Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1146 - Chương 1146. Hai Khả Năng

Chương 1146. HAI KHẢ NĂNG Chương 1146. HAI KHẢ NĂNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tốc độ bước chân tôi không hề nhanh, cùng với việc đi đến chỗ càng sâu hơn bên trong thung lũng, khoảng cách tới khe nứt càng ngày càng gần, tiếng chít chít của khỉ ngược lại thành nhỏ hơn không ít.

Tôi đại khái có thể suy đoán ra được, chắc là còn có đàn khỉ bám theo đám người Bàng Giang đến gần chỗ chúng tôi, bởi vì quỷ lông trắng vẫn đang bị bắt, vậy nên bọn chúng mới kêu la thảm thiết thế này.

Còn về khe nứt này, không chỉ có thể khiến người hái thuốc không dám lại gần, mà nguy hiểm đó nếu là thật, thì đám khỉ gan vốn đã không mấy to kia càng không thể nào đến gần được.

Chỉ là cái tiếng trẻ sơ sinh khóc lúc ẩn lúc hiện đó, ngược lại càng trở nên rõ nét hơn.

Trời đêm cô tịch, ánh trăng lạnh lẽo, khi tôi ngẩng đầu nhìn trời, thì lại phát hiện tướng sao trên trời mờ mịt không rõ, vốn dĩ tôi không hề phát hiện trong núi có sương mù, nhưng bây giờ từ vị trí sườn núi, sương mù lượn lờ dâng lên, mông lung mơ hồ, che mất đại bộ phận tầm nhìn,

Không xem được tướng sao, bèn không cách gì dùng Táng ảnh quan sơn, chỗ này Phong thủy rất quái dị, bản thân thuật Phong thủy của tôi cũng sẽ bị suy yếu.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đi đến bên rìa khe nứt.

Khe nứt không phải là thẳng đứng xuống dưới, mà là dốc nghiêng giống như một con dốc lớn.

Hơn nữa bản thân độ dốc cũng không lớn, ít nhất tôi bước chân đi đôi bước, đi cũng được coi là vững vàng.

Cả khe nứt có đường kính cũng vào khoảng ba bốn mươi mét, bên trong bộ phận bị nước Chi long đổ vào gần như chiếm một phần tư, độ rộng khoảng tầm tám chín mét.

Dòng nước chảy xiết, tiếng nước ầm ầm không ngừng vang dội, còn có lượng lớn hơi nước táp vào mặt, thung lũng ban đêm nhiệt độ vốn dĩ đã thấp, lúc này liền càng lạnh lẽo hơn, mà cái tiếng trẻ sơ sinh khóc đó giờ này ngược lại đã biến mất không còn nữa.

Điều này khiến tôi nghi hoặc, vừa nãy cái âm thanh đó, là từ phía dưới khe nứt này truyền ra, hay là cái thứ đó ở ngay chỗ lối vào của khe nứt?

Nếu như ở chỗ lối vào, tôi liền phải đề phòng lúc nữa sau lưng có thứ gì đó, hoặc là lo cho sự an toàn của đám người Bàng Giang.

Nếu như âm thanh đó tới từ bên dưới khe nứt, vậy điều này bèn đáng sợ rồi, phải cần lực xuyên thấu lớn đến mức nào, mới có thể đè qua những tiếng nước chảy này để truyền ra bên ngoài?!

Ngoài ra tôi vào trong rồi, cái âm thanh đó bèn im bặt, cái thứ đó cũng quyết không đơn giản...

Trong lúc suy nghĩ, tôi vẫn cứ giữ cảnh giác, men theo khe nứt đi xuống dưới.

Phần miệng khe nứt lộ ra bên ngoài, sau khi tôi đi dốc xuống dưới xong, liền dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Vào trong khe nứt khoảng cách càng dài, ánh sáng liền trở nên ngày càng tối tăm.

Có điều chỗ này không hề hoàn toàn tối đen, vách đá bên rìa dường như có một số chất liệu huỳnh quang, điều này cũng khiến tôi dẹp bỏ ý nghĩ lấy gậy huỳnh quang từ trong rương đồng ra.

Gậy huỳnh quang để trong rương đồng của tôi không nhiều, phải sử dụng vào lúc then chốt.

Lối vào khe nứt đã triệt để bị tôi bỏ lại sau lưng, tôi ngẩng đầu nhìn lên phía trên, đỉnh vách đá có độ cao chừng ba bốn mét, bởi vì nguyên nhân hơi ẩm, mà ngưng tụ lại không ít giọt nước.

Chỗ khe nứt này liền giống hệt như một hang đá vôi vậy, vẫn cứ dốc nghiêng xuống dưới, tôi đi xuống ít nhất đã tới ba bốn mươi mét rồi, mà vẫn còn xa mới tới tận cùng, dòng nước bên cạnh tuy vẫn cứ chảy xiết, nhưng không còn âm thanh lớn như trước nữa.

Vốn dĩ nước Chi long tới bây giờ, đã là thành dạng tồn tại của nước Âm long dưới lòng đất rồi.

Tiếng nước chảy không còn hỗn tạp, mà hòa thành một thể với môi trường xung quanh, ngoại trừ tiếng nước róc rách này, bốn bề đều yên lặng.

Yên lặng đến giống như con đường phía sau trở nên dài vô hạn, đường phía trước cũng chẳng có tận cùng...

Tôi vốn dự định bây giờ liền gọi Dương Thanh Sơn ra.

Nhưng khi tôi dâng lên ý nghĩ này, lúc đang định mở miệng gọi thành tiếng, thì bên cạnh liền truyền lại tiếng bước chân khe khẽ, dưới nguồn sáng ảm đạm, một hình bóng cao lớn đi về phía tôi.

Trong nháy mắt, Dương Thanh Sơn lưng cõng một cỗ quan tài mỏng, đã đi đến cạnh người tôi, cùng sánh bước đồng hành với tôi.

“Thanh Sơn tiền bối.” Tôi khẽ thở phào một tiếng, cung kính gọi.

“Tận cùng thung lũng mãng xà nuốt người, dưới động không đáy thanh âm câu hồn. Đại long mạch xuất hiện khe nứt, Phong thủy bảo địa đang yên đang lành, cũng sẽ xuất hiện vật hung ác.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn bình thản, nhưng tâm mày của hắn lại nhíu lại vài phần, không biết là tại sao.

“Hai thứ này bất kể có dữ đến đâu, đều không được coi là đáng ngại lắm, tôi dự định dùng nước Can long bù vào khe nứt, nhưng cái động không đáy trải qua bao nhiêu năm nước Can long đổ vào như vậy, mà đều vẫn không đầy... Trong đây khẳng định là có vấn đề...” Tôi thận trọng mở miệng nói, biểu cảm cũng càng nghiêm trọng hơn.

Dương Thanh Sơn khẽ lắc đầu, nói: “Nước Chi long này, hoặc cũng là bản thân Phong thủy đang tự cứu, sau khi khe nứt xuất hiện, dòng nước đổ vào, Sơn long vào đất, khiến dòng Long mạch này tiếp tục kéo dài. Chỉ có điều, khi núi trên đỉnh đầu càng ngày càng dốc nghiêng, Địa long quấn lấy Chi long này, liền sẽ không trụ được nữa, nước Can long nhất định có tác dụng, nhưng nếu như vẫn cứ giống nước Chi long hiện giờ không cách gì đổ đầy, vậy cũng chỉ tương đương với chúng ta khiến cho Địa long này có thêm chút thời gian ngắc ngoải, Đại long mạch nhiều thêm chút ít thời gian, nhưng sớm muộn cũng có một ngày, núi vẫn cứ sẽ đổ, Long mạch vẫn cứ sẽ gãy.”

Lời này của Dương Thanh Sơn, cũng khiến sự lý giải của tôi đối với Phong thủy chỗ này càng sâu sắc thêm vài phần.

Ngừng lại một lát, Dương Thanh Sơn tiếp tục nói: “Xuống dưới xem xem, không xuống đến đáy, thì bèn không biết tại sao nước không đổ đầy được chỗ này, trong đây chắc chỉ có hai khả năng...”

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi suy đoán, có một khả năng, chính là nước Địa long thông qua phương thức khác, chảy ngược vào trong núi và chỗ càng sâu hơn dưới lòng đất? Nhưng khả năng còn lại là gì?”

Bình Luận (0)
Comment