Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805. Sinh Cơ Xuất Tử Môn, Khai Thông Đầu Óc

Chương 805. SINH CƠ XUẤT TỬ MÔN, KHAI THÔNG ĐẦU ÓC Chương 805. SINH CƠ XUẤT TỬ MÔN, KHAI THÔNG ĐẦU ÓC

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Sắp tới, anh chắc sẽ gặp được một cơ hội tốt có thể đủ để anh đổi đời, có điều Phùng Quân, nhớ kỹ lời tôi dặn.”

Tôi dứt lời, sự bất an của Phùng Quân, lập tức liền chuyển thành mừng rỡ.

Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác, quay người bước lên con đường nhỏ ở mé bên kia, đi thẳng về phía trước.

Đi qua Gia tiên lầu, bèn là con đường bậc thang thông thẳng tới phủ đệ của Viên Hóa Thiệu.

Lần trước lúc chúng tôi đi đến đây là nửa đêm, lúc đó còn có sương mù tràn ngập, lần này là ban ngày, không có sương mù bao trùm, tầm nhìn liền rõ nét hơn rất nhiều.

Phù văn dày đặc trên mặt đá xanh, soạn khắc Thiên can Địa chi, Ngũ hành Bát quái, có điều chúng không hề nằm trong phạm trù Âm dương thuật, bởi vì không hề hình thành trận pháp gì cả, chắc chỉ là nội tâm Viên Hóa Thiệu thấy rằng mình ngự trị bên trên Âm dương thuật, nên cho thợ thủ công làm gạch lát bài trí.

Thuận theo đường núi xuống dưới, bèn đến vạt rừng tre bương đó, trên mặt đất vẫn rơi rớt không ít mũi tên tre đứt gãy, cùng với phiến tre hỏng, những thứ đều này đều là bẫy ám khí mà lúc đó Viên Hóa Thiệu thiết lập trong rừng tre.

Trên khoảng đất trống phía sau rừng tre bương, còn tàn dư vết tích cuộc quyết đấu lúc đó giữa Liễu Dục Chú và Liễu Hóa Yên.

Hồi tưởng lại lúc đó Liễu Dục Chú vì kiêng nể Liễu Hóa Yên là trưởng bối đồng môn, nhượng bộ hy sinh bản thân, khiến mình trọng thương, đúng thật là khiến người ta siết tay thở dài!

Suy nghĩ đến đây, tôi dần dần ổn định lại tâm trí, hơn nữa cảnh giác cao độ với tất cả mọi thứ xung quanh, bởi vì bắt đầu từ khi tôi rời khỏi bậc thang, bèn có thể gặp phải cạm bẫy do Trương Nhĩ động chân động tay ở đây bất cứ lúc nào.

Tôi e dè thận trong chú ý đến mỗi một chỗ thay đổi bé nhỏ của bố cục phong thủy ở đây, lúc rời khỏi rừng tre bương, tôi liền phát hiện ra vị trí bên rìa, đích thực có một số bố trí của Kỳ môn độn giáp, việc này đối với tôi mà nói, chẳng qua là trò vặt, tôi dễ dàng có thể đi ra ngoài.

Có điều nếu như đối với người thường mà nói, sợ rằng liền sẽ trực tiếp bị giam đến chết ở chỗ này, đều không cách gì bước ra được.

Xuyên qua khu đất trống có Kỳ môn độn giáp, lại đi thêm hai ba phút nữa, tôi bèn đến bên ngoài khu phủ đệ của Viên Hóa Thiệu.

Một khu đại viện đơn giản, bên trên biển cổng khắc mấy chữ gọn gàng ngay ngắn.

“Âm dương Xuất hắc, Viên Hóa Thiệu tiên phủ.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, cúi đầu nhìn tấm bia đá vốn lẽ ra vỡ nát ở trước cổng.

Lúc này, tấm bia đá đó hóa ra đã được gắn lại không ít, tuy vết nứt bên trên không che giấu được, nhưng vẫn có thể nhìn được rõ nét hai hàng chữ đó.

“Hầu hạ Âm dương tiên sinh Xuất hắc, Viên Hóa Thiệu chi Tiên phủ, hưởng hương hỏa trăm nhà, hai mươi bốn núi triều cúng, bảo hộ một phương phong thủy an khang.”

Trương Nhĩ đem bia đá ghép lại rồi? Hay là, ở đây còn có người nữa?

Tôi đột nhiên phát hiện, ở dưới cùng của tấm bia đá đó, gần như là đến vị trí tấm đôn, còn có chữ khắc tương đối mới, tôi ngồi xổm xuống, nhìn kỹ một phát.

Bên trên là mấy chữ nhỏ: “Tiểu bối Trương Nhĩ khôi phục bia tại đây.”

Tôi lặng lẽ cúi đầu, tâm trạng uất nghẹn, giống như có một tảng đá lớn đè nơi lồng ngực.

Trong tay không có gậy khóc tang, cũng không có binh khí thuận tay khác, tôi lúc này không đập được tấm bia đá này, nhưng trong lòng tôi đã ra quyết định, đợi lúc tôi rời đi, nhất định phải đập nó nát thành bụi vụn, bất cứ ai cũng đều không cách gì lại sửa chữa phục hồi được cho nó.

Loại ác quỷ giết vợ diệt con, giết người như rạ giống Viên Hóa Thiệu, làm sao xứng để dựng bia chép sử như thế này? Trương Nhĩ lại còn khôi phục bia đá cho y, còn để lại chữ, việc này đã triệt để nói lên tâm tính của Trương Nhĩ, cộng thêm những gì lão làm, khiến ảo tưởng của tôi về việc lão vẫn còn lương tri đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi cực lực ổn định lại hơi thở của mình, đi vòng qua tấm bia đá, trực tiếp vào trong cánh cổng màu đỏ son.

Giây phút vào trong cổng, tôi liền khẳng định, Trương Nhĩ chưa từng động đến trận pháp phong thủy ở trong khu nhà này.

Ngoài cánh cửa của tên thợ hình nhân Hứa Xương Lâm mà trước đây chúng tôi mở ra, những cánh cửa phòng khác vẫn đóng chặt như cũ.

Vách tường bị bịt chết, cùng với hình dạng cửa sổ trên vách tường vẫn giữ nguyên bộ dạng vốn có.

Trong lòng tôi nảy sinh suy đoán, Trương Nhĩ dùng một trận pháp Kỳ môn độn giáp đơn giản, thứ định ngăn chặn chắc chỉ là đạo sĩ thông thường không hiểu phong thủy, cùng với tiên sinh có thuật phong thủy không đủ tinh thông.

Huyệt vị phong thủy Tiên thiên Thập lục quẻ trong căn phủ đệ này, lão chắc không có bản lĩnh có thể sửa đổi, động chạm linh tinh, nhất định sẽ có chuyện.

Dựa vào hiểu biết của tôi đối với Trương Nhĩ, lão chăc chắn sẽ không tùy tiện sửa đổi gì.

Hơn nữa, lão chắc cũng sẽ không đoán được rằng, tôi còn lại tới đây một lần nữa.

Dù sao trước đây, trước mặt lão tôi vẫn luôn khiêm nhường hướng nội, không bao giờ chủ động mạo hiểm.

Nếu không phải bị Từ Bạch Bì ép đến đường cùng, tôi đích thực cũng sẽ không tiếp tục tới căn phủ đệ này.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đi đến bên cạnh sa bàn phía trước cánh cửa của gian chính đó, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn sa bàn.

Tất cả mọi thứ xung quanh phảng phất đều yên tĩnh lại, trong khu nhà tĩnh lặng, thậm chí đến tiếng chim chóc côn trùng cũng đều không nghe thấy.

Hai quả núi lùn trên sa bàn, xuyên tâm long ở giữa, chỉ về vị trí của thôn Tiểu Liễu...

Lại lần nữa nhìn thấy sa bàn, bèn khiến tôi như được khai thông đầu óc!

Tôi kỳ thực có nghĩ đến việc, đợi nhà họ Phùng giúp tôi làm xong sa bàn của thành phố Nội Dương, tôi liền có thể thử nghiệm dùng phong thủy xung quanh để trấn Từ Bạch Bì.

Bây giờ được chiếc sa bàn này nhắc nhở một phát, tôi ngay lập tức liền nghĩ rõ ra, không cần bị động dựa dẫm vào phong thủy vốn có, tôi hoàn toàn có thể dựa thế cải tạo phong thủy, mượn lực đánh lực, làm ít hưởng nhiều.

Quả núi bên ngoài thôn Tiểu Liễu này, dựa vào con đường đó, mà dẫn Xuyên tâm long đến trước thôn Tiểu Liễu!

Tôi trước đây không phát hiện, bây giờ mới làm rõ ra, lúc ông nội tôi làm con đường đó, ông chắc chắn sẽ không tự mình hại mình, mà là ông không biết đến toan tính của Viên Hóa Thiệu, nhất định là sau khi ông nội tôi táng Lý Âm Dương, sửa xong phong thủy của thôn Tiểu Liễu, lại muốn làm một con đường nhỏ để cải thiện triệt để cuộc sống của người dân thôn Tiểu Liễu.

Nhưng ông lại không ngờ rằng, con đường mà ông làm này, đã sớm bị Viên Hóa Thiệu nhắm đến rồi.

Nói không chừng, lúc đó ông nội làm đường, còn có sự thúc đẩy trong bóng tối của Viên Hóa Thiệu.

Đợi đường làm xong, ông nội bèn không còn lựa chọn nào khác, ông có thể hủy đường sao? Dân thôn sẽ không đồng ý.

Cùng với sự ra đời và kiếp nạn của tôi, mới khiến ông không thể không đi táng sống làm móng đường.

Tôi không cách gì khiến Từ Bạch Bì đi táng sống bản thân, bởi vì bản lĩnh của tôi không đủ, lão ta cũng không biết phong thủy, nhưng tôi lại có thể xây dựng một bố cục phong thủy!

Nếu như thành phố Nội Dương không có huyệt vị phong thủy đủ tốt và phù hợp, thì tôi bèn có thể dùng tài lực của nhà họ Phùng và nhà họ Thích, cưỡng chế sửa đổi phong thủy!

Một là có thể dùng phong thủy đó, tạo phúc cho Nội Dương.

Hai là, bèn mượn Tử môn của phong thủy, cưỡng chế xung đột phố cổ, trấn áp Từ Bạch Bì!

Huyệt vị phong thủy Đại cát càng mạnh, thì ô uế của Tử môn cũng càng nặng, nếu đem chúng toàn bộ đều dẫn vào trong phố cổ, thì Từ Bạch Bì liền mọc cánh khó thoát!

Bình Luận (0)
Comment