Kẹt kẹt...
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh thẳng tắp như mâu đứng ở trước cửa.
Hứa Thiên Kỳ nhìn đồ dùng trong nhà rách rưới, lắc đầu than nhẹ, lại bị phá hủy.
Hứa Đan co quắp ở trong góc, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt ngốc trệ, thờ ơ.
Hứa Thiên Kỳ giống như thường ngày, mang y phục mới cùng đồ ăn đưa tới bên cạnh, đẩy cửa sổ phong bế ra, ngồi dựa vào nơi đó, yên lặng nhìn lên bầu trời.
Ánh trăng mát mẻ chiếu rọi vào gian phòng, rơi vào trên thân gầy gò đơn bạc của Hứa Đan.
Uy phong xuyên thấu qua cửa sổ, thổi lên búp bê vải treo khắp cả phòng.
- Trong khoảng thời gian này dọn nhà, không đến gặp muội. Bọn người hầu, có ám đến đưa cơm cho muội không? Đi về phía nam hơn một vạn dặm, nơi này cũng tạm được, cũng là Tân Hải mà muội ưa thích.
- Mấy ngày trước Hứa Như Lai đã tới, muội có còn nhớ rõ hắn không? Thánh Vương, đã là Thánh Vương. Nhưng Tu Di Sơn chính là Tu Di Sơn, tài nguyên phong phú, lúc này mới bao nhiêu năm, đều đã Thánh Vương, mà ta... Mới là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, đời này mong mỏi quá lớn cũng chỉ là Bán Thánh.
- Tạo hóa trêu ngươi, cảnh còn người mất. Ta dốc hết toàn lực tu luyện, cuối cùng bù không được một trận cơ duyên của người khác. Ta vẫn là ta, hắn... Lại không còn là hắn.
Hứa Thiên Kỳ tựa ở cửa sổ, yên lặng trò chuyện việc nhà.
Mười năm, cách mỗi mười ngày nửa tháng, hắn đều sẽ tới nơi này thăm hỏi Hứa Đan.
Lúc bắt đầu còn an ủi khuyên bảo, sau này đã dần từ bỏ.
Có rảnh rỗi, hắn sẽ đến ngồi một hồi, trò chuyện một hồi. Mặc kệ Hứa Đan có nghe hay không, hắn đều sẽ tự mình nói. Cho cái gian phòng giá lạnh này, tăng thêm mấy phần ‘sức sống’.
- Không biết Hứa Như Lai và phụ thân đã hàn huyên cái gì, cùng ngày phụ thân đã đi thế giới Hỗn Độn. Chuỵen này vốn là rất bình thường, trước hết để cho phụ thân dây mặt vào, tìm kiếm khẩu khí, lại an bài Hứa Như Lai đi qua. Nhưng... Ha ha, muội biết không? Vào ngày phụ thân rời khỏi Hứa Như Lai cũng đã đi ngay.
- Lí do thoái thác của hắn là, hắn thuộc về Thái Sơ, không thích hợp lộ diện tại Thương Huyền, bị người phát hiện có thể sẽ mang đến cho Kim Thành chúng ta phiền toái không cần thiết, tạm thời đi ra bên ngoài ở lại.
- Ha ha... Ta đã ở cùng hắn từ nhỏ đến lớn, hiểu rất rõ hắn. Thật sự cho rằng phủ thêm cà sa, chắp tay trước ngực, đã thành Chân Phật rồi? Hắn vĩnh viễn là linh hồn Ma Phật! Phật Đà tái thế đều không thay đổi được. Nếu ta không có đoán sai, hắn... Hẳn là chạy. Biết tại sao không? Hắn sợ Khương Nghị từ trong giọng nói phụ thân suy đoán ra hắn đang ở Kim Thành, sẽ bí mật phái người theo đuổi giao nộp.
Hứa Thiên Kỳ trầm mặc một lát, lắc đầu:
- Loại âm mưu đối kháng này, loại giao phong mưu kế này, thật sự làm cho người ta hướng tới. Một trận đại triều nhất định thay đổi lịch sử đang cuốn khắp thiên hạ, bao nhiêu anh hùng quật khởi, bao nhiêu truyền kỳ kết thúc, ta cũng đã suy nghĩ sẽ dấn thân vào trong đó. Chỉ cần có thể nhẹ nhàng vui vẻ đại chiến mấy trận, chết cũng không tiếc. Nhưng ta... Lại chỉ có thể làm quần chúng. Đáng thương sao? Ta bỗng nhiên cảm giác, tu luyện cũng không có động lực.
Thế giới Hỗn Độn!
- Hứa thành chủ, đã lâu không gặp.
Khương Nghị lạnh lùng nhìn Hứa Đức Diệu.
- Phần Thiên Thần Hoàng đúng là sự vụ bận rộn nhỉ, ta đều đã tới đây năm ngày, mới có thể gặp mặt một lần.
Hứa Đức Diệu chống cự lại áp bách thần uy đến từ Khương Nghị, kiêu ngạo ngẩn đầu lên.
- Bí mật Đế ước đã chiêu cáo Thương Huyền, càng ngày càng có nhiều người đầu nhập khu an toàn, bảo vệ Tịnh Thổ kia, cũng có rất nhiều người đầu nhập Thượng Thương, nguyện ý vì Thương Huyền tận một phần lực. Nhưng theo ta được biết, Chí Tôn Kim Thành chẳng những không có lựa chọn hai con đường này, ngược lại còn mang thành... Chạy đi?
- Nếu như lần này Hứa thành chủ tới là muốn hợp tác với chúng ta, ta nhất định sẽ đích thân đi ra nghênh đón, nhưng thời điểm ngươi hồi báo, giống như chính là nói... Đàm phán?
- Chí Tôn Kim Thành ta cũng là Tịnh Thổ Thương Huyền, ta giữ vững tòa thành kia của ta, chính là bảo vệ ngàn vạn tính mạng! Ta, không cần thiết phải nghe ngươi triệu hoán, ta, không thẹn với lương tâm.
- Vậy cũng đúng, thất kính.
Khương Nghị cười lạnh hai tiếng.
- Đừng nói nhảm, Thần Phật của Tu Di Sơn đâu?
- Hứa Đan, còn tốt chứ??
- Ta hỏi ngươi Thần Phật đâu?
- Tinh thần của nàng tốt hơn chút nào không?
- Khương Nghị, đừng nói sang chuyện khác. Thần Phật Tu Di Sơn đâu!!
- Ngươi có thể đại biểu Tu Di Sơn? Nếu như không thể, có gì có thể nói. Ta vẫn quan tâm Hứa Đan hơn, thế nào, đã nhiều năm như vậy, tinh thần hẳn là đã khôi phục bình thường nhỉ.
- Ta chính là đại biểu Tu Di Sơn tới! Đương nhiên có thể đại biểu Tu Di Sơn!
- Thần Tôn nhà mình bị bắt, vậy mà lại tìm người ngoài đến đàm phán, ta thấy Tu Di Sơn giống như không nguyện ý đón Thần Tôn bọn họ trở về nhỉ.
- Bây giờ chính là thời kỳ nhạy cảm của Thương Huyền, Tu Di Sơn thân là Thái Sơ hoàng đạo, vì chiếu cố cảm nhận của ngươi, mới không có trực tiếp tới. Ngươi đường đường là chủ nhân thần triều, hẳn là đã hiểu đây là tôn trọng của phật môn đối với ngươi và Thương Huyền, mà không phải là châm chọc khiêu khích.
- Ngược lại là ta lòng dạ tiểu nhân, vậy ngươi nói một chút, bọn hắn muốn dùng cái gì trao đổi Thần Phật?
- Ba điều kiện.
- Nói nghe một chút.
Khương Nghị cũng muốn nhìn xem Tu Di Sơn có thể vì Thần Tôn của bọn hắn, trả cái giá lớn đến đâu.
Đan Hoàng đứng ở phía sau cửa ngầm đại điện, cũng muốn nghe xem Tu Di Sơn mở ra điều kiện.
Chỉ cần có thể trong phạm vi chấp nhận, hắn cũng sẽ không để ý mà ra mặt điều hòa, để Khương Nghị thả Tu Di Thần Phật đi, dù sao, đó là chủ nhân Vạn Phật, giết phật? Tương đương với giết dân ý.
Huống chi phật môn tại Thái Sơ đại lục tổng cộng có tam đại hoàng đạo, ngũ đại hoàng tộc, mười ba đại thánh điện, thực lực cực kì khủng bố, ảnh hưởng càng là không cách nào đánh giá hết được.
Hứa Đức Diệu hắng giọng, cao giọng nói:
- Đầu tiên, Tu Di Sơn hi vọng ngươi có thể tìm kiếm được lương tâm của mình, đặt tới trong ngực mình, hi vọng ngươi có thể làm một minh quân, mà không phải bạo quân. Hi vọng ngươi thật sự là nghĩ cho dân chúng Thương Huyền, đừng lại ngày ngày nhớ chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh. Đừng lại để sinh linh Thương Huyền lầm than, cực khổ, đừng lại để dân chúng lang bạt kỳ hồ.
- Thứ hai, nếu như ngươi có thể thả chủ nhân Tu Di Sơn đi, Tu Di Sơn nguyện ý hiệu triệu phật môn thiên hạ, là đứng ra điều giải cho Thương Huyền và Đế tộc, thúc đẩy một lần đàm phán hoà giải, tận hết khả năng tránh cho nguy cơ đế ước xảy ra.