- Đừng vùng vẫy, giao chủ nhân Tu Di ra, để hắn thay ngươi du thuyết một trận đàm phán, sau đó... Ngươi thỏa hiệp với Đế tộc, Đế tộc bảo đảm ngươi tiếp tục làm chủ nhân Thương Huyền. Mặc dù là một con rối, nhưng ngươi có tên, Thương Huyền có mệnh, đây mới thật sự là tất cả đều vui vẻ.
Hứa Đức Diệu dùng ngôn ngữ vô cùng xảo diệu, từ đầu đến cuối đều là đang khuyên Khương Nghị thả đi, nhưng kỳ thật từng câu từng chữ đều đang mịt mờ kích thích Khương Nghị, để Khương Nghị tức giận, mâu thuẫn, đoạn 'con rối' sau cùng này chính là thăng hoa trực tiếp.
Ngươi không có phần thắng rồi, thỏa hiệp đi.
Làm con rối đi, chí ít có thể còn sống.
Không muốn?? Muốn phản kháng??
Đế tộc mang đến áp lực quá lớn!
Làm sao bây giờ?
Tranh thủ thời gian giết chết tôn phật này đi!!
Lợi dụng tôn phật này, bồi dưỡng một tân thần, cho ngươi tranh thủ một chút xíu phần thắng!
Rốt cuộc Khương Nghị cũng thể hiện giống như Hứa Đức Diệu chờ đợi, mặt lộ ác tướng:
- Cho ta thần cốt linh tủy cùng Hứa Như Lai! Nếu không, ta luyện chủ nhân Tu Di!! Chuyển lời này của ta cho Tu Di Sơn!
- Ngươi sẽ không đạt được bất kỳ sự đáp lại nào.
Hứa Đức Diệu cường thế giằng co, trong lòng lại thở phào, hoàn thành nhiệm vụ.
Đối đãi loại cường nhân này, nên dùng thủ đoạn như vậy.
Khương Nghị đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống:
- Ta ở chỗ này chờ một tháng, để bọn hắn tự mình đến. Nếu như không đến, đừng trách ta không khách khí.
- Ngươi thật sự là ngu xuẩn mất khôn, cáo từ.
Hứa Đức Diệu giận dữ quay người, nhanh chân rời khỏi.
Để thái độ lại, kích thích đúng chỗ, chỉ cần vĩnh viễn không còn liên hệ cùng Khương Nghị, Khương Nghị không chiếm được đáp lại, hắn chắc chắn sẽ trong cơn tức và cùng nôn nóng mà giết Thần Phật.
Bởi vì hắn gặp phải tuyệt vọng chiến tranh áp bách, qua tháng chín sang năm nhất định phải tăng thực lực lên.
- Ta và ngươi làm giao dịch. Không phải cùng Tu Di Sơn, là với ngươi.
Khương Nghị đột nhiên gọi Hứa Đức Diệu lại.
- Giữa chúng ta không có gì để có thể giao dịch.
- Chỗ ta đây tạm thời an toàn, ngắn hạn không có chiến tranh, ngươi có thể đưa Hứa Đan tới. Để nàng gặp mặt Lý Dần, nói rõ ràng chuyện năm đó.
- Có gì để phải nói! Không gặp!!
- Ngươi không đại biểu nàng được, ngươi không muốn gặp, nhưng nàng hẳn là muốn gặp. Ta cũng không phải để cho ngươi tặng không, như vậy đi, một khối bảo cốt Thánh Hoàng.
Hứa Đức Diệu vừa muốn phản bác, cưỡng bức kẹt ở bên miệng.
Bảo cốt Thánh Hoàng? Há mồm liền ra? Vung tay thật lớn a.
Khương Nghị nói:
- Các ngươi có thể an bài tộc nhân bồi tiếp nàng tới, nàng muốn rời khỏi cũng có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không ngăn cản. Điểm này, ta có thể lập huyết khế cho ngươi, dùng danh dự của ta cùng thần triều cam đoan.
Hứa Đức Diệu cau mày, nhớ tới nữ nhi điên điên khùng khùng đáng thương, chần chờ liên tục, nói:
- Ta sẽ cân nhắc.
- Khi nào nàng đến, bảo cốt sẽ được đưa cho ngươi lúc đó, tuyệt đối không chơi xấu.
Khương Nghị đưa mắt nhìn Hứa Đức Diệu rời khỏi, sau đó ngồi trở lại ghế đá.
- Sư phụ, thái độ của Tu Di Sơn so với chúng ta mong muốn... Khác biệt rất lớn nhỉ.
Đan Hoàng từ phía sau cửa ngầm đại điện đi tới, khẽ than thở một tiếng, lắc đầu:
- Ta lại có loại cảm giác, bọn hắn chính là buộc chúng ta giết Thần Phật.
- Phật môn hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy, mặc dù bọn hắn cùng không giống với phật môn lúc trước, nhưng cuối cùng so với những hoàng tộc hoàng đạo khác cũng đều chính phái hơn rất nhiều.
- Thần Phật không chỉ là một biểu tượng, thay thế biểu hiện thực lực phật môn, Tu Di Sơn không thể không có Thần Phật, phật môn không thể không có Thần Phật.
Đan Hoàng cũng gật đầu:
- Phật môn xác thực không có làm nhân ái, nhưng cũng không trở thành sa đọa đến mức vứt bỏ Thần Phật.
Đầu ngón tay Khương Nghị nhẹ nhàng linh hoạt nắm trên ghế mây:
- Phật môn làm như thế, không ngoài là cho thấy thái độ cường thế cùng tuyệt đối không thỏa hiệp, sau đó mặc kệ, để cho chúng ta khẩn trương, để cho chúng ta sốt ruột, sau đó tại thời điểm thích hợp, lại đến đàm phán. Hứa Đức Diệu, cũng rất thích hợp thay phật môn để diễn tả loại thái độ này. Nhưng... Hứa Đức Diệu là lạ!
- Có thể là ta trải qua giết chóc nhiều, gặp phải kẻ ác nhiều, ta nhìn không thấy tính tươi đẹp của con người, càng nhiều hơn chính là tà ác. Nếu như Hứa Đức Diệu thật hy vọng chúng ta giết Thần Phật thì sao?
Sau khi trầm mặc một trận lâu, Đan Hoàng khẽ nói:
- Hứa Như Lai.
Khương Nghị đi xuống đài cao:
- Nạp Lan Thanh Cảnh đang ở Thượng Thương thẩm tra người đến đây tìm nơi nương tựa, để hắn ngăn Hứa Đức Diệu lại nhìn xem. Ta đi mời Đông Hoàng Toại, để hắn đến Chí Tôn Kim Thành nhìn, Hứa Như Lai có ở đó hay không!
Hứa Đức Diệu và Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng đi, rời khỏi thế giới Hỗn Độn, giáng lâm đến Thượng Thương.
Lúc này Thượng Thương vô cùng náo nhiệt.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập đến nơi đây, hy vọng có thể gia nhập thế giới Hỗn Độn, bảo vệ Thương Huyền.
Có lẽ bên trong một địa khu nào đó chính là năm ba người tới, nhưng cũng không phải là tất cả địa khu đều là năm ba cái, có chút sẽ có thành đàn người dắt tay nhau đến, như là hàng vạn dòng chảy đổ về biển cả, có dòng suối có con sông, càng có đại giang, chân chính hội tụ đến cùng một chỗ, đã trở thành đại dương mênh mông.
Cho nên một thời gian quạnh quẽ qua đi, Thượng Thương cổ thành đã dần dần náo nhiệt, mà càng ngày càng náo nhiệt.
Phải làm như thế nào để cam đoan trong này không có tai mắt Đế tộc trà trộn vào, không có người hai lòng?
Nạp Lan Thanh Cảnh chính là lựa chọn việc nhân đức không nhường ai!
Trải qua Thần Dương Huyết kích phát, bảo cốt Thánh Vương chồng chất, Nạp Lan Thanh Cảnh bây giờ đã là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, Thiên phẩm linh văn.
Cao giai Niết Bàn cùng Thiên phẩm Nguyệt Nhãn, để hắn có được năng lực dò xét còn cao hơn trước đó.
Dưới tình huống mà tất cả mọi người nhìn nam tử ngồi trên xe lăn như không thấy này, Nạp Lan Thanh Cảnh lại rõ ràng dò xét đến nội tâm của bọn hắn.
Trong rất nhiều 'Tâm hải' đầy ngập nhiệt tình, kiêu ngạo hào hùng, thì những kẻ mưu đồ không về tâm cảnh, thật sự quá rõ ràng. Lại thêm Nạp Lan Thanh Cảnh cố ý mời Thái Thản Cự Mãng cùng Cự Phong Long và các loại cự thú tọa trấn, mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ, những người mưu đồ bất chính kia lại càng dễ khẩn trương, vừa căng thẳng... Liền 'Trong suốt'.
- Hứa thành chủ, hân hạnh.
Nạp Lan Thanh Cảnh di chuyển xe lăn, ngăn cản Hứa Đức Diệu ở cửa thành chỗ đang muốn rời khỏi.
- Ngươi là...
Hứa Đức Diệu đánh giá nam tử, làm sao còn có một người bại liệt thế này?
- Ta họ Nạp Lan, là bằng hữu của Khương Nghị, cũng là bằng hữu của Lý Dần.
- Lý Dần, hừ!!
- Lý Dần nhờ ta đến hỏi một chút, Hứa Đan thế nào?
- Sao hắn không tự mình tới hỏi? Không có mặt mũi gặp ta, hay là khinh thường gặp ta!