- Thứ ba, nếu như ngươi dám giết hại chủ nhân Tu Di chính là mang ý nghĩa ngươi chủ động từ bỏ một cơ hội duy nhất có khả năng tránh cho Thương Huyền chiến loạn, mà cái gọi là nghênh chiến Đế tộc bảo vệ Thương Huyền, cũng chỉ là ngươi che giấu, ngụy trang cho tính khát máu của mình, ngươi không phải đang chiến đấu vì Thương Huyền, mà là đang chiến đấu vì mình. Phật môn cũng sẽ định ngươi là bạo quân, xem ngươi là dị loại của Nhân tộc, hiệu triệu thiên hạ... Thanh trừ!
Hứa Đức Diệu nói nguyên lời của Hứa Như Lai cho Khương Nghị nghe.
Bầu không khí trong điện an tĩnh lại, Khương Nghị ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, dùng đôi mắt lạnh nhìn Hứa Đức Diệu ở phía dưới.
Đan Hoàng giấu ở phía sau cửa ngầm, thể hiện trở nên quái dị.
Thật lâu, Khương Nghị mở miệng:
- Không còn nữa?
- Ngươi còn muốn cái gì?
- Thứ ta muốn, ừm... và thứ ngươi cho, không giống nhau nhỉ, cũng có thể nói là một mao tiền liên quan đều không có.
- Phần Thiên Thần Hoàng, ta thừa nhận ngươi bây giờ cao cao tại thượng, chưởng quản mệnh mạch Thương Huyền. Nhưng ta thật sự phải nhắc nhở ngươi, ngươi giam chủ nhân Tu Di đúng là không khôn ngoan. Tu Di Sơn không có công nhiên tuyên cáo ngươi là kẻ địch của Nhân tộc, đã là rất cho mặt mũi ngươi, bây giờ không chỉ có nguyện ý cho ngươi cơ hội, còn giúp ngươi thúc đẩy hoà đàm, ngươi phải hiểu đội ơn.
- Nếu như ngươi ngu xuẩn mất khôn, Tu Di Sơn hiệu triệu phật môn thiên hạ, tuyên cáo ngươi là kẻ địch của Nhân tộc, như thế đến nay, chủ nhân Thương Huyền ngươi đây sẽ danh không chính ngôn không thuận.
Khương Nghị cười:
- Theo thuyết pháp này của ngươi, chủ nhân Thương Huyền ta đây còn phải được đạt được phật môn tán thành? Bọn hắn nói là ta, đúng là ta, bọn hắn nói không phải ta, cũng không phải là ta??
- Ngươi rất rõ ràng lực ảnh hưởng của phật môn, bọn hắn cùng thánh địa Bát đại châu đều có quan hệ chặt chẽ, mà thánh địa ở trong mắt Nhân tộc là tượng trưng của sự thần thánh, đáng giá tín nhiệm. Nếu như phật môn nói ngươi là công địch, thánh địa thiên hạ sẽ nói ngươi là công địch, thánh địa bảo hộ con dân, cũng sẽ nói ngươi là công địch. Người trong thiên hạ đều nói ngươi là công địch, chính ngươi cảm thấy, cái vị chủ nhân Thương Huyền này ngươi ngồi đoan chính sao?
- Tốt, da mặt ngươi dày, không quan tâm. Nhưng phật môn và thánh địa đều nói ngươi là công địch Nhân tộc, cường tộc thiên hạ sẽ có cớ thảo phạt ngươi. Đến lúc đó không đơn giản chỉ là Đế tộc đặt chân vào Thương Huyền nữa, mà tất cả thế lực to to nhỏ nhỏ, đều có thể ủng hộ phật môn, thanh trừ cái danh dị loại, tràn vào Thương Huyền. Chờ đến khi ngươi chết, cơ thể của ngươi sẽ bị xé nát, thanh danh của ngươi sẽ bị bôi nhọ vạn cổ, người bên cạnh ngươi, cũng sẽ có kết quả giống nhau.
- Ngươi tự nhận là trấn áp chủ nhân Tu Di Sơn, có thể áp chế Tu Di Sơn, nhưng ngươi sai, mười phần sai. Mục đích Tu Di Sơn để cho ta tới rất rõ ràng, cho ngươi cơ hội, có thể tiếp được hay không, có nguyện ý tiếp hay không thì phải xem chính ngươi.
Khương Nghị cười lắc đầu:
- Loại thái độ này... Ta thật không nghĩ tới.
Đan Hoàng cũng ở phía sau cửa lắc đầu, hắn đã cùng Khương Nghị thảo luận qua chuyện phật môn, cũng không có tính tới sẽ là thái độ như vậy.
Chuyện này giống như không phải ngữ khí cùng phong cách phật môn nên có, dù sao tiếng xấu của Khương Nghị còn ở đó, Thần Phật đối với phật môn lại quá quan trọng, thái độ phật môn hẳn là nên thận trọng ứng phó, mà không phải là bá đạo uy hiếp.
Giờ khắc này, trong đầu Khương Nghị cùng Đan Hoàng đều hiện lên một ý niệm, đây thật sự là thái độ phật môn sao, hay là Hứa Đức Diệu còn có mục đích đặc thù gì khác?
- Tu Di Sơn chỉ cho ngươi một cơ hội này. Nếu như ngươi thông minh cung kính đưa thì chủ nhân Tu Di Sơn ra khỏi Thương Huyền, lại công khai xin lỗi phật môn. Nếu như ngươi không biết tốt xấu, Tu Di Sơn cũng sẽ không công địch thỏa hiệp cùng Nhân tộc cho.
Hứa Đức Diệu cường thế biểu đạt ý kiến, đầu giương cao, thể hiện lạnh lẽo cứng rắn, nhưng đây cũng không phải là trận thế phách lối, mà cố gắng che giấu nội tâm bối rối của hắn.
Dù sao, hắn giờ phút này hắn cũng là đang kích thích Khương Nghị, thậm chí đang hãm hại Khương Nghị!
Mà Khương Nghị sớm đã không phải là vị thiếu niên đã từng kia nữa, hăn bây giờ đã là Thần Linh chân chính, là chủ nhân Thương Huyền, càng là Cuồng Thần chiến tranh hung danh khắp thiên hạ.
Không cần Khương Nghị cố ý biểu hiện ra ngoài cái gì, chỉ là ngồi ngay ngắn chỗ đó, với khí độ rộng rãi, ánh mắt lạnh lẽo, cũng đủ để kích thích bất cứ người nào cũng phải kính sợ.
Hứa Đức Diệu cứ việc đã có chuẩn bị, nhưng vẫn khống chế không nổi phần rung động trong lòng kia.
Thật lâu, Khương Nghị trầm ngâm nói:
- Ta thả.
- A?
Trong lòng Hứa Đức Diệu khẽ run rẩy, ngọa tào! Ngươi thả?
Khương Nghị lại nói:
- Ta thả, có thể. Nhưng ta đây có ba điều kiện.
Hứa Đức Diệu âm thầm thở phào, dọa ta một hồi!
Khương Nghị thu phản ứng vi diệu của Hứa Đức Diệu vào đáy mắt, tiếp tục nói:
- Đầu tiên, tám viên thần cốt linh tủy. Thứ hai, phật môn vĩnh viễn không được đặt chân vào Thương Huyền. Thứ ba, để bảo đảm các ngươi sẽ thực hiện điều kiện, đưa Hứa Như Lai tới làm con tin.
Hứa Đức Diệu ra vẻ kích động hô to:
- Phần Thiên Thần Hoàng!! Lời ta vừa mới nói kia là vô ích? Ngươi không nghe thấy, hay là vẫn chưa hiểu? Ngươi không có tư cách bàn điều kiện cùng phật môn, ngươi chỉ có thể tiếp nhận điều kiện của phật môn, tiếp nhận ân huệ phật môn!
- Chuyển điều kiện của ta cáo cho phật môn. Nếu như tiếp nhận, tất cả đều vui vẻ. Nếu như không tiếp nhận, chủ nhân Tu Di... Vĩnh viễn không trở về được.
- Ngươi không cần biểu đạt ngươi cường thế. Điều kiện ta vừa mới nói chính là thái độ cuối cùng của Tu Di Sơn, tuyệt đối sẽ không sửa đổi.
- Không thay đổi, nhưng chủ nhân Tu Di sẽ không còn nữa.
- Ngươi thử giết hắn một chút!
Hứa Đức Diệu cố ý kích thích, đây chính là mục đích hắn tới nơi này.
- Ta ngay cả Bạch Hổ Cự Long cũng dám giết, lại có thể sợ sệt một chủ nhân phật môn?
Khương Nghị bực tức nói.
- Ta cho là ngươi, không dám!!
Hứa Đức Diệu bước về phía trước hai bước, nhìn gần Khương Nghị:
- Ngươi phải đồng ý, bây giờ liền đồng ý, lập tức đưa Tu Di chủ nhân đi, cũng cam đoan hắn bình yên vô sự rời khỏi Thương Huyền. Không đồng ý, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đàm phán, dù là ngươi quỳ rạp xuống trước mặt phật môn. Ta khuyên ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, ngươi sắp đứng trước Đế tộc vây bắt. Đế tộc, đó là Đế tộc, tồn tại chí cao chân chính khống chế thế giới, nếu bọn hắn ra tay, nhất định mang lên Thần tộc phụ thuộc và hoàng tộc, hoàng đạo cùng đại lục, dưới sự bao phủ củau loại áp lực kia, năm ba thần các ngươi có một phần thắng sao? Không có!! Các ngươi chắc chắn sẽ thua! Không có bất kỳ lo lắng gì!