Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 946. Nuôi Không Dạy, Lỗi Tại Cha

Chương 946. NUÔI KHÔNG DẠY, LỖI TẠI CHA Chương 946. NUÔI KHÔNG DẠY, LỖI TẠI CHA

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Thanh Sơn tiền bối...” Tôi khàn giọng mở miệng, muốn khuyên Dương Thanh Sơn mấy câu, tôi không phải muốn bỏ qua cho Dương Hưng, mà là muốn Dương Thanh Sơn đừng bi thảm như vậy.

Nhưng đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn lại lắc lắc đầu, giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ: “La Thập Lục không trù yểm ta, cậu ta cũng chẳng làm gì với ta cả.”

“Con nói cậu ta nhân ái đàn bà? Nhưng cậu ta lại có tấm lòng nhân hậu, cậu ta có quá nhiều cơ hội có thể giết con, không giết con, con đúng thật không biết là vì sao ư?”

“Hưng Nhi, đường của con, đi sai rồi.”

“Ta lẽ ra không nên quản chuyện của con, chỉ có điều cổ ngữ có câu, nuôi không dạy, lỗi tại cha, dạy không nghiêm, thầy biếng nhác, con táng tận lương tâm, ta không thể để con ngang ngược làm xằng, còn về việc Trương Nhĩ dạy con cái tâm độc ác thế này, ta cũng cần hỏi lão, tại sao đối đãi con như vậy.”

“Con rất khó đi đúng đường, là bởi vì kẻ làm cha như ta chưa từng dạy dỗ con, chuyện này, là trách nhiện của kẻ làm cha như ta, nếu có cơ hội, kiếp sau làm lại, nếu không có duyên, con hãy tìm một gia đình tốt.”

Dương Thanh Sơn nói hết những lời này xong, cuốc vàng trong tay hắn giắt một phát vào thắt lưng.

Giây tiếp theo, hắn vung tay, ba thanh kiếm gỗ đào màu đen ở bên hông, đã rơi vào trong tay hắn.

“Cái Văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương.”

“Giờ nay diệt tử, vạn sự cát tường! Gỗ đào hóa quỷ, hung khắp sân nhà, xác quỷ hung ác, tề tụ một phòng!” Giọng nói âm u lạnh lẽo, từ trong miệng Dương Thanh Sơn truyền ra.

Hắn đột ngột vung tay, ba thanh kiếm gỗ đào màu đen, bắn bay ra ngoài!

Dương Hưng không tránh né, mắt hắn toàn màu xám xịt, giống như đến cả căm hận cũng đều đã biến mất không còn nữa.

Lưng của hắn còng xuống, giống như đã chẳng còn sức để đứng vững nữa.

Hắn, đang chờ chết?

Nhưng giây tiếp theo, tôi liền biết không phải rồi.

Bởi vì trong cánh tay máu me đầm đìa của hắn, lúc này đang nắm một con dao găm.

Trên cán của con dao găm đó, là da người ố vàng, lưỡi của dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“La Thập Lục, tấm lòng nhân hậu?”

“Dương Thanh Sơn ông, vì đại nghĩa diệt thân? Hổ dữ không ăn thịt con, ông đòi giết tôi, tôi sẽ không để ông giết đâu.”

“Không ai cần tôi, không ai thấy tôi, không ai hiểu tôi, làm người mệt quá, còn làm người gì nữa?”

Giọng của Dương Hưng đã rất yếu ớt.

Hắn cong lưng, nhưng lại ngẩng đầu lên, động tác này liền kỳ dị khác thường.

Miệng của hắn nhanh chóng rỉ máu ra, hắn cắn đứt lưỡi rồi?

Giây tiếp theo, con dao găm đó bèn đâm thật mạnh về phía ngực của chính hắn!

Tất cả những việc này chẳng qua chỉ trong nháy mắt, kiếm gỗ đào màu đen mà Dương Thanh Sơn vung ra, đã đến trước ngực Dương Hưng rồi...

Mặt tôi biến sắc, dưới ánh trăng, trong ánh máu nhấp nhoáng, tôi nhìn thấy phù chú trên cánh tay đó của Dương Hưng.

“Ôn thần chú!” Tôi không nén nổi ngạc nhiên kinh hãi trong lòng, thất thanh hét lên.

Lần trước ở nhà họ Liễu Dương Hưng dùng Ôn thần chú thất bại, hắn giờ này không đợi Dương Thanh Sơn tru diệt hắn, mà định tự sát trước một bước.

Thậm chí trong miệng hắn đã không còn cái chữ ‘cha’ nữa, gọi ra miệng là Dương Thanh Sơn!

“Nghịch tử, an tâm lên đường!” Dương Thanh Sơn cũng đã phát hiện ra vấn đề, giọng nói bình thản của hắn, cuối cùng cũng biến thành tiếng quát lạnh lùng ác liệt.

Phảng phất tại thời khắc này, thời gian trở nên vô cùng chậm chạp.

Kiếm gỗ đào của Dương Thanh Sơn, so với dao găm của Dương Hưng, dường như nhanh hơn một tý xíu, giây tiếp theo liền sẽ đâm xuyên lồng ngực của Dương Hưng...

Mồ hôi trên trán tôi từng giọt từng giọt to đùng lăn xuống.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí âm u lạnh lẽo ập tới, nhiệt độ trong sân dường như trong nháy mắt hạ xuống dưới độ âm.

Trong sân vốn dĩ không có gió, nhưng giờ lại nổi gió rồi...

Thứ gió ma quỷ quái dị ác liệt quét qua một phát, lông tóc toàn thân tôi liền dựng ngược lên, da đầu đột ngột tê rần, một cảm giác bức bối không tả ra được, muốn khiến tôi quay đầu lại.

Phía sau có người?

Trong căn Viên thị Âm dương trạch này, còn có thể có người nào được?

Đồng thời khiến mặt tôi đột ngột biến sắc là, dưới luồng gió quái quỷ này, kiếm gỗ đào mà Dương Thanh Sơn vung ra chung quy cũng đã bị lệch đi.

Ba thanh kiếm gỗ đào, chỉ có một thanh đâm xuyên bả vai của Dương Hưng.

Hai thanh còn lại đâm xuyên đá lát trên mặt đất.

Dao găm của Dương Hưng, cắm mạnh xuyên qua ngực của bản thân hắn.

Trong miệng hắn trào ra từng đợt từng đợt máu, thân người đang run rẩy kịch liệt.

Thế nhưng trên mặt hắn lại đang cười, ngực bụng hắn run rẩy, phập phồng, chỗ con dao găm kia xuyên qua, dường như đang nhanh chóng đóng vảy.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cong lưng, có điều đầu của hắn, ngẩng càng cao hơn.

Con mắt vốn đỏ quạch của hắn, hiện giờ lại toát ra một vẻ xám xịt chết chóc, trên cái đầu trọc lóc, dường như cũng ánh lên một thứ màu xanh xám.

Ánh trăng lạnh lẽo thê thiết rắc trên người Dương Hưng, ánh mắt hắn chỉ còn lại chết chóc và chán ghét.

Tôi chăm chú nhìn tất cả những gì phát sinh trước mắt, trước đây tôi cảm giác Dương Hưng là một thằng điên, còn Dương Hưng hiện giờ, thì lại khiến tôi cảm thấy phản cảm và buồn nôn, nhìn hắn thêm một cái, lòng đều thấy bực bội.

Hắn giơ tay lên, rút thanh kiếm gỗ đào trên vai ra.

Rắc một tiếng, kiếm gỗ đào thế mà gãy rồi...

Hai tay của Dương Thanh Sơn, đột nhiên ấn lấy thắt lưng.

Có điều hắn không lập tức động thủ, mà nghiêng mắt, nhìn ra phía sau.

Tôi cũng cắn răng, quay đầu nhìn ra phía sau lưng.

Trên ghế thái sư vốn trống trơn, hiện giờ lại không còn trống trơn nữa.

Trên một cái ghế trong đó, hóa ra đang ngồi một cái xác chết, bên cạnh có hai người già hai tay vắt chéo buông thõng trước ngực.

Có điều hai người già đó khuôn mặt cứng đờ, trong mắt lại ánh lên màu đen xì.

Bình Luận (0)
Comment