Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1164 - Chương 1164. Ta Đích Thực Đáng Chết

Chương 1164. TA ĐÍCH THỰC ĐÁNG CHẾT Chương 1164. TA ĐÍCH THỰC ĐÁNG CHẾT

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Xác thanh thi vũ hóa... Còn là lời hứa hẹn không thể làm được mà năm đó Viên Hóa Thiệu dành cho Liễu Hóa Yên...

Lời của tôi vừa thốt khỏi miệng, tư duy cũng chỉ mới nghĩ được một nửa, Dương Thanh Sơn đã trầm giọng mở miệng nói: “Những người tộc Khương này, sở dĩ đau khổ như vậy, là bởi vì đã ăn đất sét trắng không thể tiêu hóa, năm đó sau khi Khâu Xử Đạo rời đi, những người này chưa chắc toàn bộ sẽ lưu lại, trung thành với tộc Khương nhất chỉ có nhà họ Liễu, bọn họ không đi, tuyệt đối là do toan tính của Khâu Xử Đạo, sợ rằng cũng là hành động thừa nước đẩy thuyền của vị đó.”

“Bọn họ chết không tắt thở, giống hệt như quỷ chết đói vậy, không, đó hoàn toàn chính là quỷ chết đói, dưới thời nạn đói, dạng quỷ chết đói này từng rải khắp thiên hạ! Bây giờ bọn họ canh gác nơi này, nỗi hận đối với chúng ta mãnh liệt như vậy, cho dù là Khâu Xử Đạo tới đây, bọn họ cũng đều sẽ không cho Khâu Xử Đạo vào trong.”

“Vị đó, cũng mang thái độ này.”

Lời mà Dương Thanh Sơn nói, gần như hoàn toàn khớp với suy đoán của tôi.

Chỉ có điều, hắn không nói sẽ đối phó đối phương như thế nào, tôi lúc này cũng chưa nghĩ ra.

“Đuổi theo đã.” Dương Thanh Sơn một phát bèn túm lấy bả vai tôi.

Bên tai tiếng gió gào thét rít qua, nhà cửa vườn tược xung quanh, hình bóng đường đi nhanh chóng lùi lại trong tầm mắt.

Mà nơi này, cũng chỉ là nhà cửa bên ngoài rìa, giống hệt không khác gì tộc Khương, sau khi tới sâu bên trong xong, rời khỏi khu đất có kiến trúc nhà cửa vườn tược đó, phía sau bèn hoàn toàn khác biệt.

Phía sau một khoảng đất bằng trống trải, là một vạt hồ trên đỉnh núi khổng lồ, trung tâm hồ nước, có một ngọn đồi thấp nhỏ!

Trong bãi đất trống, đông nghìn nghịt ít nhất phải tới cả trăm người tộc Khương, bọn họ mặt hướng về phía tôi và Dương Thanh Sơn, đầu gằm xuống, ánh mắt hung hãn tham lam.

Phía sau lưng bọn họ, mới là bóng người đó và Liễu Tam Nguyên.

Liễu Tam Nguyên lúc này, bèn đang quỳ ở trước mặt bóng người đó...

Bầu trời đêm vốn bị mây đen che kín, đột nhiên bắt tầu rót xuống ánh trăng và ánh sao.

Gió núi lạnh lẽo, từ nhỏ thành lớn, thổi tan mây đen, đồng thời dường như cũng thổi tan hơi nóng cuối cùng trên người tôi.

Hơi lạnh thấu người ập tới, tôi rùng mình một phát, không nhịn được mà run lên.

Cơ thể tuy đang run rẩy, nhưng ý thức và tư duy của tôi, không dám phân tâm một tý chút nào, ánh mắt xuyên qua đám người tộc Khương dáng như ác quỷ, nhưng lại có vẻ thưa thớt kia, dán chặt lên trên cái bóng người đó.

Tôi nhanh chóng suy diễn phương vị mà y đang đứng!

Dưới ánh trăng và ánh sao chiếu rọi, thân hình của y, đã không còn là một cái bóng mơ hồ nữa.

Áo bào, mũ đạo sĩ cũ kỹ, cùng với tấm mạng che mất khuôn mặt.

Vừa nãy có thể nhìn thấy khuôn mặt của y, là bởi vì Dương Thanh Sơn đột ngột áp sát, hai người đánh đấu, khiến mạng che hất lên mà thôi.

Tôi chòng chọc nhìn thẳng y, đồng thời cất gậy khóc tang và trảm quỷ đao đi, nhanh chóng rút Kim toán bàn từ trong rương đồng ra, xếp bằng ngồi xuống, hạ thấp giọng nói.

“Thanh Sơn tiền bối, hoặc giả tôi có thể tạo ra một cơ hội... Chỉ có một lần... Tiền bối phải khiến Đại trưởng lão ra tay, tiền bối không diệt được vị trưởng lão tiền bối đó, chỉ có Đại trưởng lão có thể... Ông ta chết ở đây, tiền bối mới có thể vào trong Quầng thái cực đó.” Nói dứt lời, hai tay tôi đã phủ lên hai bên bàn tính, ngón tay ấn lên trên hạt bàn tính.

Tôi không lập tức gẩy hạt bàn tính, còn đang phân tích vị trí của người đó.

Khoảng đất trống này không lớn, ít nhất với bản lĩnh hiện giờ của tôi, không cần phải chuẩn bị trước, hơi phân tích một chút, liền có thể định vị tất cả tướng quẻ của nơi này.

Muốn tạo ra cơ hội này, tôi phải trả một cái giá rất lớn, “người” ở nơi này quá nhiều...

Có điều so với lần trước, tôi đã tiến bộ quá nhiều rồi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng không được phép tùy tiện động thủ, cơ hội là dành cho Liễu Tam Nguyên, mà Liễu Tam Nguyên quỳ ở đó thì không được.

Cũng đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn đột ngột hướng mặt ra phía trước, trầm giọng hô lên: “Ngươi, là Liễu Doanh Nguyên!” Tiếng nói này của hắn vang dội cả khoảng đất giữa rừng núi, hình thành hồi âm liên miên không dứt.

Sức chú ý của tôi càng tập trung hơn.

Cái tên Liễu Doanh Nguyên này nghe vẻ như nữ tính, nhưng cái chữ Doanh (茔) này, kỳ thực là phần doanh (phần mộ), đây là tên họ càng thích hợp với Âm thuật hơn.

Ngoại trừ đạo sĩ khác họ, tên của tất cả đạo sĩ nhà họ Liễu, nếu không phải có liên quan đến Đạo thuật, thì cũng là có liên quan đến Phong thủy Âm thuật, điều này sợ rằng cũng là nguyên nhân do tộc Khương ảnh hưởng.

“Đạo sĩ khác họ, đều có thể đi được tới đây, tộc Khương, còn là tộc Khương sao? Ngươi có phải nên tự vẫn?” Vị Liễu Doanh Nguyên đó căn bản không đếm xỉa đến Dương Thanh Sơn, mà là cúi đầu, mạng che mặt đối diện với Liễu Tam Nguyên, trông lạnh lùng khác thường.

“Không chỉ là một đạo sĩ khác họ, còn có một kẻ hoàn toàn không liên quan gì tới tộc Khương, ngươi làm Đại trưởng lão như thế này đây?” Giọng điệu của Liễu Doanh Nguyên, càng lạnh lẽo chết chóc hơn.

Liễu Tam Nguyên đang quỳ bên cạnh, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Tống thần pháp đã sử dụng rồi, ngươi đèn khô dầu cạn, không còn sức xoay chuyển, chứ nếu không, ta sẽ dùng hình pháp của tộc Khương trừng trị ngươi.”

“Ngươi nhận tội tự vẫn đi, sau khi ngươi mất mạng, ta sẽ thanh tẩy môn tộc, lại đem kẻ ngoại tộc này vứt xuống dưới vách núi, bèn không ai có thể phá vỡ yên bình của nơi này.”

Sau khi y nói hết câu nói cuối cùng xong, mạng che mặt đều dưới làn gió lạnh, bị thổi bay lên.

Liễu Tam Nguyên cũng mở miệng rồi, giọng nói của ông ta hơi hơi run rẩy, điều này đúng thật là giống như một đứa trẻ phạm lỗi đứng trước mặt tiền bối.

“Thanh Sơn, là đệ tử ưu tú nhất của ta, nó tuy khác họ, nhưng thực tế là huyết mạch của Tiên đạo, chỉ là bị cha nó đổi tên. Năm đó nếu không phải Dương Hạ Nguyên cha nó tham lam, nó sẽ không chết yểu, nó nhất định sẽ là Đại trưởng lão xuất sắc nhất của nhà họ Liễu...”

“La Thập Lục là bạn bè của tộc Khương, cậu ta là Âm dương tiên sinh, tinh thông Táng ảnh quan sơn, Âm dương thuật Địa tướng Kham dư, thậm chí còn có Viên thị Âm dương thuật, cậu ta kiêm sở trường của nhiều nhà trên thân, thậm chí có thể vẽ ra được Ngũ đế Phong táng phù mà Tiên đạo mới vẽ ra được... La Thập Lục có ân với tộc Khương... Người không thể xuống tay với cậu ta.”

Gió, đột ngột mạnh lên rất nhiều, hình bóng của Liễu Tam Nguyên, trông cũng trở nên càng tiêu điều yếu ớt hơn, tấm lưng đều đã còng đi càng nhiều.

Trong giọng điệu ông ta hơi có chút van lơn: “Mấy chục năm nay, ta không lãnh đạo tốt nhà họ Liễu, cũng không bảo vệ tốt cho tộc Khương, đích thực đáng chết, nhưng cầu tiền bối cho Thanh Sơn qua hồ, đưa La Thập Lục xuống núi, ta sẽ tự vẫn tại đây, lấy làm răn đe.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Thêm một chương xiu xíu, chương mới hôm nay kết thúc rồi. Ngày mai tiếp tục!

Bình Luận (0)
Comment