Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807. Đêm Đen Gió Lộng, Trộm Cướp Vào Nhà

Chương 807. ĐÊM ĐEN GIÓ LỘNG, TRỘM CƯỚP VÀO NHÀ Chương 807. ĐÊM ĐEN GIÓ LỘNG, TRỘM CƯỚP VÀO NHÀ

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ổn định lại hơi thở một chút, tôi nhấc chân đi về phía Khôn Địa vị.

Không trấn cái ‘thứ’ này lại, tôi liền không cách gì tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ phong thủy trạch Tiên thiên Thập lục quẻ ở đây, con dao treo xà nhà này, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng tôi.

Một lát sau, tôi liền đến phía trước cánh cửa đá của Khôn Địa vị, lúc tay đặt lên trên, hơi thở của tôi còn không khỏi trở nên gấp gáp thêm vài phần.

Bởi vì nếu như tôi lại tính sai nữa, mở sai cửa, vậy thì khả năng sẽ lại thả thêm ra ngoài một ‘thứ bẩn thỉu’, như vậy càng chết người hơn.

Tay đang hơi hơi run rẩy, tim cũng đã sớm nhảy lên đến tận cổ họng, tôi nheo mắt lại, cưỡng chế nén tất cả tư duy hỗn tạp xuống, bàn tay nhanh chóng lần mò về phía vị trí gần sát mép dưới phía tây của vách tường, lập tức liền cảm nhận được một chỗ lồi lên nho nhỏ, tôi không chút do dự bèn ấn xuống một phát.

Trong tiếng két két, cửa từ từ mở ra...

Tôi cảnh giác chú ý quan sát động tĩnh trong phòng.

Không hay không biết, mặt trời chiều tà đã xuống núi, màn đêm buông xuống, ánh trăng u ám từ sau lưng tôi chiếu vào bên trong, ánh sáng trong phòng tối tăm mà âm u.

Căn phòng này lớn tương đương với căn phòng đó của Hứa Xương Lâm, ba bốn mươi mét vuông, có điều trong đây trống vắng hơn rất nhiều

Một cỗ quan tài nằm ở chính giữa căn phòng, hơn nữa nắp quan tài đang để mở...

Trong lòng tôi vụt qua một tia mừng rỡ, tôi không tìm sai? Chính là chỗ này? Thứ mà Trương Nhĩ thả ra ngoài chính là ‘thứ’ ở trong quan tài?!

Đúng vào lúc này, cái cảm giác như gai chọc sau lưng kia đột nhiên mạnh lên gấp nhiều lần!

Hơi lạnh buốt giá ào đến, tôi thậm chí có thể cảm giác được lỗ chân lông trên mặt mình đang kịch liệt nở ra, truyền lại cảm giác đau nhói hơi tê rát.

Tôi dốc hết toàn lực ổn định lại hơi thở, cẩn thận hướng vào trong, trực tiếp bước luôn vào phòng.

Xác định trong phòng không có ‘thứ’ gì khác, tôi đã tìm đúng phòng, chỉ cần nó vào trong, là tôi bèn tìm cơ hội ra ngoài, hoặc là thử động thủ với nó xem sao.

Bất kể trấn được nó cũng được, diệt được nó cũng xong, thoát khỏi uy hiếp trong bóng tối của cái ‘thứ’ này, tôi mới có tinh lực để nghiên cứu tướng quẻ cho tử tế.

Tôi đi đến bên cạnh quan tài, nghiêng đầu nhìn vào trong một cái, phát hiện bên trong quan tài trống trơn, chẳng có cái gì cả, tôi càng xác định bản thân không tính sai.

Thế nhưng lúc này, cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm kia lại càng mãnh liệt hơn, hơn nữa đã không còn là như một cái gai nhọn nữa, mà là nhiều cái!

Vụt quay đầu lại, tôi một phát liền nhìn thấy ở vị trí hai bên cửa sát với tường, hóa ra đang chồm hỗm hai người!

Đây là hai đứa trẻ thân hình gầy gò khác thường, bọn chúng co rúm người, ngồi xổm dưới đất, cái động tác đó vô cùng đáng thương, trên mặt bọn chúng, trông cũng đầy vẻ rúm ró đau khổ khác thường.

Càng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng nữa là, đỉnh đầu của bọn chúng bị đục ra một cái lỗ, lửa nến đang cháy leo lét...

Căn phòng trấn xác này, còn sắp xếp thêm hai cây nến người bằng trẻ nam để làm trường minh đăng?

Bên ngoài phòng, đột nhiên có gió nổi lên, thứ gió này không lớn, nhưng rên rỉ quái dị.

Keng một tiếng khẽ vang lên, giống như có người gõ một tiếng chiêng đồng.

Âm thanh này ở trong khu nhà vốn đã trống vắng, liền càng trở nên đột ngột, rõ nét.

Tiếng bước chân sột soạt vọng lại, mỗi một bước đều như dẫm lên trên tâm can người ta, khiến người ta bức bối đến nghẹt thở.

Lúc này tay phải tôi đã nắm lấy Bút Địa Chi, tay trái đã lấy nghiên mực ra.

Chỗ cửa phòng, bước vào trong một người.

Người đó tôi hơi có chút quen mắt, mà trên lưng lão, còn đang cõng một cái xác...

Xác, mới là thứ ở trong đây, người kia, là một người của thôn Kính Khẩu!

Lúc đó qua thôn Kính Khẩu, bên ngoài miếu Thành Hoàng tụ tập không ít người, người này cụ thể là ai tôi không biết, nhưng khẳng định là từng nhìn thấy trong đám dân thôn đó.

Tuổi tác lão không nhỏ nữa, ít nhất phải ngoài bảy mươi tuổi, trên mặt đều là nếp nhăn, phủ đầy vết đồi mồi, hai mắt đục ngầu khác thường, một bộ dạng dầu sắp hết đèn sắp tắt, trên người mặc một bộ áo liệm đen xì xì, bên trên còn có một số đường vân trắng đến rợn người.

Tiếp tục nhìn kỹ, những đường vân đó hóa ra còn có chút giống với khuôn mặt người vặn vẹo?

Người này, chắc chắn không thể là thứ mà căn phòng này trấn áp, xác chết lão cõng trên lưng mới là thứ đó!

Tôi cảnh giác nhìn lão, cơ bắp toàn thân đều trở nên căng cứng.

Xác chết tôi cũng đã nhìn rõ ràng, đó là một cái xác nữ, tóc tai buông xõa, quấn chặt cứng trên cổ của lão già kia, càng khủng khiếp hơn là, vị trí cao nhất trên đỉnh đầu của ả, cũng đục một cái lỗ, lửa nến đang leo lét cháy, đây hiển nhiên cũng là một cái xác châm nến người!

Mí mắt tôi không khống chế được mà bắt đầu giật điên cuồng, không khí xung quanh dường như cũng đều trở nên đặc quánh kết dính lại.

Lão già tiếp tục đi vào trong, trong tay lão xách chiêng đồng và dùi đánh chiêng, chiếc dùi “Keng!”- một phát gõ lên trên chiêng đồng, phát ra âm thanh chói tai.

Tôi hơi hơi dịch chuyển sang bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng sẽ ra tay hoặc lao vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Tôi lúc này nghĩ đến, thứ mà gian phòng ở đây trấn áp, đã có một thợ hình nhân, giờ lại thêm một xác chết châm nến người, thủ đoạn của thợ hình nhân, tôi đã từng thấy ở chỗ lão già trộm thọ, cũng chính là kẻ gác cửa của Viên Hóa Thiệu.

Liệu có phải có một khả năng, những bản lĩnh đó của Viên Hóa Thiệu, đều là do cướp đoạt từ những người khác nhau hay không?!

Y cướp đoạt thủ đoạn xong, nếu y vừa mắt, thì bản thân sẽ sử dụng, còn không vừa ý thì sẽ giao cho thủ hạ sử dụng?

“Đêm đen gió lộng, trộm cướp vào nhà, lửa nến thiêu hồn nào!” Âm thanh the thé chói tai đột nhiên từ trong miệng lão già phát ra, khiến tôi kinh hãi đến mức đầu óc ong ong, tai ù từng đợt!

Bình Luận (0)
Comment