Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 981 - Chương 981. Trên Đời Lắm Trùng Hợp?

Chương 981. TRÊN ĐỜI LẮM TRÙNG HỢP? Chương 981. TRÊN ĐỜI LẮM TRÙNG HỢP?

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Phùng Chí Vinh có vẻ nghĩ ngợi, được cái là không mở miệng thêm nữa, dù sao ông ta quan hệ với tôi thời gian dài rồi, tiếp xúc với Phong thủy cũng càng nhiều hơn.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Đây không phải là giữ thể diện cho Thích gia chủ chị, mà là sự việc có nguyên nhân, có nhân có quả, nhà họ Thích gây ra rắc rối là không sai, hơn nữa sau đó nhà họ Thích và nhà họ Phùng đều phải trả giá để đi giải quyết rắc rối này, thậm chí tôi cũng phải vì chuyện này mà làm một số việc.”

“Nhưng chỉ cần rắc rối có thể giải quyết, liền không nghiêm trọng đến thế, hơn nữa cũng vì vậy, nhà họ Thích và nhà họ Phùng tạo thành một biến số, biến số này, hôm qua đã giúp tôi một việc rất lớn, vậy nên tôi sẽ không trách nhà họ Thích và nhà họ Phùng, chỉ có điều phần tiếp sau của rắc rối này, có một bộ phận phải do hai vị đi giải quyết.”

“La tiên sinh cứ nói đừng ngại.” Phùng Chí Vinh trực tiếp mở miệng nói luôn.

Thích Lan Tâm cũng không nói thêm nữa, rụt rè nhìn tôi, đợi tôi sắp xếp.

Tôi đem yêu cầu của Ngô Mậu, ba nghìn vạn tiền bồi thường, cùng với yêu cầu kẻ chủ sự quỳ xuống xin lỗi bố mẹ y, sau đó Thích Lan Tâm và Phùng Chí Vinh cũng phải đi xin lỗi miệng, đều nói hết ra.

Thích Lan Tâm nhìn Phùng Chí Vinh một cái, Phùng Chí Vinh được cái trực tiếp, nói: “Yêu cầu của Ngô Mậu không đến mức quá đáng, cũng không bảo tôi và Thích gia chủ quỳ lạy, kẻ chủ sự đi xin lỗi là bình thường, tiền bồi thường này, chúng tôi đưa. La tiên sinh cứ yên tâm là được, đợi sau khi ăn xong bữa cơm này, tôi liền sắp xếp người chuẩn bị, ngày mai đi gặp bố mẹ Ngô Mậu.”

Thích Lan Tâm cũng gật gật đầu, biểu thị phụ họa với lời của Phùng Chí Vinh.

Ngừng lại một chút, Phùng Chí Vinh hơi có chút mất tự nhiên hỏi: “La tiên sinh, vị Ngô Mậu này, không nói yêu cầu gì quá đáng với cậu chứ? Họa này là của chúng tôi, không thể vì chúng tôi mà liên lụy đến cậu... Còn nữa chính là, hồn của đám công nhân đó, Ngô Mậu có phải không thả không?” Phùng Chí Vinh không hổ là thổ hoàng đế của sông Dương, một câu liền đoán đúng trọng điểm.

Liễu Dục Chú cũng lập tức ngẩng đầu lên, lúc nói tới chỗ liên quan đến mạng người, rõ ràng không chỉ có gã, bao gồm cả mấy vị sư thúc bá kia của nhà họ Liễu, cũng đều hướng ánh mắt chăm chú qua.

Liễu Hóa Đạo trầm giọng mở miệng: “La Thập Lục, còn có rắc rối gì, cứ nói đừng ngại, cậu là tiên sinh xem phong thủy bói mệnh, kiểu việc diệt cỏ tận gốc này, không phải sở trường của cậu, toàn tộc nhà họ Liễu ở đây, còn có kẻ coi thường mạng người, giam cầm hồn phách, phải nói là muốn chết.”

Trong lúc nói, ngón tay của Liễu Hóa Đạo gõ lên trên mặt bàn, rồi lại nói: “Lão tứ, bữa tiệc này, đệ đừng ăn vội, để La Thập Lục nói rõ ra xong, đệ dẫn theo mấy đệ tử, lại cho người của nhà họ Phùng dẫn đường, xem xem ai câu hồn, xử lý theo quy tắc của giới Âm dương.”

Trong mắt Phong thủy tiên sinh là quy tắc của giới Phong thủy, đạo sĩ đứng giữa người sống và người chết, đương nhiên là Âm dương.

Liễu Hóa Dương lập tức đứng dậy, vẻ mặt cứng nhắc, tâm mày nhíu chặt của lão, rõ ràng cũng toát ra lửa giận.

Trên mặt Phùng Quân rõ ràng lộ ra vẻ mừng rỡ hưng phấn.

Hắn đang định mở miệng.

Đầu mày tôi nhíu chặt, khóe mắt liếc hắn một cái.

Lập tức, Phùng Quân liền không mở miệng nói nữa...

“Liễu tiền bối, sự việc này, nhà họ Liễu không tiện nhúng tay vào, tin tức của Trương Nhĩ là do y đưa, chúng ta đích thực sai trước, giao dịch đã đạt được rồi, giữa nhân và quả, chúng ta đã không thể tiếp tục khiến nhà họ Liễu thành biến số khác nữa, các vị cũng cứ yên tâm, nhân mệnh quan thiên, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, nếu như tôi không giải quyết nổi, hoặc là tiếp sau Ngô Mậu còn có thủ đoạn gì, tôi sẽ thành thực nói với nhà họ Liễu.” Tôi trầm giọng giải thích, trình tự cũng rất rõ ràng.

Liễu Hóa Đạo cũng nhíu mày rất lâu, rồi lão mới xua xua tay, Liễu Hóa Dương liền ngồi xuống.

Tôi lại đơn giản nói mấy câu, sau khi đạo lý đều nói rõ xong, sau đó mới bảo mọi người động đũa.

Có điều ăn bữa cơm này, đúng là cũng chẳng còn nhiều niềm vui như mọi người lúc trước nữa.

Tôi cũng không uống rượu, tuy rằng lúc thế này, sự việc nhìn như đã ít hơn một chút, nhưng tôi cũng phải liên tục giữ cảnh giác.

Ăn xong tiệc mừng công, hai người tôi và Liễu Dục Chú cùng về hậu viện.

Đương nhiên, Trần mù và Lưu Văn Tam, đều không tiếp tục tới tìm tôi, thời gian chúng tôi hợp tác dài rồi, bọn lão cũng nhìn ra được tôi còn có việc cần làm.

Vào tới trong hậu viện, tôi lập tức định vào phòng luôn.

Liễu Dục Chú đột nhiên nói: “Việc mà cái tên Ngô Mậu đó đòi cậu làm, tôi đi cùng với cậu.”

Cơ thể tôi hơi hơi cứng đờ lại, ánh mắt nhìn Liễu Dục Chú hơi có chút ngạc nhiên.

Liễu Dục Chú được cái biểu hiện rất bình thản, nói: “Tôi coi như đã hiểu cậu một chút rồi La Thập Lục, rất nhiều lời cậu đều không nguyện nói ra đâu, có thể tự mình giải quyết, bèn sẽ không phiền đến người khác, có điều rất nhiều chuyện, có người càng sở trường hơn hỗ trợ, kết quả sẽ càng tốt hơn, hiệu quả sẽ càng cao hơn, người chết cũng sẽ càng ít hơn.”

“Cậu xem, thế nào?” Liễu Dục Chú ngừng một chút, tiếp tục nói.

Tôi nhìn thật sâu sang phía Liễu Dục Chú, ánh mắt của hai người nhìn đối diện nhau phải tới tận mấy giây xong, tôi mới nói: “Được, Liễu đạo trưởng, chuyến đi này, đúng thật là cần anh giúp đỡ.”

Xác kỳ thi mà Ngô Mậu muốn tìm đó, nhất định không đơn giản, y còn nói đã chết rất nhiều Phong thủy tiên sinh, thậm chí còn chết cả Âm dương tiên sinh.

Trước đây tôi không nghĩ tường tận nhiều, hiện giờ lại đột nhiên nghĩ tới.

Trên đời này đúng thật có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao?

Hay là, xác kỳ thi này cực có khả năng, là cái xác mà Tưởng Bàn tìm?

Tư duy chỉ dao động trong nháy mắt, tôi liền cưỡng chế đè nén xuống. Tôi không hề lập tức nói quá nhiều với Liễu Dục Chú, mà là biểu thị bản thân cần kiểm tra đồ một chút đã, đợi ngày mai bàn kỹ những việc khác.

Liễu Dục Chú được cái cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Vào phòng ngồi xuống, tôi đem cặp tài liệu đặt lên trên bàn.

Sau khi định thần lại xong, mới mở nó ra.

Đầu tiên đập vào mắt, bèn là thân nghiên mực màu đen xì.

Bình Luận (0)
Comment