Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1147 - Chương 1147. Bọn Chúng Đều Sợ Chết

Chương 1147. BỌN CHÚNG ĐỀU SỢ CHẾT Chương 1147. BỌN CHÚNG ĐỀU SỢ CHẾT

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Phần đáy có chỗ xả ra ngoài, khiến nước toàn bộ đều bị xả đi.” Dương Thanh Sơn bình thản trả lời.

Hắn tiếp tục theo tôi đi lên trước mấy bước xong, lại nói: “Đợi nhìn thấy xong, bèn có đối sách.”

Lúc này tôi mới phát hiện, vị trí mà chúng tôi đi trở nên bằng phẳng hơn chút ít, độ dốc không còn lớn như thế nữa. Dòng chảy bên cạnh trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều, âm thanh cũng càng nhỏ hơn.

Nhưng mặt nước vẫn hơi hơi gợn sóng, giống như có thứ gì đó phủ phục bên dưới, tôi cảm nhận được một thứ khí lạnh không tả ra được không ngừng từ tứ phía ào tới.

Ở dưới nước, có thứ gì đó...

Tôi chằm chằm nhìn mặt nước một hồi, lại dùng khóe mắt liếc Dương Thanh Sơn một cái.

Thần sắc của Dương Thanh Sơn vẫn cứ không chút gợn sóng.

Nhưng cảm quan của hắn nhất định phải chi tiết hơn tôi nhiều, đến tôi đều phát giác ra dưới nước có thứ gì đó, hắn nhất định cũng đã phát giác.

Hắn không hành động, liền đại biểu cho tính uy hiếp của cái thứ này không đủ lớn?

Lòng tôi thắc mắc càng nhiều hơn, vừa hay lúc này, Dương Thanh Sơn đột nhiên nói: “Vật cực thông linh, đá núi lâu thành như người, cỏ dại cũng là như vậy, gốc rễ giống người, hình thể giống người, linh trí giống người, vật hung ác cũng không ngu xuẩn, chúng không muốn chết.”

Những lời này của Dương Thanh Sơn không phải quá thâm sâu, cũng khiến tôi nghe rành rọt rõ ràng.

Ý tứ của hắn đơn giản, thứ ở dưới nước hung dữ, nhưng lại không dám ra ngoài?

Trên thực tế tôi lại rất nhanh rút ra được một kết luận, cái thứ đó không phải sợ tôi, mà là sợ Dương Thanh Sơn...

Nếu như đổi thành chỉ có một mình tôi đi tới vị trí này, sợ rằng đã phải lĩnh giáo xem cái thứ đó rốt cục khủng khiếp đến mức nào rồi.

Chúng tôi đã men theo khe nứt lại đi thêm xuống dưới khoảng gần hai trăm mét, cùng với việc chúng tôi càng đi càng sâu, độ dốc cũng ngày càng nhỏ đi, nhưng trước sau vẫn cứ duy trì một độ dốc nhất định.

Chúng tôi men theo con dốc này đi chắc đã được non nửa độ sâu của khe nứt.

Có điều đây vẫn chưa được coi là chỗ sâu nhất dưới lòng đất, ít nhất ở bên ngoài dãy Đông Vụ này, hoặc giả sẽ còn có chỗ có địa thế càng thấp hơn.

Trong đoạn đường đi này, tôi nhìn thấy ở chỗ rìa vách đá nơi có khe nứt càng nhỏ hơn, có một số hài cốt, trong đó có một số xương đầu người, đồng thời cũng có của động vật. Thậm chí còn có một số ba lô và quần áo leo núi, đủ để thấy được, những năm nay người bỏ mạng tại đây không ít.

Đột nhiên, bên tai lại nghe thấy tiếng động ầm ầm, những âm thanh này bèn đều là tiếng nước rồi, giống như những dòng nước chảy đó, lại chảy đi nơi khác, tạo thành mất mát đứt đoạn.

Tôi và Dương Thanh Sơn cuối cùng cũng đi đến chỗ sâu nhất của khe nứt, hoặc có thể nói là tận cùng của nơi này.

Vách đá đen xì, bên rìa đồng loạt đứt đoạn, dòng nước hoàn toàn đổ vào bên trong.

Bởi vì ánh sáng quá tối, nên không nhìn rõ bên dưới rốt cục là thứ gì.

Có điều Dương Thanh Sơn lại nhíu mày cúi đầu, có vẻ nghĩ ngợi.

Bây giờ vấn đề tầm nhìn có thể làm khó tôi, nhưng rõ ràng không gây rối được cho Dương Thanh Sơn.

Lúc này tôi mới rút gậy huỳnh quang từ trong rương đồng ra, tôi không chỉ lấy ra một cây, mà là một bó mười mấy cây, tôi đem chúng vặn lại với nhau, rồi dùng dây thừng buộc lại, đợi gậy huỳnh quang phát sáng xong, bởi vì số lượng đủ nhiều, ánh sáng bèn đủ đủ rõ nét.

Nhưng nguồn sáng gậy huỳnh quang tỏa ra trước sau gì vẫn không đủ xa.

“Thanh Sơn tiền bối, phiền tiền bối cắm bó gậy huỳnh quang này xuống một vị trí ở phía dưới, để tôi cũng cùng xem tình hình.” Tôi vừa nói vừa đưa bó gậy huỳnh quang về phía Dương Thanh Sơn.

Hắn khẽ hất ống tay áo một cái, môt thanh kiếm gỗ đào đen xì xì đã lọt vào trong lòng bàn tay hắn.

“Rắc!” một tiếng khẽ vang lên, gậy huỳnh quang trên tay tôi đột ngột liền biến mất, còn phía dưới vách đá đứt đoạn trước mặt tôi, ở chỗ cách xa khoảng chừng bảy tám mét, trong nháy mắt đã có một quầng sáng.

Tôi vội vàng thuận theo nguồn sáng chăm chú nhìn kỹ, phát hiện bên dưới chỗ đoạn đứt gãy này, cũng chỉ sâu hơn mười mét, mà trên vách đá ở đầu còn lại, còn có một cái hang sâu hút, tất cả dòng nước toàn bộ đều đổ vào bên trong, biến mất không còn tung tích.

Rất rõ ràng, sự tồn tại của cái hang này, trực tiếp xóa bỏ tất cả suy đoán trước đây của tôi về khả năng nước hoàn toàn dùng hình thức nước Địa long chảy lại về dãy Đông Vụ.

Bây giờ xem ra, tất cả đúng như những gì Dương Thanh Sơn nói, nước từ một cửa khác xả đi mất rồi.

Sở dĩ nước Chi long không đủ, chính là bởi vì độ lớn của cái cửa này, vừa vặn vượt quá lưu lượng dòng chảy của nước Chi long, tất cả lượng nước, đều không được giữ lại trong núi!

Xem ra cái gọi là “Động không đáy” trong “Dưới động không đáy thanh âm câu hồn” cũng không phải là không đáy, dân gian có cách nói thế này, sợ rằng là bởi vì nguy hiểm của quãng đường này, khiến không ai có thể thật sự đi đến chỗ sâu nhất này, bọn họ hoặc là nửa đường quay về, hoặc là trên đường mất mạng.

Tôi ước lượng một chút khoảng cách, lúc chúng tôi đi đến hai phần ba cả chặng đường, hài cốt xuất hiện ở xung quanh nhiều nhất, tới chỗ này, thì hoàn toàn không còn bất cứ vết tích hoạt động của vật sống nào.

Tôi nhanh chóng phân tích suy diễn xong, nói: “Phương thức Thủy long bù đắp Can long, khả thi, có điều liệu có cần tốt nhất là bịt chặt cái hang này lại? Để nước triệt để đổ đầy chỗ này, rồi đổ vào trong thung lũng hay không?”

“Nhấn chìm toàn bộ thung lũng tách giãn, rồi từ cổng thung lũng chảy ngược về, tụ hợp lại với sông Thiên Khiếm sao?” Dương Thanh Sơn hỏi ngược lại.

Tôi gật gật đầu, nói: “Không sai!”

Dương Thanh Sơn đột nhiên nói: “Cậu có từng nghĩ qua một điểm, dòng chảy quá cao, sẽ có hậu quả gì chưa?” Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Toàn bộ thung lũng sẽ biến mất, trước đây đáy thung lũng một nửa là đường, nhưng nếu như biến thành toàn bộ đều là nước, hơn nữa dòng chảy còn rất dữ dội, thì khu thung lũng du lịch này bèn không thể nào tồn tại nữa.”

“Còn gì nữa?” Dương Thanh Sơn tiếp tục hỏi.

“Còn nữa?” Tôi nhíu mày, lại nghĩ ngợi thêm, rồi cả người đều cứng đờ lại, lập tức không tiếp tục nói gì thêm.

Dương Thanh Sơn lắc lắc đầu tiếp tục nói: “Thôn làng bên cạnh núi Đông Vụ, chỗ địa thế thấp phẳng, toàn bộ đều sẽ bị nhấn chìm, không đến mức dân chúng lầm than, nhưng cũng là đột ngột có lũ, khiến rất nhiều người chịu khổ chịu nạn, phương thức của cậu rất thẳng thừng quyết đoán, nhưng không thể làm như vậy.”

“Tôi....” vừa mới mở miệng, tôi liền lại ngậm miệng, nhìn cái hang rộng hơn mười mét nhưng không biết sâu bao nhiêu, dẫn đến chỗ nào đó, hồi lâu không nói nên lời.

.....,,,......

Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn các đạo hữu Haihoi12268490, manonthemoon1, Silsosad đã đẩy kim phiếu cho truyện! Hôm nay mình trả hàng 4c. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!

Bình Luận (0)
Comment