Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Phong thủy tiên sinh, Âm dương tiên sinh, gần như đều hiếm có thân thủ, cho dù là nhân vật đẳng cấp như Viên Hóa Thiệu, đều không có ngoại lệ.
Thời gian dài như vậy tới nay, tôi duy nhất gặp Âm tiên sinh, ông ta Âm thuật hơn người, còn biết thuật pháp Táng ảnh Quan sơn, thân thủ thì càng lợi hại, còn dạy ra được nữ đệ tử nổi bật như Thẩm Kế.
Ngoài ông ta ra, thì bèn là vị Âm dương tiên sinh Thẩm Kế về sau mới học nghề này.
Thực sự không ngờ rằng, thân thủ của Lại Văn, hóa ra còn khiến ả tràn ngập tự tin đến mức có thể bắt sống quỷ lông trắng từ trong bầy khỉ núi!
Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, trong lúc Lại Văn nhấc tay, phía dưới ống tay áo đột ngột bắn ra một thứ gì đó.
Tiếng vù vù khe khẽ, lại khiến mí mắt tôi giật điên cuồng.
Rồi giây tiếp theo, Lại Văn bèn nhẹ như bẫng từ phía sau tảng đá núi bật lên, ả khẽ dẫm nhẹ chân, hai ba phát bèn tới trong trận giao đấu giữa đám người và bầy khỉ!
Cái con quỷ lông trắng đó vốn còn vô cùng hung hãn đánh với Bàng Giang, trong nháy mắt, Lại Văn liền tới gần trước mặt nó!
Tôi chú ý mật thiết đến phản ứng của quỷ lông trắng, bởi vì trực giác tôi phát hiện ra động tác vừa nãy đó của Lại Văn, nhất định là nhắm tới quỷ lông trắng!
Nhưng bây giờ tôi vẫn còn chưa nhìn rõ, rốt cục Lại Văn đã bắn ra thứ gì.
Bàng Giang rõ ràng hưng phấn khác thường, gã tuy mặt mày toàn là máu, nhưng bây giờ trong lúc thu xuất chiêu, đã không còn rơi vào thế hạ phong!
Ngược lại nhìn quỷ lông trắng, vẻ hung hãn của nó không giảm, nhưng động tác rõ ràng đã trì trệ hơn không ít.
“Lại tiên sinh! Cô mau trốn đi, mấy cái con súc sinh này, tôi chắc chắn đều có thể dọn dẹp được!” Trong giọng nói của Bàng Giang toát lên vẻ phấn khích, gã lại rách họng quát lên: “Đ-t mẹ đều hăng lên cho tao! Đánh chết cái đám súc sinh này!”
Giây tiếp theo, gã vung con dao găm trong tay lên, chém mạnh về phía con quỷ lông trắng.
Quỷ lông trắng né ra một phát, lách người vọt lên trên bả vai Bàng Giang, một chân dẫm lên đỉnh đầu Bàng Giang, cơ thể vụt lao về phía Lại Văn.
Trên mặt Lại Văn lại không chút vẻ sợ hãi, thậm chí vẫn là mặt mày tươi cười, mắt nhìn con quỷ lông trắng đó liền sắp tới gần mặt ả, ả đột ngột đưa ngón trỏ ra, nhẹ như bẫng chấm về phía con quỷ lông trắng.
Con quỷ lông trắng vốn đang vô cùng hung hãn, cơ thể đột ngột run lên một phát, rồi trong thế lao mất đi thăng bằng, rầm một tiếng rơi xuống dưới đất.
Động tác trên tay Lại Văn trong nháy mắt trở nên vô cùng ác liệt, trực tiếp một phát liền túm lấy cần cổ của con quỷ lông trắng, xách nó vào trong tay.
Trong đôi con mắt đào hoa của ả lập tức bắn ra hai tia sáng lạnh, bất mãn nhìn quét đám người Bàng Giang một cái, lạnh giọng quát lên: “Bàng Giang, động tác của các anh, hơi chậm rồi đấy, tôi không mấy hài lòng.”
Khuôn mặt đã máu me be bét của Bàng Giang, vụt một phát càng đỏ au lên, gã chòng chọc nhìn con quỷ lông trắng, gầm lên: “Cái con súc sinh dữ nhất này đã bị bắt sống rồi, mấy đứa chúng mày nghe thấy chưa! Lại tiên sinh không hài lòng! Thằng nào xuống tay không đủ ác, xong việc bố mày chôn sống nó!”
Giây phút dứt lời, Bàng Giang vụt lao vào trong bầy khỉ.
Lúc này bầy khỉ đã càng trở nên xao động hơn, rõ ràng là quỷ lông trắng bị bắt, cũng khiến chúng phát cuồng lên.
Nhất thời lại có người trúng chiêu, cái tên đó bị một con khỉ núi cắn trúng cổ, máu tươi bắn tung tóe, tiếng hét thảm càng xuyên thấu rừng cây.
Ba Thanh bên cạnh tôi, rõ ràng bị cảnh tượng này dọa không hề nhẹ.
Trong ánh mắt của hắn, toàn là vẻ kinh hãi không đè nén nổi.
Đồng thời, sự kiêng dè của tôi đối với Lại Văn cũng đã tăng lên nhiều lần.
Ả chẳng biết là dùng cách gì, trực tiếp liền bắt luôn con quỷ lông trắng, nếu như là bình thường, ả lúc này nên bảo bọn người Bàng Giang tập trung với nhau cùng dừng lại, nên bỏ chạy, chứ không phải xúi giục bọn người Bàng Giang đi đấu sinh tử! Thậm chí còn kích Bàng Giang nữa...
Điều này rất rõ ràng, sợ rằng Lại Văn sớm đã dự tính sẵn rồi, không chỉ là lợi dụng bọn Bàng Giang dụ quỷ lông trắng và bầy khỉ ra, mà càng là muốn bọn gã chết!
Trong nháy mắt, Lại Văn liền tới phía sau tảng đá núi, lúc này rõ ràng có khỉ núi định lao tới, có điều lại bị Bàng Giang chặn lại.
Thậm chí đầu bên kia, Bàng Giang còn đang gầm lên: “Lại tiên sinh cô qua chỗ an toàn trước, bọn tôi xử đám súc sinh này xong, liền tới tập trung với cô!” Điều này cũng rất rõ ràng, Bàng Giang đã giết đến nóng đầu rồi, lại cộng thêm men rượu và lời xúi giục ban nãy của Lại Văn, gã lúc này đều không còn được lý trí chi phối nữa...
Khóe mắt Lại Văn quét qua bọn gã một cái, lại nhìn sang tôi, khẽ liếm khóe miệng một cái, trong con mắt đào hoa ánh lên vài phần tự đắc.
“La tiên sinh, qua chỗ an toàn trước đã, thế này sẽ yên tĩnh hơn nhiều, không có ai quấy rối chúng ta nữa.” Trong lúc nói, ả còn giơ tay lên ra hiệu, thậm chí có một cảm giác như đang khoe chiến tích.
Tôi mặt không lộ sắc, trực tiếp gật gật đầu.
Tôi lúc này mà không đi, vừa không có ý nghĩa, mà thậm chí còn có khả năng sẽ bộc lộ mục đích của mình trước mặt Lại Văn.
Cúi đầu liếc con quỷ lông trắng đó một cái, cái thứ này kỳ thực cũng rất khó nhằn...
Tuy bảo khử bỏ nó, là vì dân trừ hại, nhưng điều then chốt là, tôi nói với Lại Văn rằng quỷ lông trắng sống trong Đại mộ, điều này trên thực tế chỉ là kế sách cầm chừng của tôi, tiện miệng nói bừa mà thôi... Nhưng không ngờ rằng, Lại Văn đúng thật không chút thương tích bắt được quỷ lông trắng.
Lúc này trong đầu tôi cũng đang nhanh chóng suy diễn nên tiếp tục làm thế nào, nói thế nào.
“Ba Thanh, La tiên sinh xem trọng anh, anh thông thuộc chỗ này, nhưng phải dẫn đường cho tử tế, đưa bọn tôi tới chỗ an toàn.” Lại Văn nhìn Ba Thanh.
Lúc này Ba Thanh lại nhìn phía bên kia một cái, chỗ lúc trước chúng tôi buộc ngựa lùn... Rõ ràng, trong mắt hắn ánh lên vẻ bất an.
“Ồ? La tiên sinh, các cậu còn có thứ quan trọng gì ở đó?” Lại Văn dò hỏi.