Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng
Câu này của tôi vừa nói ra, Sài Dục ngay lập tức ngẩn ra.
Trong mắt ông ta rõ ràng có vẻ kinh ngạc, hỏi tôi làm sao biết được ông ta đã dùng kỳ lân đồng? Tiếp đấy ông ta lại chẳng mấy tự nhiên nói, ông ta làm sao lại nói dối lừa chúng tôi chứ? Đôi kỳ lân này rõ ràng là đồ gia truyền của nhà ông ta.
Thêm nữa, ông ta cũng chẳng có lý gì để phải lừa chúng tôi cả.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Nếu đúng thật là đồ gia truyền của nhà họ Sài, chắc chắn sẽ đặt ở một chỗ nào đó, chứ không thể nào bị di dời, nhà họ Sài cũng không thể nào không biết tất cả tác dụng của kỳ lân đồng. Nếu như nó có thể tồn tại ở nhà họ Sài lâu như vậy, thì nhất định sẽ có giáo huấn tổ tiên răn đe, bởi vì đôi kỳ lân đồng này không phải vật thông thường. Dùng sai rồi, thì sẽ không phải là phúc, mà là tai họa.”
Ngừng một chút, tôi cũng nghiêm túc hơn không ít, dặn dò Sài Dục tốt nhất chúng tôi đi thẳng vào vấn đề, có gì nói luôn, chứ nếu không, cho dù là tôi đi an táng Sài đại thiếu gia, nhà họ Sài cũng vẫn phải gặp chuyện.
Bởi vì Sài đại thiếu gia đã bắt đầu khiến ông ta bị vong nhập, rõ ràng là đã bắt đầu tác quái rồi.
Ngay lập tức, sắc mặt Sài Dục lúc xanh lúc đỏ, càng toát ra vẻ mưa nắng thất thường.
Chưa đợi Sài Dục tiếp tục nói, tôi đã mở miệng nói tiếp: “Nhà họ Sài không hưởng thụ nổi đôi kỳ lân đồng đó, nhưng đối với tôi mà nói, chúng lại vừa vặn có tác dụng tuyệt diệu. Vừa hay nhà họ Sài cũng vì vậy mà xảy ra chuyện, nhà họ Sài không cần thiết phải giữ chúng lại.”
“Tôi đưa Sài thiếu gia đi hạ táng, an ủi cậu ta, để kiếp sau cậu ta đầu thai vào chỗ tốt. Đây là việc lúc trước của Lý Đức Hiền, giao dịch giữa nhà họ Sài và nhà họ Phùng, tôi chắc chắn sẽ làm tốt một cách hoàn mỹ.”
“Nếu như nhà họ Sài đồng ý cho tôi kỳ lân đồng, tôi sẽ thay nhà họ Sài thiết kế một căn nhà phong thủy, tuyệt đối có thể đem lại tài vận cho nhà họ Sài không kém đôi kỳ lân đồng đó, hơn nữa phần mộ của Sài đại thiếu gia, tôi cũng có thể thiết kế thẳng thành Âm trạch, bảo đảm nhà họ Sài thêm đinh tấn tài, thế nào?”
Mặt Sài Dục hơi hơi biến sắc, ông ta đầu tiên cúi đầu nhìn bản thân mình một cái, rồi mặt hơi hơi tái nhợt nhìn sang tôi.
“La tiên sinh, cậu nói có thể thêm đinh? Tôi từng này tuổi đầu rồi, còn có thể thêm đinh?”
Rõ ràng, trong mắt của Sài Dục có vài phần đau khổ và bi thương.
Hồi đó trên người Phùng Chí Vinh tôi cũng từng nhìn thấy dạng biểu cảm này.
Chưa đợi tôi mở miệng nói gì, Phùng Chí Vinh đã thở dài một tiếng, nói: “Lão Sài, ông có thể nhìn tôi đây, tôi với ông giống nhau, Tường Lâu cũng là con trai độc nhất, nhà họ Phùng bị Lý Đức Hiền làm cho mịt mù chướng khí, suýt nữa thì toàn bộ gia sản tán sạch, mà còn phải đoạn tử tuyệt tôn.”
“Bây giờ bà vợ lẽ kia của tôi, đã được bốn năm tháng rồi.” Nói đến sau cùng, trên mặt Phùng Chí Vinh cũng nở nụ cười.
Ông ta khẽ nói: “Tường Lâu ở dưới đó chắc chắn rất vui mừng, đồng thời, La Tiên Sinh đối với nhà họ Phùng mà nói cũng coi như là ơn tái tạo, quan hệ của tôi với La tiên sinh gần gũi như vậy, cũng là có nguyên nhân này trong đó, ông chắc nhìn rõ được, nên tôi không cần thiết phải lừa ông.”
Thân người Sài Dục bắt đầu không ngừng run rẩy.
Sự đau khổ và bi thương hơi giảm bớt đi chút ít, mắt cũng đã có chút đỏ lên.
Ông ta cắn răng nói: “Được! La tiên sinh, Sài Dục tôi vẫn cứ tin cậu, chỉ cần có thể thêm đinh, nhà họ Sài sau này không cần giao cho nhánh bên, đừng nói là kỳ lân đồng, đồ cổ mà nhà họ Sài cất kỹ đều có thể để cậu tùy ý lựa chọn!”
“Nhà họ Sài không có nhiều người như nhà họ Phùng, nhưng nhà họ Sài có tiền, nếu như đồ cổ La tiên sinh không vừa ý, những thứ khác nhà họ Sài đều có thể nghĩ cách đi làm!”
Nói rồi, Sài Dục cuối cùng mới bảo với tôi, kỳ lân đồng đích thực không phải là vật gia truyền của nhà họ Sài, có thể có được cũng có chút phức tạp, có điều khẳng định là không phạm pháp, xong việc ông ta có thể kể với tôi.
Tôi gật gật đầu, nói vậy thế này là đủ rồi, tôi cũng không cần đòi thứ khác, kỳ lân đồng là đủ.
Không ở lại nhà họ Phùng lâu thêm, một là chuyện nhà họ Sài đích thực không được coi là nhỏ, hai là do Sài Dục quá sốt ruột.
Phùng Chí Vinh đi cùng với chúng tôi, ý của ông ta là lâu lắm chưa nhìn tôi xem phong thủy, cũng muốn mở mang tầm mắt, tôi đương nhiên không có lý do từ chối.
Lúc trên đường đi, Sài Dục còn hỏi tôi, tại sao tôi có thể xác định chắc chuyện của nhà họ Sài có liên quan đến đôi kỳ lân đồng đó như vậy?
Tôi chằm chằm nhìn về phía Sài Dục, nói: “Sài gia chủ, ông có biết tác dụng của kỳ lân đồng không?”
“Tránh tà, chiêu tài, đây chẳng phải là linh thú sao?” Sài Dục được cái không do dự, trực tiếp nói luôn.
Tôi gật gật đầu nói: “Không sai, tránh tà, chiêu tài, Kỳ Lân là đại biểu của cát tường. Có điệu vị trí đặt Kỳ Lân cũng cầu kỳ, nó có thể giải tam sát, có thể đặt ở Tam sát vị.”
“Đồng thời cũng có thể phá giải Bạch hổ sát, đặt ở Bạch hổ vị có thể khiến người nhà bình an. Ngoài hai vị trí này ra, không được đặt nó ở ngưỡng cửa hoặc ngoài trời, nếu không sẽ khiến linh thú tức giận.”
Tôi nói hết những chi tiết này xong, Sài Dục rõ ràng có chút mất tự nhiên.
Ông ta cười gượng một cái nói: “Nếu như đặt ở ngoài trời thì sao? Ví dụ như đặt ở ngoài cổng?”
Tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi đoán ra rồi, nhà họ Sài chắc là thấy kỳ lân đồng tương đối lớn, nên coi là thứ trấn nhà trạch, Kỳ lân trấn nhà trạch không sai, nhưng đặt ở cổng chỉ có thể là sư tử đồng, trách tà và trấn tà vẫn có sự khác biệt đấy.”
Những lời này của tôi, rõ ràng khiến Phùng Chí Vinh cũng thấy hứng thú, lắng nghe kỹ càng.
Thế nên tôi cũng dứt khoát giải thích luôn một lượt, sư tử là hung thú, có linh tính, đặt ở cổng mang tác dụng trấn tà.
Dân gian cũng thường có câu nói, sờ đầu sư tử, vạn sự không sầu.
Còn dạng linh thú Kỳ lân này, không hung dữ như sư tử, đặt ở cổng ngược lại là thành bị lạnh nhạt.
Có điều nó cũng không gây nên hiệu quả cắn ngược, linh thú cho dù có giận, cũng vẫn có công hiệu của bản thân, nhiều nhất là khiến cho phương diện giữ tài của nhà họ Sài xuất hiện một số sơ suất.
Có thể thấy được đôi kỳ lân đồng này rất lợi hại, đặt ở cổng nhà đều có thể liên tiếp không ngừng chiêu tài lớn đến cho nhà họ Sài. Chỉ có điều nhà họ Sài không giữ được, nguyên nhân trong đó cũng rất đơn giản.
Sài Dục chằm chằm nhìn tôi, chỉ sợ sót mất nửa lời.
Tôi hơi nghĩ ngợi một chút rồi mới trả lời: “Tác dụng cuối cùng của kỳ lân cũng là tặng con, trong Âm dương thuật mà tôi học có hai đạo phù liên quan đến kỳ lân, đạo thứ hai bèn là phù thêm đinh.”
“Hiệu quả của kỳ lân đồng đúng thật rất mạnh, có điều số Sài gia chủ chỉ có con độc nhất, nên nó cũng rất khó giúp ông thêm đinh, hoặc giả cho dù là có, thì cũng sẽ chết yểu, quan trọng nhất là, Sài đại thiếu gia vẫn chưa đi.”
“Sài gia chủ ông nghĩ thế này nhé, Sài đại thiếu gia bản thân là bị người ta hại chết, cậu ta còn chưa đi mà ông đã muốn thêm đinh, lại còn đặt kỳ lân tránh tà, xác chết của cậu ta cũng không hạ táng, khó tránh khỏi khiến cậu ta cảm thấy người chết đèn tắt, vậy nên mới tác quái trong nhà. Dẫn đến việc nhà họ Sài không giữ được tài mà kỳ lân gọi tới.”
“Đây cũng là vận số của nhà họ Sài, nếu như ông đem kỳ lân đặt ở Tam sát vị, thì hồn phách của Sài thiếu gia đã bị thổi tan rồi, Sài gia chủ ông sẽ coi như là sát tử, sau này cũng phải gặp báo ứng.”
Những lời này của tôi vừa nói xong, mặt Sài Dục liền tái nhợt luôn.
Ông ta lập cập dựa vào lưng ghế, không nói một lời.
Tôi cũng an ủi ông ta mấy câu, nói những việc này tôi đều có thể giải quyết, ông ta không cần sợ hãi thế.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến cổng nhà họ Sài.
Cổng chính của nhà họ Sài, quả thật đặt hai con kỳ lân đồng, hơn nữa bên cạnh mỗi con kỳ lân đồng còn có người chuyên canh giữ.
Không còn uy hiếp của Lý Đức Hiền, nhà họ Sài đúng thật cũng tiền nhiều như nước, loại đồ cổ giá trị như thế này mà cũng bày ra ngoài, không hề lo tới câu nói tiền của không lộ ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu bảo Sài Dục đi lấy hai tấm vải đỏ đậy kỳ lân lại, cứ đưa lên xe của Phùng gia chủ trước.
Sài Dục lập tức xuống xe, bảo vệ sĩ đang canh kỳ lân đồng đi làm.
Tiếp đấy, ông ta lại làm một động tác mời, nói đi xem con trai ông ta.
Tôi đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nói đợi chút rồi vào.
Sài Dục ngạc nhiên, hỏi tôi làm sao thế?
Tôi nói bây giờ là mười hai giờ trưa, là giờ đại âm, không cần thiết vào trong nhà bây giờ để xung đột với Sài đại thiếu gia.
Sài Dục hơi có chút không hiểu, tôi cũng không giải thích thêm về việc này.
Mò điện thoại ra xem đồng hồ, thời gian lúc này đến đúng mười hai giờ trưa.
Tránh giờ ngọ chính khắc đại âm ra, rồi đi xem xác chết Sài thiếu gia thì sẽ không có vấn đề gì.
Tuy rằng gã chỉ là bạch sát thông thường, nhưng tôi cũng không muốn gây xung đột, gặp chuyện nhiều rồi, bạch sát đã chẳng còn có thể uy hiếp được tôi nữa.
Nhưng tôi không muốn làm tổn thương gã.
Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ra một chỗ có chút bất thường.
Đứng cùng với nhau, nhìn gần phần tóc mái của Sài Dục, tóc của ông ta vốn là hoa râm, bây giờ từ vị trí chân tóc lại đang mọc tóc đen.
Tôi vô thức hỏi: “Sài gia chủ, ông còn có việc hỷ tới nhà? Định cưới vợ à?”
Sài Dục ngẩn ra một phát, mặt ông ta hơi biến sắc, nói: “La tiên sinh nói đùa rồi, tôi cưới vợ gì? Cho dù là có thể thêm đinh, cũng là chuyện sau này mới phải nghĩ, kể cả là như thế tôi cũng sẽ không cưới vợ, tôi sẽ bàn bạc với vợ tôi.”
“Từng này tuổi đầu rồi, không làm cái chuyện chồng già vợ trẻ được, cũng không thể nào ruồng bỏ tào khang được.”
Lời này của ông ta, rõ ràng khiến sắc mặt của Phùng Chí Vinh đứng cạnh mất tự nhiên.
Tôi không tiếp lời, hơi nheo mắt lại, nhìn về phía chỗ cổng chính của nhà họ Sài.
Đây hoàn toàn là động tác vô thức, trong thoáng chốc, trên đất dường như có ít vết máu, trong đó còn có vết chân đàn bà nhỏ nhắn...
[Tác giả có lời muốn nói]
Chương thứ ba kết thúc.
Mọi người có thể đi tìm đầu sư tử sờ thử xem!