Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 945 - Chương 945. Người Có Tư Tưởng, Bèn Có Yêu Hận

Chương 945. NGƯỜI CÓ TƯ TƯỞNG, BÈN CÓ YÊU HẬN Chương 945. NGƯỜI CÓ TƯ TƯỞNG, BÈN CÓ YÊU HẬN

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Cha, cha muốn giết con?!”

Giọng nói run rẩy từ trong miệng Dương Hưng truyền ra.

Con mắt hắn trong nháy mắt đã trở nên đỏ quạch.

Đáp lại Dương Hưng không phải là giọng nói của Dương Thanh Sơn, mà là một cái cuốc vàng!

Cái cuốc vàng đó từ bên sườn tôi đột ngột bắn ra, chém về phía đỉnh đầu của Dương Hưng!

Dương Hưng vốn một tay đang ấn cái bát thọ bằng nắp hộp sọ vào tay trái của tôi, tay còn lại thì túm lấy cổ tay phải của tôi.

Bây giờ hắn đồng thời buông tay, vụt vỗ một phát về phía đỉnh đầu của chính mình!

“Bốp!” một tiếng giòn giã, đi kèm với máu thịt vỡ toác và âm thanh nứt vỡ, hai tay Dương Hưng ấn chặt lấy cái cuốc vàng kia.

Chỗ đầu nhọn của cuốc vàng, cách ấn đường tâm mày gã, chỉ còn khoảng cách chưa tới một ngón tay.

Nếu Dương Hưng chỉ hơi chậm hơn một giây đồng hồ, cái cuốc vàng này liền sẽ trực tiếp bổ đầu của hắn ra luôn!

Cơ thể Dương Hưng run rẩy càng mạnh hơn, vẻ đau thương trong mắt hắn càng nhiều hơn, trong con mắt đỏ quạch toàn là nước mắt.

Trong lúc run rẩy, nước mắt tràn ra khỏi tròng mắt, cả căn phòng tràn ngập không khí đau khổ bi thương.

“Ông nội, bị nó hại chết, nhà họ Dương, bị hủy hoại dưới sự thúc đẩy của nó, cuộc đời này của con, đều bị nó hủy rồi!”

“Cha vì nó, còn muốn lấy mạng của con?!”

“Cha, cha bị La Thập Lục trù yểm rồi sao?!” Trong giọng nói bi thương đau khổ của Dương Hưng tràn ngập căm hận, còn càng không cam tâm đến cực điểm, lời chất vấn của hắn gần như đã thành gầm gào, giống như thanh quản đều bị xé rách vậy!

Bàn tay trên bả vai tôi đột ngột buông ra, ngay tiếp đó, một hình bóng cao gầy thẳng đứng từ bên hông tôi bước ra.

Đạo bào màu xám, khuôn mặt lạnh lùng, hai tay Dương Thanh Sơn khoát ra sau lưng, bình thản nhìn thẳng vào Dương Hưng, trong mắt không chút gợn sóng.

Giây tiếp theo, hắn nhấc tay lên, một phát túm lấy cái cuốc vàng bị Dương Hưng vỗ ở trong tay.

Cùng lúc này, Dương Hưng vụt co chân, đạp một phát về phía chỗ giữa bụng và ngực của Dương Thanh Sơn!

Dương Thanh Sơn sao có thể bị Dương Hưng đánh trúng được?

Chỉ thấy chân trái hắn nhấc lên, chỉ một cước, Dương Hưng liền giống như một cái bao cát rách, bị đạp mạnh ra ngoài!

Cái cuốc vàng đó bị Dương Thanh Sơn nắm vào trong tay.

Rào một tiếng vỡ nát vang lên, Dương Hưng đập lên trên cửa sổ của căn phòng, cửa sổ lập tức vỡ vụn, cơ thể hắn đột ngột ngã ra bên ngoài, lại một tiếng động nặng nề vang lên, rồi bèn là một tiếng hét thảm.

Sắc mặt Dương Thanh Sơn vẫn bình thản như cũ, hắn sải bước lên trước, đi về phía chỗ cửa sổ vỡ nát.

Tôi nén nhịp tim đập điên cuồng, chăm chú nhìn bóng dáng tiêu điều của Dương Thanh Sơn, tôi biết Dương Thanh Sơn chắc chắn sẽ trực tiếp sải bước nhảy ra khỏi cửa sổ.

Đây dù sao cũng là tầng hai, tôi không có thân thủ để cùng nhảy xuống với hắn.

Quay người, tôi chạy băng băng tới cầu thang, nhanh chóng chạy xuống dưới.

Tầng dưới của căn phòng này, chính là gian chính!

Tôi xuống dưới tầng xong, một phát đầu tiên nhìn thấy là hai cái ghế thái sư.

Khi tôi nhanh chân bước ra khỏi cửa của gian chính, Dương Hưng đang khó nhọc bò từ dưới đất dậy.

Vảy sẹo trên cánh tay phải của hắn, ít nhất có đến một nửa đã bị quệt mất trong lúc rơi xuống, cả cánh tay đều là máu tươi đầm đìa.

Chỗ khóe miệng của hắn cũng có máu tươi rỉ ra, hiển nhiên hắn ngã một cú thế này, đúng là bị thương không nhẹ.

Đột nhiên, vị trí đỉnh đầu của tôi vụt qua một bóng đen, ngay tiếp đó, “Rầm!” một tiếng khẽ vang lên, Dương Thanh Sơn rơi xuống bên cạnh tôi.

“Chúng ta, vốn không mang họ Dương.” Giọng nói bình thản từ trong miệng Dương Thanh Sơn truyền ra.

“Chúng ta họ Khâu.” Hắn hơi ngừng lại chừng một giây, lại lần nữa nói.

“Nhà họ Khâu, vốn là mạch Tiên sư của tộc Khương, ông nội con muốn bất tử, hướng ý tưởng lên trên người Tiên đạo, đó cũng là tổ tiên của nhà họ Khâu, lão đã phản bội gia tộc, cũng đã phản bội tộc Khương, mưu đồ đào phần hủy xác.”

“Còn về cái họ này, lão thay đổi ba lần, đều là bởi những năm đó lão gây ác quá nhiều, không muốn bị người ta truy sát, từ Khâu Thiên Nguyên ban đầu, thành Dương Hạ Nguyên hiện giờ.”

“Lão gây ác quá nhiều, xây Trạch nguyên, dùng con cháu đời sau hứng trời phạt, con có thể sống sót được, là bởi sự ngu dốt của con, ăn chơi của con, điểm này con chẳng phải sớm đã nghĩ rõ ràng rồi sao?” Từng câu từng chữ của Dương Thanh Sơn, rành rọt rõ nét, trật tự rõ ràng.

“Con....” Dương Hưng lập tức cũng cứng đơ lại, hắn mím chặt môi, không nói một lời.

“Ông nội con không phải do La Thập Lục giết, lão muốn lấy Thiện thi đan, ta đích thân đem Ác thi đan nhét vào trong bụng của Tiên đạo, để lão nuốt Ác thi đan.”

“Đạo sĩ hộ đạo của tộc Khương, Đại trưởng lão đương nhiệm của nhà họ Liễu, Liễu Tam Nguyên, trước tiên dùng Ngũ đế phong táng phù mà Tiên đạo để lại, phong ấn phần mộ của Tiên đạo, cho lão cùng táng với Tiên đạo.” Dương Thanh Sơn đi lên trước hai bước, lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Hung thủ là ta!” Giọng nói của hắn vẫn rất bình thản, nhưng trong sự bình thản này lại toát lên sự hoang vắng vô cùng tận.

Cơ thể Dương Hưng run rẩy càng mạnh hơn, trong tròng mắt đỏ quạch, nước mắt lăn dài xuống dưới.

“La Thập Lục, mày rốt cục đã làm gì với cha tao?!” Hắn trợn trừng con mắt, giọng nói vô cùng hung hãn chất vấn tôi!

Tôi trầm mặc, không trả lời Dương Hưng, bởi vì trong lòng tôi rất khó chịu.

Kiểu khó chịu này, không phải bởi vừa nãy tôi suýt nữa thì bị gian kế của Dương Hưng và Trương Nhĩ làm bị thương, mà là bởi vì Dương Thanh Sơn.

Hắn ở cạnh đầm nước trong Phị Phát Quỷ cô tịch mấy chục năm, sửa ra một đạo Sát phụ chú, tự tay tru diệt Dương Hạ Nguyên, ngăn chặn triệt để việc y tiếp tục gây ác.

Hiện giờ Sát phụ chú này, lại đã thành Diệt tử chú.

Trong lòng người phàm là có tư tưởng, bèn có yêu hận.

Xác sát sống, Thanh thi đạo, đều do chấp niệm thúc đẩy mà thành, chấp niệm sâu nặng như vậy, lại phải làm đến mức người chết đèn tắt, rốt cục là nội tâm đã hoàn toàn buông bỏ tất cả, hay là, đem tất cả yêu hận chôn vùi xuống đáy lòng, không nói ra lời nữa?

Tôi không giết Dương Hưng, là muốn giữ lại một huyết mạch cho Dương Thanh Sơn, nhưng hiện giờ Dương Thanh Sơn lại định đích thân động thủ, đoạn tuyệt tất cả những chuyện này.

Tôi cảm thấy việc này đối với hắn mà nói quá mức tàn nhẫn.

Mệnh số này đối với Dương Thanh Sơn, quá đỗi bất công!

Thượng bất chính là Dương Hạ Nguyên, hạ tắc loạn là Dương Hưng, thế mà lại muốn một người chính khí lẫm liệt như Dương Thanh Sơn, lại cứ phải khiến một mình hắn vì đại nghĩa diệt thân?

Trong mệnh số là tai, vậy phúc của hắn lại ở nơi nào?

....,,,.....

Lời dịch giả: Cảm ơn các đạo hữu Doanhdoanh18 và habibithanh đã đẩy kim phiếu cho truyện. 4c bạo chương hôm nay đã hết, hẹn các đạo hữu tuần sau!

Bình Luận (0)
Comment