Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 982 - Chương 982. Liễu Đạo Trưởng, Mời Anh Xuất Kiếm

Chương 982. LIỄU ĐẠO TRƯỞNG, MỜI ANH XUẤT KIẾM Chương 982. LIỄU ĐẠO TRƯỞNG, MỜI ANH XUẤT KIẾM

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, dè dặt rút Nghiên Thiên Can ra.

Ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, tiếp đấy tôi mới mò lấy Bút Địa Chi ra.

Trên thân nghiên mực, có một chỗ khảm hơi lõm xuống, tôi hơi nheo mắt lại, đem Bút Địa Chi đặt vào trong, chỗ lõm đó chính là chỗ thiết kế chuyên dùng cho Bút Địa Chi, vừa khít không khe hở!

Có điều tay tôi chỉ cần hơi chạm vào một đầu bút, nó liền tự nhiên rơi ra, lọt vào giữa ngón tay tôi.

Lúc này, tôi mới cảm thấy có một cảm giác dễ dàng điều khiển, có Nghiên Thiên Can, Bút Địa Chi mới sẽ phát huy được tác dụng lớn nhất!

Tiếp đấy tôi lại lấy Kim toán bàn, Định la bàn ra.

Đồ nghề của Địa tướng Kham dư đầy đủ, càng cho tôi sự tự tin to lớn.

Tôi không cách gì hình dung cụ thể sự tự tin này rốt cục là thế nào.

Nói cách khác, bây giờ nếu như Từ Bạch Bì lại tới đẩy tôi một phát, tôi cảm giác lão ta chắc chắn không cách gì trực tiếp đẩy tôi ra khỏi sân, ngã thành bộ dạng thảm hại đó! Thậm chí tôi còn cảm giác, trực tiếp đấu một trận với lão, cũng chưa chắc đã không được!

Cực lực khiến hơi thở và tâm thế ổn định lại.

Tôi đem cái nghiên mực đó của Viên Hóa Thiệu lấy từ trên người xuống, đặt ở một góc bàn.

Hơn nữa cũng đem Dương Công Bàn để ở bên cạnh.

Đem Định la bàn lại treo vào thắt lưng, Kim toán bàn cất trong áo Đường phục, Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi thì để ở trong túi áo bên tay phải.

Cả người tôi đã triệt để khôi phục bình tĩnh.

Tiếp đấy tôi mới lấy những thứ khác trong cặp tài liệu ra.

Trong đó bao gồm một cuốn sách bẩn thỉu, cũ nát, cùng với một số đồ vật nhỏ lẻ tẻ, trong đó có một cái hộp gỗ vô cùng chặt kín, to bằng khoảng bàn tay, khiến toàn thân tôi đều cảm thấy lạnh ngắt một phát.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, không lập tức đi động vào quyển sách, mà lấy găng tay tiên xám ra, sau khi đeo lên xong, cẩn thận dè dặt mở cái hộp gỗ đó ra.

Bên trong là một miếng thịt xác chết đã trắng bợt, trên miếng thịt này, hóa ra lại có mấy khóm nấm đầu xác sinh trưởng cực kỳ “mập mạp”!

Mí mắt tôi giật điên cuồng, trên trán đều đã vã mồ hôi lạnh.

Đậy nắp hộp lại, tôi lại lật quyển sách cũ kia ra.

Nội dung bên trong, lập tức càng khiến tôi tim đập chân run.

Lần đó Trương Nhĩ nói với tôi nội dùng bên trong đây là thuật hình nhân, nhưng bây giờ thứ tôi nhìn thấy, hoàn toàn không chỉ có vậy, trộm thọ được viết vô cùng tường tận, châm nến người, thuật hình nhân...

Ngoài ra, hóa ra còn cả thuật đuổi xác, thuật đuổi xác này còn có chương phụ, trong đó chính là nội dung liên quan đến chú pháp trù yểm của thằng ăn mày chó chết!

Hơn nữa, còn hoàn toàn không chỉ có vậy, tuy nói rằng bên trên đây không ghi chép toàn bộ tất cả tà thuật mà Viên Hóa Thiệu thu thập, chỉ có non nửa mà thôi, nhưng trong đó hóa ra còn có thuật bàng môn tả đạo mà trong Viên thị Âm dương thuật không ghi chép!

Chỉ nhìn sơ một lượt, tôi liền hiểu ra.

Bộ phận còn lại đó, chắc chính là thuật pháp mà Viên Hóa Thiệu lấy về, nhưng không dùng, ko lọt vào mắt bị y coi thường, được người của thủ hạ ghi chép lại.

Quyển sách này, còn may là Trâu Vi Dân giao cho tôi.

Chứ nếu không, kể cả là để ở bên chỗ bọn họ, tôi cũng không yên tâm nổi.

Tôi cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách này, xem một hồi lâu, tiếp đấy tôi lại nhìn quét qua cái hộp đựng nấm đầu xác một cái.

Cuối cùng tôi lấy Viên thị Âm dương thuật và mấy tờ giấy ghi chép tà thuật đem theo người đó ra.

Trước đây vì để đối phó với Trương Nhĩ, tôi còn học thuộc lòng không ít tà thuật bên trong...

Hiện giờ đến một loại cũng đều chẳng dùng tới...

Trương Nhĩ đã chết, Viên thị Âm dương thuật ngoài tôi ra, bèn chưa từng lọt ra ngoài.

Những thứ này, không thể, cũng không cần thiết phải tồn tại trên đời.

Ánh mắt quét qua trong phòng một lượt, nhưng tôi lại không tìm thấy chậu lửa muốn tìm.

Đứng dậy, tôi đem chỗ giấy sách đó đều để cùng nhau, cất vào trong cặp tài liệu.

Chỉ có điều nấm đầu xác tôi không biết nên làm thế nào để hủy bỏ, bèn không đem theo.

Đi ra khỏi cửa, tôi qua gõ gõ cửa phòng của Liễu Dục Chú.

Rất nhanh Liễu Dục Chú đã đẩy mở cửa phòng, gã hơi có chút nghi hoặc: “Làm sao thế, La Thập Lục?”

“Liễu đạo trưởng, chỗ anh có chậu lửa không?” Tôi mở miệng hỏi.

Liễu Dục Chú rõ ràng càng không hiểu hơn, gã lắc lắc đầu nói không có.

Tôi hơi nheo mắt, lại hỏi tiếp: “Kiếm của anh rất nhanh, tôi không mấy muốn tiếp tục phiền phức ra ngoài tìm chậu về châm lửa, tôi sợ mình đi nhiều thêm đôi bước, bèn không hạ nổi quyết tâm kia nữa.”

Liễu Dục Chú nhíu mày: “La Thập Lục, cậu xảy ra chuyện gì rồi? Có vấn đề gì? Cậu nói ra xem.”

Tôi hít sâu một hơi, đem cặp tài liệu giơ tới trước mặt Liễu Dục Chú.

“Châm nến người, trộm thọ, thuật hình nhân, thuật đuổi xác, chú pháp, còn cả không ít tà thuật, bản gốc và bản sao đều ở trong đây.”

“Tôi muốn anh vung mấy kiếm.”

“Liễu đạo trưởng, có giúp được không?” Đầu mày vốn đang nhíu lại của Liễu Dục Chú, đột nhiên liền thay đổi bộ dạng.

Trong nháy mắt! Vân ngang ở ấn đường lồi lên, đồng thời ánh mắt như lửa!

Tốc độ tay gã cực nhanh, nhanh đến mức tôi gần như chưa phản ứng lại, cặp tài liệu liền đã vào trong tay gã!

Giây tiếp theo, gã bèn tung người nhảy lên một phát, liền tới luôn chính giữa sân, cách tôi ít nhất phải tới mười mấy bước rồi.

Tôi hít sâu một hơi, xòe tay ra một phát, tiếp đấy lại nắm chặt vào, lặp đi lặp lại hai lần, tư duy hơi hơi phiền loạn mới hơi bình ổn lại chút ít. Khẽ thở hắt ra một hơi, tôi vẫn cứ nhìn đối diện với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú không nói một lời, gã nhấc tay, một thanh kiếm đồng thau bèn vào trong tay!

Giây tiếp theo, tay vung kiếm múa!

Cái cặp tài liệu đó lập tức biến thành mảnh vụn, trong mảnh vụn toàn là vụn giấy!

Lại giây tiếp theo, gần như bèn là bột giã!

Trên mặt đất phủ đầy một lớp bột màu vàng trắng li ti.

Ánh mắt Liễu Dục Chú sâu thẳm nhìn tôi một cái, đột nhiên nói: “Người đều có dục vọng, thứ dục vọng này hoặc giả chính xác, hoặc giả sau lầm, Viên Hóa Thiệu đi lệch đường, Dương Hạ Nguyên đi lệch đường, Trương Nhĩ cũng đi lệch đường rồi.”

“La Thập Lục, cậu đừng đi lệch đường. Nếu không, tôi sẽ diệt trừ tai họa từ khi còn trong trứng nước.”

“Sẽ có rất nhiều người khó có thể chấp nhận được, tôi cũng sẽ rất khó chấp nhận.” Lời này của Liễu Dục Chú nói một cách rất thận trọng, đồng thời cũng rất trịnh trọng.

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La có chút ốm yếu, trạng thái không tốt, hôm nay số chữ hơi ít một chút, ngày mai ngày kia sẽ nỗ lực viết bù.

Bình Luận (0)
Comment