tôi nhìn không rõ phía sau có gì...
Tôi đứng một lúc xong, liền nghe thấy tiếng lách tách, sau lưng còn có ánh sáng màu vàng cam yếu ớt.
Ngoảnh đầu nhìn một phát, là Ba Thanh đã đốt lửa lên, cái bóng của hắn đang lắc lư trên vách đá.
Tôi thở hắt ra một hơi dài, lại quay vào trong hang núi, ngồi xuống cạnh đống lửa, hong khô quần áo ẩm ướt.
Lúc này Ba Thanh đang ngồi đực ra, trong tay cầm một chiếc đồng hồ quả quít đang xem.
Tôi liếc một cái, trong cái đồng hồ quả quít đó là một tấm ảnh, vợ hắn Lữ Tú đang ôm một đứa bé trai, hai người cười rất rạng rỡ.
Ba Thanh nhìn mãi nhìn mãi, cũng nở ra nụ cười ngốc nghếch.
Tôi lấy bản đồ ra, cúi đầu xem bản đồ, hỏi Ba Thanh vị trí mà chúng tôi đang ở.
Ba Thanh chỉ rõ cho tôi xong, tôi xem qua, trong lòng bèn có vài phần sầu não và khó chịu.
Vị trí mà chúng tôi đang ở bây giờ, là một chỗ ở vị trí sườn núi, chỉnh thể dáng núi lại là núi Chi long, bên trên chỗ này, ngầm hợp với một dạng huyệt nguồn, là nơi phù hợp táng quan.
Càng trùng hợp hơn là, Ba Thanh còn chỉ chỉ vị trí vách núi trên đỉnh đầu chúng tôi, bảo với tôi, trên vách đá trên đầu chúng tôi cũng có quan tài.
Những năm trước, xung quanh thung lũng tách giãn của dãy núi Đông Vụ có rất nhiều thôn làng, gần như mỗi một làng đều có không ít người hái thuốc.
Bởi vì mọi người đời đời hệ hệ đều dựa vào việc vào núi hái thuốc để mưu sinh, vậy nên người chết xong, liền sẽ táng ở trong núi, lựa chọn vách đá phù hợp, đục xà gỗ vào, treo quan mà táng.
Lúc nói đến đây, vẻ mặt Ba Thanh thành kính hơn không ít, nói từng đời từng đời trước, đều phù hộ cho con cháu ở trong núi được bình an.
Chỉ là cảm giác khó chịu trong lòng tôi lại càng nhiều hơn.
Vốn dĩ chỗ này chỉ ngầm hợp với một dạng phương pháp táng, nhưng sau khi Ba Thanh nói thế này xong, trên đỉnh đầu chỗ chúng tôi đang ở, đó bèn là phần mộ.
Phần mộ lại là Âm trạch, ở bên dưới Âm trạch đối với người sống mà nói rất bất lợi.
Đặc biệt là Phong thủy ở đây, ngầm hợp với Tiệt trượng của phương pháp Đảo trượng trong Kham dư.
Phương thức Tiệt trượng, bởi mạch tới của nó từ trên xả thẳng xuống dưới, trên không dừng được, dưới lại lấn ép vào chỗ hơi yếu, vừa là nơi khí huyết đồng hành, lại là nơi bị chặn ở giữa, chính diện đặt quan, như cưỡi ngựa vậy, chặn được khí lại, bèn chủ phú quý lưỡng toàn!
Nếu nhìn một quả núi thành con người, vậy chỗ trong núi, cũng là nơi khí huyết đồng hành, thân núi lõm vào giống như bị chém ra, bèn là điểm yếu, quan tài ở trên chỗ điểm yếu này, có thể tập trung sinh khí, đè lên cả quả núi, bèn giống như dùng sức của một quả núi dưỡng quan treo trên núi.
Chúng tôi ở trong đây, ngược lại là thành dưỡng chất của quan tài bên trên...
“La tiên sinh... Cậu làm sao thế? Có chuyện gì sao?” Ba Thanh dè dặt gọi tôi một tiếng.
Tôi tỉnh người lại, thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì lớn, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai gắng hết sức xuất phát sớm.”
Nếu như có lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi ở đây, nhưng quan trọng là không có lựa chọn, không những trời tối, lại còn có mưa, chúng tôi căn bản không đi được.
Ba Thanh vội vàng gật gật đầu, nói: “Rồi, trong núi rất ít mưa liên tục, ngày mai chắc sẽ trời nắng, chúng ta đi đường nhiều chút, ngày kia chắc chắn có thể đến nơi.” Tôi ừ một tiếng, biểu thị không có ý kiến gì khác.
Lúc này Ba Thanh lại lấy lương khô và nước cho tôi, đơn giản nhét đầy bụng xong, liền cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới.
Có điều tôi gắng trụ không lập tức ngủ, mà nói với Ba Thanh, chúng tôi không thể đều cùng ngủ, phải có một người gác đêm, mỗi người ngủ hai giờ đồng hồ.
Ba Thanh lập tức liền nói, bảo tôi ngủ trước một lúc, hắn còn trụ được, trong lúc nói chuyện, hắn liền lấy túi ngủ từ trong ba lô leo núi ra.
Tôi cũng không khách sáo nhiều, dùng điện thoại đặt báo thức xong, bèn chui vào trong túi ngủ, dùng ba lô leo núi làm gối, rất nhanh liền ngủ thiếp đi...
Chỉ có điều chìm vào giấc ngủ quá nhanh, khiến tôi hơi cảm giác có chút bất thường.
Giấc ngủ này tôi ngủ rất sâu, rất say.
Nhưng rất quái dị là, ngủ say dường như chỉ là cơ thể, ý thức có thứ ảo giác như nửa tỉnh nửa mê, giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng kiểu gì cũng không tỉnh nổi.
Trong lúc giãy giụa, tôi còn cảm giác có bàn tay như đang mò mẫm trên người tôi, thậm chí vị trí bả vai còn bị kéo giật tận mấy phát.
Thứ cảm giác này rất rõ nét, nhưng mí mắt lại nặng phát khiếp, cơ thể cũng rất nặng nề...
Bất thình linh, tiếng rung rè rè từ thắt lưng truyền lại, đồng thời còn có tiếng nhạc chuông vang lên.
Tôi giật mình một phát, cùng với việc giãy giụa, cuối cùng cũng mở được mắt ra.
Nhưng thứ đập vào mắt, lại khiến đầu óc tôi ong lên một phát, lông tóc toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Ở trước mặt tôi có một người da nhăn nhúm, hai mắt có thứ cảm giác trống rỗng, con ngươi liền giống như lõm hết vào trong vậy, y đang chòng chọc nhìn tôi.
Nước da y vàng vọt, còn có thứ cảm giác quắt nước, hơn nữa hai tay của y, đang mò mẫm trên người tôi...
Trên người tôi toàn là da gà, nhìn rõ xong mới phát hiện, đây làm gì phải người nào, rõ ràng là một thứ gì đó, đang trùm một tấm da người được lột xuống.
Hai con ngươi như thành tinh, còn toát ra một vẻ hung hãn không thuộc về con người.
Lúc này nó rõ ràng cũng phát hiện tôi tỉnh rồi, bàn tay vốn đang mò mẫm trên người tôi đột nhiên liền giơ lên, một đôi ngón tay, liền tới đâm mạnh vào con ngươi của tôi!
[Tác giả có lời muốn nói]
Không chia thêm chương, số chữ gộp lại rồi, dài hơn một chút, tôi sẽ nỗ lực đăng dài một chút. Chương mới hôm nay kết thúc rồi, rụt rè cầu thưởng.
Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Hoa tại sao nice đến thế, cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Đạm, Ưu sầu, cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Bạn đọc Qimao_092497981015. Cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Diêu Sâm~Hà Minh.