Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1148 - Chương 1148. Món Nợ Không Gánh Nổi

Chương 1148. MÓN NỢ KHÔNG GÁNH NỔI Chương 1148. MÓN NỢ KHÔNG GÁNH NỔI

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Hồi lâu sau, tôi nhắm nhắm mắt, giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Nếu không bịt kín, ngộ nhỡ lượng nước không đủ để tràn ra ngoài, vẫn cứ khiến khe nứt này tồn tại, vậy hậu họa vẫn như cũ, thậm chí Long mạch chỗ này hỗn loạn, còn phải cộng thêm dẫn cả dòng Thủy long sông Thiên Khiếm vào, sợ rằng Đại long mạch sẽ tăng tốc sụp đổ.” Chỉ là nói hết câu này xong, trong lòng tôi cũng giống như đè lên một tảng đá khổng lồ.

“Còn có thời gian để đi sơ tán một số người không?” Tôi khàn giọng hỏi.

Dương Thanh Sơn không hề trả lời tôi, mà chỉ trầm mặc lắc lắc đầu.

Đột nhiên, vách đá trên đỉnh đầu, dường như rung lên một phát.

Rung động này rất nhỏ, nhưng lại khiến da đầu tôi tê rần, trong lòng vụt chấn động một phát, cảm giác thót tim và hụt hẫng đồng thời ập tới.

Dương Thanh Sơn đột nhiên nhìn sang tôi, giọng điệu vẫn cứ bình thản, nói: “Ta cần xuống dưới xem tình hình trước đã, rồi chúng ta lại tính toán sau.”

Nói rồi, Dương Thanh Sơn đặt cỗ quan tài của Lý Âm Dương trên lưng xuống, tung người bật một phát, trực tiếp xuống dưới miệng hang đứt gãy đó, biến mất trong bóng tối.

Tôi đi đến bên cạnh quan tài của Lý Âm Dương, một tay ấn lấy quan tài, cảnh giác chú ý đến thay đổi của xung quanh, bởi vì thân xác của Lý Âm Dương quan hệ quá lớn, quyết không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn ở đây được.

Khi ánh mắt tôi lại lần nữa di chuyển đến chỗ cửa hang mà Dương Thanh Sơn chui vào trong đó, thời gian trong cảm quan của tôi, dường như đã trở nên cực kỳ chậm chạp.

Trong đầu tôi trước sau gì đều chưa từng dừng việc suy diễn, liên tục suy nghĩ xem liệu có phương pháp nào tốt hơn không, chỉ là nhất thời, lại không nghĩ ra được bất cứ khả năng nào.

Vẫn cứ phải đợi Dương Thanh Sơn ra ngoài xong, tìm hiểu được tình hình bên dưới, mới có thể biết được làm thế nào đưa ra quyết định cho bước tiếp theo.

Trong quá trình chờ đợi này, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động khe khẽ.

Âm thanh đó giống như tiếng bước chân, rất khẽ, giống như là có người đang cẩn thận nhón chân bước đi vậy, nhưng trên chân lại có quá nhiều vệt nước, dẫn đến việc âm thanh không cách gì che giấu được.

Tôi vụt ngoảnh đầu qua, nhìn ra sau lưng.

Kết quả, sau lưng tôi lại không một bóng người...

Ánh sáng tuy tối tăm, nhưng nhờ tia sáng còn sót của gậy huỳnh quang, vẫn có thể nhìn thấy không ít khu vực, huống hồ giác quan thứ sáu của con người rất mạnh, của Âm dương tiên sinh còn càng mạnh hơn.

Sau lưng đích thực không có người...

Nhưng cái tiếng bước chân đó, cũng biến mất không thấy nữa.

Đầu mày tôi nhíu chặt, trong lòng càng không ngừng nghi hoặc, một bên tay ấn lấy quan tài, tay còn lại, đã rút trảm quỷ đao giắt ở bên rìa rương đồng ra.

Ở chỗ này quyết không được chủ quan, vừa nãy cái âm thanh đó cũng không giống như là giả, tôi càng không thể nào nghe nhầm, chỉ có thể nói, cái thứ đó đã tránh khỏi tầm nhìn của tôi.

Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, ngay khi tôi phản ứng lại, liền định vụt quay đầu, nhưng bả vại lại bị một bàn tay lớn lạnh như băng ấn lấy...

“Có phản ứng gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của Dương Thanh Sơn truyền vào trong tai tôi.

Tôi lúc này mới khẽ thở phào một hơi, quay người qua, ngẩng đầu nhìn sang Dương Thanh Sơn.

Dưới ánh sáng ảm đạm, tôi phát hiện trên bộ đạo bào màu xanh xám của hắn có không ít chỗ ướt và vệt nước, nhưng thần sắc của hắn vẫn cứ bình thản như thường, không có bất cứ thay đổi gì.

Tôi ổn định lại cảm xúc xong, lập tức bảo với hắn tôi vừa mới nghe thấy tiếng bước chân.

Dương Thanh Sơn cảnh giác nhìn nhìn tứ phía xong, không hề mở miệng nói gì.

Tôi bèn lại truy hỏi hắn tình hình nhìn thấy bên dưới thế nào? Liệu có thể có phương thức khác giải quyết nguy hiểm của Long mạch này không?

Dương Thanh Sơn lắc lắc đầu, nhưng một lát sau lại gật gật đầu.

Tôi không nén nổi sự nghi hoặc trong lòng mình, hỏi Dương Thanh Sơn là ý gì?

Dương Thanh Sơn lúc này mới bảo với tôi, cái hang này sau khi vươn dài một khoảng xong, trực tiếp đâm xuyên vào thân núi của cả quả núi này, cổng ra ở mặt kia của núi, hình thành một thác nước nhỏ.

Nguyên nhân nước ở đây đổ không đầy, chính là bởi thứ nước này đã trực tiếp hình thành thác nước xả ra ngoài luôn.

Ngừng lại một chút, Dương Thanh Sơn tiếp tục nói, nếu như chúng tôi dẫn nước Can long của sông Thiên Khiếm vào trong khe nứt này, chỉ cần lượng nước đủ lớn, thì chắc chắn có thể đổ đầy toàn bộ khe nứt này, tuy rằng có một bộ phận nước đích thực sẽ thông qua cái hang kia xả ra ngoài, nhưng với độ lớn của cái hang đó, chắc sẽ không khiến toàn bộ nước đều xả hết, chúng tôi đích thực có một xác suất nhất định, khiến khe trống của quả núi này được lấp đầy.

Mặt tôi hơi biến sắc, đồng tử cũng co mạnh lại, nhất thời lại không đưa ra nổi quyết định.

Bởi vì nếu việc này thất bại, chúng tôi liền không còn cơ hội nữa...

Ngộ nhỡ nước Can long của sông Thiên Khiếm không đủ lớn, hoặc giả xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, không cách gì hoàn toàn đổ đầy khe nứt trong núi này, chúng tôi cũng không có khả năng lại bịt kín cái cửa hang dưới đáy này nữa.

Lượng lớn nước Can long tràn vào cực có khả năng sẽ khiến cửa hang đó triệt để bị ép vỡ, thân núi ngay lập tức sẽ sụp đổ!

Tư duy đến đây, tôi mím môi lắc lắc đầu, nói: “Thanh Sơn tiền bối, không đủ ổn thỏa.” Dương Thanh Sơn trầm mặc không nói.

Tôi lúc này mới hồi tưởng lại đánh giá của Liễu Tam Nguyên về Dương Thanh Sơn, một bầu chính khí hạo nhiên, trách trời thương dân, cứu vớt người đời...

Thậm chí mức độ mạo hiểm lần này của hắn, phàm là thất bại, hắn cũng không cách gì tới chỗ đất Phong thủy đó.

Chuyện theo đuổi suốt mấy chục năm này của hắn, đều sẽ hóa thành bong bóng.

Nhưng lại tiếp tục nghĩ càng sâu hơn, an nguy của mấy chục người, mấy trăm người, với an nguy của Đại long mạch, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Đứng trước mạng sống con người, quyết định này đối với tôi mà nói cũng đồng thời quá mức khó khăn...

Bởi vì một khi đưa ra quyết định, cho dù là chúng tôi thành công cứu được Đại long mạch này, nhưng trên người tôi, cũng sẽ lại gánh phải nợ nghiệp không gánh chịu nổi!

Báo ứng của món nợ này, sợ là đủ để khiến tôi không được chết yên lành!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, hôm nay hơi trễ một chút, xin lỗi mọi người. Thời gian không còn nhiều nữa... mọi người lượng thứ thông cảm nhé.

Bình Luận (0)
Comment