Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1163 - Chương 1163. Đại Trưởng Lão Tiền Bối

Chương 1163. ĐẠI TRƯỞNG LÃO TIỀN BỐI Chương 1163. ĐẠI TRƯỞNG LÃO TIỀN BỐI

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Chú pháp và cây roi này, đáng ra đều là của Đại trưởng lão, năm đó Khâu Xử Đạo dẫn theo bộ phận người tộc Khương, cùng với Đại trưởng lão đời thứ nhất tới nơi này, trong tay vị Đại trưởng lão đó bèn có cây roi này.

Sau đó Khâu Xử Đạo rời đi, để vị Đại trưởng lão đó lại, tộc Khương sau đó làm tiếp một cây roi mới, có điều lại bị mất cắp vào tay Dương Hạ Nguyên!

Trong nháy mắt đầu óc nghĩ tới những chuyện này, cây roi đó đã sắp tiếp cận tới trước mặt Dương Thanh Sơn.

Tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh quá nhanh, tôi chỉ có ánh mắt và tư duy theo kịp, còn cơ thể đều chẳng kịp sải bước lên trước giúp đỡ.

Trong nháy mắt, Liễu Tam Nguyên lại đạp lên trước một bước, ống tay áo dài của ông ta đột ngột vung lên một phát, lại chỉ vung một cánh tay, mà trực tiếp giật luôn lấy một khúc của cây roi đó!

Lập tức, cây roi dài liền bị kéo căng cứng!

Trên đường thôn ở chừng bảy tám mét bên ngoài, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người được bao trùm bên dưới đạo bào, đồng thời cũng đội mũ đạo sĩ.

Đầu bên kia của cây roi dài, bèn nằm ở trong tay y!

Kiểu dáng của đạo bào, không khác gì mấy với của Liễu Tam Nguyên, hình dạng của mũ đạo sĩ, cũng gần như tương đồng với của Liễu Tam Nguyên.

Thậm chí tôi còn phát hiện ra một điểm, phàm là người học đạo thuật của nhà họ Liễu, đều có một kiểu khí thế, đứng thẳng như thông xanh.

Chỉ cần là đạo sĩ nhà họ Liễu, cho dù là đã thành xác dữ ác quỷ, đều sẽ không thay đổi!

Oong một tiếng khẽ vang lên, cây roi dài đó hơi hơi chấn động, rõ ràng là lực của hai đầu quá mạnh, khiến người ta cảm giác được cây roi đó đều đã khó lòng chống đỡ nổi.

Tất cả những việc này đều phát sinh trong nháy mắt.

Hai bên đường thôn, đám người tộc Khương vác cái bụng lớn, tứ chi khẳng khiu, mặt mày nanh ác đi từ trong nhà ra đó, nhanh như bay ép sát về phía chúng tôi!

Sắc mặt của bọn họ ngày càng hung ác, con ngươi đã sắp lồi rớt cả ra ngoài kia, trông cũng ngày càng tham lam!

“Thập Lục, chú ý tự bảo vệ.” Đột nhiên, giọng nói của Dương Thanh Sơn vang dội bên tai tôi.

Rồi giây tiếp theo, hắn lại biến mất khỏi vị trí cũ, gần như hình thành một vệt tàn ảnh, lao thẳng về phía cái “bóng người” ở bảy tám mét bên ngoài!

Chỉ nghe thấy keeng một tiếng, Dương Thanh Sơn đã đến trước mặt người kia, âm thanh vang lên cùng với một chùm tia lửa bắn ra, dưới ánh lửa chiếu rọi, không chỉ khuôn mặt ánh sắc xanh của Dương Thanh Sơn vô cùng rõ nét, mà thậm chí tôi cũng đã nhìn thấy mặt của cái bóng người đó!

Cũng là một khuôn mặt ánh sắc xanh y hệt, hai má càng gầy gò hơn, ánh mắt càng sắc bén hơn!

Thậm chí tướng mặt của y, hóa ra có thể nhìn ra được một phần nét giống với Liễu Tam Nguyên, Liễu Dục Chú!

Ngoài điều này ra, đầu óc tôi lại ong lên một phát.

Bởi vì trên mặt của người đó, dường như có lông vũ mịn ép sát lên da vậy...

Rồi giây tiếp theo, tia lửa đã hoàn toàn tiêu tan.

Tốc độ của người đó nhanh hơn Dương Thanh Sơn, trong lúc nhấc chân, một đòn đạp thẳng trúng lồng ngực của Dương Thanh Sơn.

Toàn bộ cơ thể của Dương Thanh Sơn giống như đạn bắn vậy, “vù” một phát bị đạp bay ra ngoài!

Ngay tiếp đó, y lại giật cây roi dài một phát thật mạnh.

Vốn dĩ tôi cho rằng y sẽ cứ mãi giằng co với Liễu Tam Nguyên.

Nhưng lúc này cơ thể của Liễu Tam Nguyên vụt run lên, hóa ra lại không chút phản kháng, chỉ vẫn túm chặt lấy cây roi dài, bị người đó vụt rút một phát, liền giật đến trước mặt!

Cái người đó một phát bóp lấy cổ của Liễu Tam Nguyên, thân hình nhanh như cắt rút về chỗ sâu trong đường thôn!

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, hoàn toàn khiến tôi không dự liệu được.

Sao có thể thế được!

Liễu Tam Nguyên, lại không hề phản kháng?!

Tôi kinh hoàng thất sắc, nhanh chóng quay đầu qua nhìn Dương Thanh Sơn.

Vừa nãy cú đạp đó quá mạnh, Dương Thanh Sơn đã bị đạp bay ra bên ngoài cổng chào.

Đồng thời, đám người tộc Khương vốn đang vây về phía tôi kia, cũng đột ngột chuyển hướng, đi về phía Liễu Tam Nguyên và bóng người kia biến mất.

Tốc độ của bọn họ nhanh hơn không ít, có điều sau khi tụ lại với nhau thành một đám đông nghìn nghịt xong, thì cái thứ cảm giác khủng khiếp đó, càng khiến người ta thấy giống như thân mình đang ở trong Âm tào Địa phủ vậy!

Tôi vốn định đuổi theo lên trước, Dương Thanh Sơn chắc chắn chẳng có gì đáng ngại, cũng chỉ là bị đạp một cú mà thôi, nhưng Liễu Tam Nguyên khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều.

Càng then chốt hơn là, tôi biết ông ta tại sao lại không phản kháng, nếu tôi suy đoán không sai, những gì ông ta nói cũng sẽ không có sai sót, cái người đó nhất định chính là Đại trưởng lão đời thứ nhất nhà họ Liễu của Khâu Xử Đạo! Vậy là thuộc bậc tiên tổ của Liễu Tam Nguyên!

Nhưng hiên giờ, những người tộc Khương chết thảm chịu giày vò đó đều đang hung hãn đối mặt với chúng tôi, càng nói gì đến vị trưởng lão tiền bối đó?

Nguyên nhân lúc này tôi chôn chân không đuổi theo, cũng không phải là sợ chết...

Mà là những người tộc Khương đó chắn ở phía trước, tôi mà lên trước, thì phải xuyên qua bọn họ.

Mà nếu đánh đấu, tôi căn bản vượt không qua nổi...

Trong nháy mắt tôi đã cưỡng chế nén suy nghĩ xuống, nhanh như cắt xoay người, đuổi theo về phía bên ngoài cổng chào.

Rất nhanh tôi đã chạy đến trước cổng chào, nhưng lại vừa vặn gặp Dương Thanh Sơn đang chạy quay lại, vị trí lồng ngực hắn có một vết chân cực sâu, thương tích kiểu này tuyệt đối không nhẹ.

Tôi vội vàng đem tất cả mọi chuyện vừa nãy phát sinh ra kể với Dương Thanh Sơn.

Khuôn mặt Dương Thanh Sơn dương như càng gầy gò hơn, nước da vốn màu xám xịt ánh sắc xanh, giờ này màu xanh đã trở nên càng đậm hơn, thậm chí bọng mắt đều bắt đầu rõ nét hơn không ít.

“Là Thanh thi đạo giống hệt với ta, chỉ là, ông ta đã vũ hóa một bộ phận.” Tiếng nói của Dương Thanh Sơn khản đặc đến cực điểm.

Hai chữ vũ hóa đó, lại vừa vặn chạm đến những gì tôi vừa nhìn thấy, đồng thời cũng không dám nghĩ sâu thêm đó...

Chỉ là lúc này rõ ràng không cho phép tôi nghĩ ngợi...

“Ông ta không muốn chúng ta...” Tôi mím miệng, đầu mày nhíu chặt.

Trong lúc nói câu này, đầu óc tôi cũng đồng thời đang nhanh chóng suy diễn, nên làm thế nào để đối phó với y.

Dương Thanh Sơn quyết không phải là đối thủ, hắn phải thấp hơn một cấp bậc so với đối phương, chưa nói đến đạo thuật, hắn chẳng qua mới chỉ ở trong sinh khí của Phị Phát Quỷ ba mươi năm thôi.

Vị trưởng lão tiền bối vừa nãy đó, ngày tháng ở trong nơi này, phải dài hơn quá nhiều so với hắn...

Bình Luận (0)
Comment